Ai Hứa Cùng Em Sống Ở Lương Thành

Chương 5

Lục Vân Thâm nhíu mày nhìn Nhan Hoan, vết roi trên tay cô rộng bằng ba ngón tay khiến nửa cánh tay sưng lên, vết thương hung hăng rách ra, không ngừng chảy máu ra ngoài, đến hắn nhìn mà cũng cảm thấy khϊếp sợ.

Nhưng Nhan Hoan lại chỉ yên lặng ngồi đó, không khóc cũng không gào. Ngay cả khi bác sỹ xử lý sỏi đá còn sót lại trên vết thương giúp cô, cô cũng không hề kêu rên. Bình tĩnh như thể vết thương đang được xử lý không phải của mình vậy.

Hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng trước khi rơi xuống nước. Đáng lẽ chiếc roi đó phải quất vào cổ hắn, nhưng người phụ nữ này lại như uống nhầm thuốc, cô ta đột nhiên đưa tay ra đỡ một roi này.

Động tác rất nhanh, gần như theo bản năng.

Trái tim Lục Vân Thâm bỗng lóe lên một tia kỳ dị, cảm xúc nhanh hơn lý trí mở miệng.

“Tại sao lại chắn roi?”

Nhan Hoan khẽ thất thần, quay sang cười: “Tôi chỉ không muốn làm quả phụ thôi.”

Cô càng không muốn hắn bị thương, càng không muốn hắn chết.

Cảm giác kỳ lạ trong đáy lòng Lục Vân Thâm càng dâng lên, nhưng lời nói lại mang theo sự châm chọc: “Cô đúng là thẳng thắn.”

Nhan Hoan cũng không thèm để ý tới gương mặt lạnh lùng của hắn. Nghĩ đến khi nãy hắn xả thân quên mình để cứu cô, sự tức giận, ấm ức, không cam lòng trong những ngày qua bỗng tan biến hết, thậm chí còn nở hoa trong lòng.

Cách đây mười năm, hắn cũng đã cứu cô một lần.

“Vân Thâm, cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Mười năm nay, cô vẫn luôn muốn nói câu này với hắn, nhưng lần nào cũng kết thúc trong ánh mắt ghét cay ghét đắng của hắn. Nhưng lần này, cuối cùng cô cũng đã nói ra được.

Ánh mắt Nhan Hoan nhìn Lục Vân Thâm khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Cảm giác trong suốt, sạch sẽ, rõ rệt, không mang theo chút tạp chất khiến sự lạ thường trong đáy lòng hắn càng thêm sâu sắc, giống như trái tim bị bụi phủ kín bỗng có một cơn gió thổi qua, có chút nhẹ nhàng, có chút mềm mại.

Đôi lông mày tuấn tú của Lục Vân Thâm nhíu chặt hơn, hắn lạnh giọng: “Chẳng qua là cứu một con chó mà thôi.”

Toàn thân Nhan Hoan cứng đờ, trái tim đau đớn, nhưng mặt vẫn tươi cười, vén tóc, đá mày: “Có con chó nào đẹp như tôi không?”

Không khí giữa hai người đang trở nên phức tạp thì đột nhiên có người xông vào phòng bệnh. Nhan Hoan còn chưa kịp phản ứng thì ông Nhan đã tát bốp bốp hai bạt tai lên mặt cô.

Lực tát vừa mạnh vừa hung ác, như muốn đánh ngã Nhan Hoan xuống đất.

“Nghiệt nữ! Mày cố ý! Mày cố ý phải không? Rõ ràng mày biết Hiểu Nhu bị bệnh tim, mày còn kích động con bé! Bây giờ nó cũng chỉ còn sống được một năm nữa, mày mãn nguyện rồi, mày vui rồi nhỉ!”

Sống được một năm nữa! Mẹ kiếp sống được một năm nữa! Nhan Hiểu Nhu vốn đâu có bị bệnh tim chứ!

