“Năm đó nếu không phải mẹ cô chen chân vào, sao Nhan Kiến Quốc lại bỏ mẹ tôi chứ? Còn bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp rồi mang thai tôi? Cô cho rằng mẹ tôi sinh ra đã đi bán thân như vậy chắc? Tất cả đều do bị đàn ông làm tổn thương trái tim, nếu không sao bà ấy lại đi vào con đường đó chứ, cuối cùng còn bị hạ thuốc quá liều nên chết trên giường của khách làng chơi nữa chứ!”
“Bà ấy bị như vậy là do nhà họ Nhan các người ép! Là bị nhà họ Nhan các người ép!” Nhan Hiểu Nhu khóc như mưa, hét vào mặt Nhan Hoan: “Cho nên, tất cả những thứ mà cô chịu đựng, đều là trả nợ cho ông già kia! Trả nợ cho người đàn ông tồi kia!”
Cái gì? Mẹ nuôi và bố đẻ của mình? Sao có thể chứ?
Sao có thể chứ?
Nhất thời Nhan Hoan bị lời của Nhan Hiểu Nhu làm cho kinh hãi đứng yên tại chỗ, nửa ngày sau mới hoàn hồn.
Nhan Hiểu Nhu cười, cười vô cùng sảng khoái: “Con gái mình đẻ ra thì sống cuộc sống như chó như mèo bên ngoài, còn con hoang do người đàn bà đáng thương bị hãm hại sinh ra là tôi đây lại được bà ta ôm ấp trong vòng tay hai mươi năm năm trời! Nhan Hoan cô nói xem, đây có phải là báo ứng không? Có phải không!”
“Bà ta thích cướp đồ của người khác như vậy, vậy hãy để con của bà ta nếm mùi bị người khác cướp đồ! Cuộc đời của cô là của tôi! Bố cô là bố tôi! Người đàn ông của cô cũng là của tôi! Tất cả những thứ cô có đều là của tôi!”
Nhan Hiểu Nhu cười ha ha, những đau đớn nhẫn nhịn bao năm qua như đang bộc phát, cười thê lương mà rạng rỡ: “Đáng tiếc, đáng tiếc rằng tôi vẫn mắc một sai lầm, đáng tiếc là tôi đã yêu Lục Vân Thâm!”
Cô quay đầu, nhìn Nhan Hoan đang vô cùng hoảng sợ, tiến từng bước lên phía trước: “Cô có biết điều tôi hối hận nhất là gì không? Điều tôi hối hận nhất là khi xưa đã mềm lòng, không kêu mẹ tôi gϊếŧ chết cô, nếu không, sao con tiện nhân như cô lại có thể có cơ hội chuyển mình chứ!”
“Có điều.” Nhan Hiểu Nhu nhíu mày: “Bây giờ gϊếŧ chết cô cũng chưa muộn.”
Cô ta lùi ra sau, dùng dao uy hϊếp Kỷ Tiểu Lạc, vừa hét lên một tiếng, ba bốn người đàn ông ở trần, trong tay chơi dao lần lượt đi từ trong bóng tối ra, ánh mắt lướt trên người Nhan Hoan.
“Những gì năm xưa mẹ tôi nếm trải, tôi cũng sẽ cho mẹ con nhà họ Nhan các người nếm thử, đó mới là công bằng!”
Cô ta nhìn Nhan Hoan, biểu cảm điên dại mà vui sướиɠ: “Còn không cởi, lẽ nào cô muốn con cô chết theo nữa sao?”
“Đừng có động đến nó!” Nhan Hoan hét lên, giọng nói run run, bắt đầu cởi từng món đồ trên người xuống.
Kỷ Tiểu Lạc ra sức lắc đầu, không ngừng um um um um, nhưng Nhan Hoan nhìn nói, ánh mắt an ủi, không ngừng nói: “Tiểu Lạc đừng sợ, nhắm mắt lại, một lát thôi, con sẽ không sao nữa.”
“Um um um um!” Nước mắt Kỷ Tiểu Lạc tuôn rơi.
Ba ơi! Ba ơi! Ba mau đến đi, ba mau đến đi!
“Dừng tay!” Một giọng nói trầm thấp vang lên trong nhà kho, Nhan Hoan ngẩng đầu nhìn sang.
Là Nhan Ngu!
“Nhan Ngu, em đừng qua đây, bọn họ có dao đó!” Nhan Hoan nhìn thấy Nhan Ngu xuất hiện trong nhà kho, trái tim như sắp chết, không ngừng hét về phía Nhan Ngu: “Nhan Ngu! Chị xin em! Em đi đi! Đi đi!”
Bước đi của Nhan Ngu hơi khựng lại, đôi mắt đỏ rực, hơi thở nặng nề, nhưng vẫn bước tiếp, đi thẳng đến bên Nhan Hiểu Nhu, một tay nắm lấy tay Nhan Hiểu Nhu, thở dài.
“Đủ rồi, Hiểu Nhu, em đừng thế nữa, đủ rồi đó.”
“Đủ rồi?” Nhan Hiểu Nhu mỉa mai: “Nhan Ngu, bây giờ mà dừng lại thì tất cả những thứ tôi muốn sẽ tan thành mây khói đó.”