Ông Nhan bám vào bục hôn lễ, nhắm chặt mắt.
Bà Nhan đẩy Nhan Hiểu Nhu trong lòng ra, trên mặt đều là nước mắt.
Còn Nhan Dịch thì cúi đầu, cơ thể run lên, không biết đang nghĩ gì.
“Bố mẹ vợ, nhớ xong rồi, hai người còn không ra nhìn Hoan Hoan ư? Cô ấy sẽ giận đó.”
Đôi mắt Lục Vân Thâm bỗng trở nên âm u, đáy mắt hiện lên tia hung dữ, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, như sợ người phụ nữ trong quan tài tỉnh giấc: “Cô ấy mà giận thì tôi cũng sẽ giận đó.”
“Hoan Hoan, Hoan Hoan của mẹ.”
Bà Nhan tan nát cõi lòng, lao như điên lên phía trước, ánh mắt rơi trên khuôn mặt bi thảm của con gái, cảnh tượng thảm thương, ông Vân kêu lên một tiếng, đến Nhan Ngu cũng vội vã ôm bà Nhan đi.
Đài hôn lễ mới hoàn toàn yên tĩnh.
Chủ trì đứng một bên nhìn mà kinh hãi vô cùng, nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi.
“Lục tổng, có, có tiếp tục không?”
“Đương nhiên.” Lục Vân Thâm chỉnh lại cà vạt, ánh mắt chân thành mà kiên định: “Cuộc sống của hai chúng ta, bây giờ mới bắt đầu.”
…
Đêm khuya, Lục lão gia nổi hết gân xanh trên cổ, nhìn chằm chằm về phía phòng cưới, cứ cách một giây lại nhìn đồng hồ một lần, sau tròn một giờ đồng hồ, lão quản gia mới từ phòng cưới đi ra.
“Lão gia, có vẻ đại thiếu gia rất quan tâm đại thiếu phu nhân, hay chúng ta hạ thuốc thật nặng vào phòng cưới trước, chứ không thể nào đến gần thiếu phu nhân được. Ngài chưa được cậu ấy đồng ý đã định hỏa thiêu thiếu phu nhân, điều này…”
“Không hỏa thiêu thì để nó quan hệ với xác chết chắc!” Lục lão gia tức điên người: “Ông nhìn xem, người đã chết bao lâu rồi, nó còn tắm rửa, còn thay quần áo cho cô ta. Dù nó có hận tôi cả đời, tôi cũng không thể để nó khùng điên tiếp được.”
Lục lão gia vừa đau lòng vừa tức giận, suốt đêm sai người mang thi thể đi hỏa thiêu, hôm sau lại mang tro cốt đi chôn, đợi đến lúc Lục Vân Thâm tỉnh lại, chỉ còn nhìn thấy một tấm bia mổ lạnh lẽo.
Lạnh, khiến trái tim hắn cũng gần ngừng đập.
“Hoan Hoan…”
Lục Vân Thâm nhìn tấm bia mộ trước mắt, kêu lên một tiếng, chỉ có tiếng gió thổi qua.
“Hoan Hoan…”
Lục Vân Thâm tiến lại gần bia mộ, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
“Hoan Hoan…”
“Đại thiếu gia…” Lão tổng quản không thể nhìn được nữa: “Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân đã đi rồi, đã về với đất mẹ rồi, người chết đã đi, người sống nên sống cho tốt mới xứng với người đã mất. Đại thiếu gia, cậu nói đạo lý này có đúng không?”
“Hoan Hoan…”
Lục Vân Thâm cứ như không nghe thấy lão quản gia nói gì, cư gọi hết lần này đến lần khác, cứ như gọi như vậy thì trái tim người chết sẽ khôi phục nhịp đập, khiến người chết mở mắt ra không bằng.
“Đại thiếu…”
“Để nó gọi!” Lục lão gia tức tối quát lên.
“Ta không tin đến khi trời tối nó vẫn còn ngồi ở đây.”
Lục lão gia vừa đi, bầu trời liền bắt đầu giông bão, hắn khẽ nản bước nhưng không nhẫn tâm rời đi.
Trời mưa là tốt, trời mưa sẽ khiến tên điên khùng kia tỉnh lại!
Trời tối, Lục Vân Thâm về Lục gia thật, nhưng Lục lão gia vừa nhìn thấy thứ trong tay hắn, cả người đều như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ.
Một bình tro cốt màu trắng được hắn nâng niu trên tay, dùng áo sơ mi trắng bọc lại, không dính một chút mưa nào.
Còn đôi tay của Lục Vân Thâm thì vừa có bùn, vừa có máu, móng tay cụt hết, chắc hẳn là dùng tay đào bình tro cốt kia lên.
Máu tươi chảy dài theo tay hắn, nhưng hắn lại như không hề biết, ánh mắt ôn nhu, giọng nói cưng chiều nhìn chiếc bình, giống như đang nhìn người yêu thương nhất.
“Hoan Hoan, chúng ta về nhà rồi.”
“…”
Lục lão gia bị tình cảm trong mắt Lục Vân Thâm làm cho kinh hãi. Lúc này, ông dần hiểu được.
Nếu ép Lục Vân Thâm thì ông sẽ mãi mãi mất đi đứa cháu nội này, mãi mãi.