Nhan Hoan không để tâm đến những thứ kia, có người đến thăm thì chỉ kêu quản gia ra ứng phó. Sau khi vượt qua sống chết, trải qua khó khăn, bỗng nhìn rõ nhiều thứ rồi, đa số thời gian đều ở bên Kỷ Tiểu Lạc, Lục Vân Thâm lại nghiên cứu món mới, rất hạnh phúc, rất bình yên.
“Vân Thâm, anh nói xem thuốc bệnh viện kê có tốt không vậy? Sao gần tháng trời rồi mà anh vẫn chưa đi lại bình thường được vậy?”
Nhan Hoan lo lắng, nhíu mày nhìn lọ thuốc trong tay.
Lục Vân Thâm cười, trêu cô nói: “Nếu tôi tàn phế thật thì Lục phu nhân có chê bai không?”
“Đúng rồi!” Nhan Hoan gật đầu: “Nếu chân không thể cử động được thì rất nhiều chỗ cũng không thể hoạt động được nhỉ.”
Lục Vân Thâm luồn tay vào trong áo cô, lần theo hõm venus tinh tế trên lưng cô, sau đó lần xuống bên dưới, đưa môi lại gần bên tai cô, cười nham hiểm: “Chi bằng thử mấy tư thế có sức khiêu chiến nhỉ.”
“Anh ngày càng xấu xa đó.” Nhan Hoan đỏ mặt, cảm thấy Lục Vân Thâm như người có hai nhân cách vậy. Nếu không sao trước kia thì lạnh lùng cấm dục, bây giờ lại khiến người ta khó thể kháng cự như vậy chứ?
Thậm chí cô còn cảm thấy Lục Vân Thâm hiện giờ còn có sức hấp dẫn hơn xưa, chỉ cần nhìn vào mắt hắn cũng đủ khiến bản thân không thể kìm chế mà bị xâm chiếm, mãi cho đến khi mệt nhoài mới thôi.
“Hoan Hoan.” Lục Vân Thâm khẽ cười, liếʍ đôi môi như hoa đào của cô: “Em thích sự xấu xa của tôi, chỉ cần em thích tôi đều làm được.”
Hai người đang quấn lấy nhau thì điện thoại trong tay Nhan Hoan reo lên, là điện thoại của bà Nhan.
“Ừm, Vân Thâm, để yên em nghe điện thoại.”
“Em nghe của em, anh làm việc của anh, không ảnh hưởng.”
Nhan Hoan thở dài, liếc mắt, đẩy môi hắn ra, rồi nhận điện thoại.
“Mẹ, vâng, con biết rồi, mười phút nữa gặp mặt.”
“Mười phút ư? Không đủ.” Lục Vân Thâm hôn lấy hôn để, suýt khiến Nhan Hoan kêu thành tiếng, cô lườm hắn, Lục Vân Thâm kìm bớt lại, nhưng dù có kìm lại thì vẫn khiến cô run rẩy.
Nhan Hoan không còn cách nào khác, khó khắn lắm mới cho Lục Vân Thâm ăn no, sau đó vội vàng ra khỏi của, trên mặt vẫn còn chút đỏ.
Ngồi lên xe của mẹ ruột, l*иg ngực Nhan Hoan vẫn hơi đau, cô cố gắng điều tiết hơi thở, tên xấu xa kia lấy đâu ra nhiều sức lục đến vậy, hắn thật sự coi cô là bánh màn thầu để ăn chắc?
Cô đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng bà Nhan cười, giọng vừa ôn nhu vừa vui vẻ.
“Thấy vợ chồng con hòa hợp như vậy, ta và ba con yên tâm rồi, Hoan Hoan, con chịu nhiều khổ như vậy, cuối cùng cũng đã khổ tận cam lai rồi.”
Nhan Hoan cũng cười, bởi vì bà Nhan thường chủ động đến Lục gia nên quan hệ xa lạ trước kia của hai mẹ con đã đỡ hơn trước nhiều, mặc dù không được như những cặp mẹ con khác nhưng đến cùng thì vẫn có chút tiến bộ.
“Mẹ, đợi bố mẹ có thời gian, cả nhà chúng ta đi du lịch nhé, mấy hôm trước Tiểu Lạc còn kêu nhớ bố mẹ đó.”
Đây là lần đầu tiên Nhan Hoan chủ động kéo gần khoảng cách giữa hai mẹ con, bà Nhan hơi kích động, suýt thì đạp chân ga lên hai trăm mười, bà vội gật đầu.
“Ừ ừ, mấy hôm trước ta với bố con cũng đang nghĩ đó, đã chọn được mấy chỗ rồi, không phải trước đây con thích ngắm cực quang nhất sao? Ta và bố con đã tìm hiểu lâu lắm rồi, cảm thấy Na-uy không tồi nha.”
Thấy bà Nhan vui vẻ miêu tả như vậy, trong lòng Nhan Hoan cũng rất ấm áp, vội đáp lại mấy tiếng, rồi nói: “Mẹ, tốc độ xe có vẻ hơi nhanh đó, sắp hai trăm rồi, mẹ thả chân ga ra đi.”
“Ta, ta thả rồi mà.” Mặt bà Nhan trắng bệch, giọng hơi run:“Nhưng xe không dừng lại được.”
Tim Nhan Hoan như nhảy lên, mắt nhìn vào chân ga, quả thực bà Nhan không hề đạp chân ga, tốc độ của xe vẫn là hai trăm!