“Đau không?”
Nhan Ngu trấn động, đáy mắt tràn đầy sự hối hận và đau khổ, nhưng những lời muốn nói đều bị chặn lại ở cổ họng nói không lên lời.
“Em có thể cảm nhận được đúng không? Rất đau, lúc đó chị rất đau.”
Cổ họng Nhan Ngu đắng ngắt, trái tim như bị mũi dao sắc bén xuyên qua, đang rỉ máu, hắn muốn an ủi, hắn muốn giải thích nhưng biết đứng ở lập trường nào để an ủi, biết đứng ở lập trường nào để giải thích.
“Còn mẹ thì sao? Chuyện của mẹ em có biết không? Em có biết không? Hả?”
Nhan Hoan ra sức gầm lên, đôi mắt nhuộm màu máu: “Em có biết trước khi chết mẹ còn định đưa cả nhà chúng ta đi du lịch, em có biết thời khắc trước khi chết, mẹ còn kêu chị chăm sóc em không hả?”
Một cái tát của cô rơi lên mặt Nhan Ngu, đánh như kẻ điên: “Tên khốn nạn này! Tên khốn nạn này!”
“Chao ôi, chao ôi, đừng đánh nữa!” Nhan Hiểu Nhu cười trên nỗi đau khổ của người khác lên tiếng: “Đừng có biến hình tượng của Nhan Ngu trở lên điên cuồng đến vậy có được không, bà mẹ đê tiện của cô là tôi tự tay hại chết, anh ta không biết đâu.”
Nhan Hiểu Nhu ra hiệu với bốn người đàn ông kia, lúc này Nhan Hoan liền bị kéo ra, cô ta đi đến trước mặt Nhan Hoan, vỗ bôm bốp vào mặt cô, bộ dạng rất đắc ý.
“Dù gì thì chuyện báo thù phải tự mình ra tay mới có ý nghĩa chứ.”
“Nhan Hiểu Nhu! Vân Thâm sẽ không tha cho cô đâu! Anh ấy sẽ không tha cho cô đâu!” Nhan Hoan bị bốn người đàn ông giữ lại, điên cuồng gào thét.
Nhưng Nhan Hiểu Nhu lại coi như đang xem chuyện cười, bật cười nhìn cô: “Lục Vân Thâm? Tên tàn phế đó ư?”
“Cô nói tàn phế cái gì! Cô nói cái gì vậy!”
Lý trí của Nhan Hoan hoàn toàn sụp đổ, ra sức chống cự, cuối cùng cũng thoát khỏi tay của hai người đàn ông kia, hung hăng lao về phía Nhan Hiểu Nhu, lao lên người cô, tát một cái bên trái, lại tát thêm một cái nữa, vừa tát vừa chửi.
“Cô mới tàn phế! Cô mới như vậy đó!”
Khuôn mặt của Nhan Hiểu Nhu bị tát đến nỗi mũi và khóe môi đều chảy máu, nhưng cô không hề bận tâm, ánh mắt vẫn tràn đầy vui sướиɠ.
“Cho nên mới nói là báo ứng! Tên điên Lục Vân Thâm kia ép tôi uống thuốc trợ tim bốn năm liền, còn tôi, tôi cho hắn uống thuốc tổn thương thần kinh! Cả đời này hắn mãi mãi, mãi mãi sẽ phải ngồi trên xe lăn, đời này hắn sẽ mãi mãi là một tên tàn phế!”
“Cô nói láo! Cô nói láo!”
Nhan Hoan thực sự suy sụp, ra sức đánh Nhan Hiểu Nhu, nhưng Nhan Hiểu Nhu lại cười như điên như dại: “Ha ha ha! Tôi nói láo hay không, cô có thể hỏi thử em trai cô!”
“Nhan Ngu! Tại sao? Tại sao em lại làm như vậy! Tại sao?”
Thần trí cô hỗn loạn, l*иg ngực đau nhói, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng, vừa lắc đầu vừa ngã xuống.
“Tại sao ư?” Nhan Hiểu Nhu cảm thấy rất buồn cười, nhíu mày nhìn hắn: “Bởi vì em trai cô yêu quyền lực nhất, vì quyền lực hắn có thể làm tất cả, bởi vì Lục Vân Thâm là hòn đá ngáng đường lớn nhất trên con đường đi đến quyền lực của hắn!”
Cơ thể Nhan Hoan không còn chút sức lực, máu trong người như bị hút hết, ngã nhào xuống đất, cứ vậy ngẩng đầu lên nhìn Nhan Ngu, đôi mắt như đang chảy máu.
“Nhan Ngu, không phải sự thật, đây không phải sự thật đúng không? Em nói đi! Em nói đi, chị tin em, chỉ cần em nói chị đều tin hết.”
Mặt Nhan Ngu đau đớn, khuôn mặt anh tuấn đầy rằn vặt, khó nghĩ, như thể bị người ta bóp nghẹt cổ hỏng, đau đến tột cùng.
“Được rồi, nói chuyện với cô như vậy, tôi cũng mệt rồi.”
Nhan Hiểu Nhu bò từ dưới đất lên, lau máu trên mặt, lấy một chiếc gương trang điểm trong túi ra, dặm lại phấn.
“Mấy người các ngươi còn đứng đó làm gì, làm việc đi.”