“Cái gì? Bác trai, bác nói Hiểu Nhu sao cơ?” Nhan Hoan đang định giải thích thì tiếng nói phẫn nộ của Lục Vân Thâm vang lên.

Bà Nhan vội đi từ bên ngoài phòng bệnh vào bên trong, vừa khóc vừa nói với Lục Vân Thâm: “Con rể, con mau ly hôn với Hoan Hoan, cưới Hiểu Nhu đi! Người Hiểu Nhu yêu nhất đời này là con, nguyện vọng lớn nhất đời này của nó là ở bên con! Bác xin con, con ly hôn với Hoan Hoan đi!”

“Mẹ!” Nghe xong lời Bà Nhan nói, trái tim Nhan Hoan bị đâm đến chảy máu.

Chắc chắn là cô nghe nhầm rồi, chắc chắn là cô nghe nhầm rồi, sao mẹ cô có thể kêu Lục Vân Thâm ly hôn với cô chứ?

“Cô đừng gọi tôi là mẹ nữa!” Bà Nhan lo đến phát điên, nói không suy nghĩ: “Tôi không có đứa con gái tâm địa độc ác, không có giáo dục như cô! Cô cho rằng tôi không biết tại sao cô gả cho Vân Thâm ư! Chính là vì tài sản nhà họ Lục! Tôi đã nghe thấy chính miệng cô thừa nhận với Hiểu Nhu!”

“Vân Thâm, đó chỉ là những lời tôi nói trong lúc giận!” Nhan Hoan vội quay sang giải thích với Lục Vân Thâm, nhưng lại bắt gặp sự phẫn nộ như bão tố dâng lên trong đáy mắt của hắn.

“Tài sản nhà họ Lục? Ha! Vậy thì cô nghĩ hơi xa rồi, gia sản nhà họ Lục chỉ có thể để lại cho người phụ nữ tôi yêu! Mà đó lại không phải người phụ nữ hại chết mẹ tôi, sẵn sàng dang rộng hai chân xin đàn ông làʍ t̠ìиɦ như cô!”

Sẵn sàng dang rộng hai chân xin đàn ông làʍ t̠ìиɦ… Ha ha, thì ra trong lòng hắn, cô là người đàn bà như vậy…

Khắp người cô không ngừng run lên, nhưng cô lại bật cười, cười vô cùng xán lạn: “Đúng đó, tôi chính là loại phụ nữ như vậy đó. Lục tiên sinh, không phải lúc nãy anh làʍ t̠ìиɦ nhiệt tình lắm sao?”

Ánh mắt Nhan Hoan quét qua trên người bố mẹ, cuối cùng dừng lại trên khôn mặt lạnh như băng của Lục Vân Thâm, nói từng câu từng chữ: “Muốn ly hôn với tôi, trừ khi tôi chết.”

Nhìn ánh mắt ngấn lệ nhưng đầy quật cường của Nhan Hoan, bàn tay Lục Vân Thâm bất giác nắm lại.

Hắn không hiểu tại sao bản thân lại khó chịu đến vậy. Rõ ràng hắn biết người phụ nữ này bản chất xấu xa, rõ ràng biết người phụ nữ này hại chết mẹ mình, nhưng tại sao, tại sao khi thấy khuôn mặt tái nhợt, đôi môi chảy máu, giọt lệ bên khóe mắt của cô.

Hắn lại đau lòng… Thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ những kết luận có được từ chứng cứ kia…

Cô gái luôn thấy chuyện bất bình chẳng tha này, thật sự phóng hỏa đốt nhà của Lục gia, lại giả vờ cứu mẹ hắn để được gả cho hắn sao?

Hơn nữa, điều càng khiến hắn không hiểu nổi chính là tại sao lúc biết được có lẽ Nhan Hoan gả cho hắn vì tài sản nhà họ Lục chứ không phải vì điều gì khác, trái tim hắn, tại sao lại vừa tức giận, vừa không cam lòng, lại vừa mâu thuẫn chứ.

Hắn… điên rồi sao?