Cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa, đập vào cô mắt là khuôn mặt thuần khiết như hoa sen của Nhan Hiểu Nhu.
Đúng là rất thuần khiết, thuần khiết đến nỗi gϊếŧ chết mẹ nuôi để tận hưởng mọi thứ của nhà họ Nhan mãi mãi, thuần khiết đến nỗi tự tay phóng hỏa đốt cháy nhà họ Tần rồi giá họa cho cô.
“Không ngờ thuốc mạnh như vậy vẫn không hại chết được cô, Nhan Hoan, cô đúng là lớn mạng nha!”
Nhan Hoan nhíu mày: “Sao bằng những người mạng mỏng hơn cả giấy, lên giường còn phải đem theo bác sỹ cấp cứu.”
“Cô!” Nhan Hiểu Nhu giậm mạnh chân, ánh mắt như dao sắc đâm lên người Nhan Hoan, biểu cảm ôn nhu giả tạo bỗng tan biến, bước mạnh từng bước lên phía trước, hướng một cái tát về phía mặt cô.
“…”
Hoan Nhan nghiêng đầu tránh, lập tức tóm lấy cánh tay đang vung lên của cô ta.
“Tức không làm gì được lại định bạt tai tôi sao?” Cô nắm chặt cổ tay của Nhan Hiểu Nhu, châm chọc nói: “Nhan Hiểu Nhu, không phải cô ôn nhu như nước sao? Cô không phải là thánh mẫu bạch liên hoa sao? Sao Lục Vân Thâm không có ở đây, cô liền không đóng giả tiếp vậy?”
“Buông tay!” Một chân Nhan Hiểu Nhu đạp lên giường bệnh, lúc này cánh tay Nhan Hiểu Nhu mới thoát ra được, liền mở miệng nói: “Cô đê hèn như vậy! Bảo sao bố mẹ không thích cô!”
Nghe xong lời này, vết thương trong lòng Nhan Hoan như rách toạc ra, đau đến toàn thân run lên.
Sau khi lấy đi người thân của cô, chiếm mất cuộc đời của cô, lấy đi những thứ đáng ra nên thuộc về cô, người đàn bà này vẫn còn có thể vô liêm sỉ đến mức đến đây khoe khoang cô ta không biết xấu hổ.
Đúng là… Đời này hiếm thấy…
Dù nội tâm tức điên lên nhưng ngoài mặt Nhan Hoan vẫn bình thản, thậm chí còn mang theo ý cười.
“Cô nói đúng, bố mẹ không thích tôi, nhưng dù họ có quý cô hơn nữa thì cô cũng đâu thể thoát khỏi cái mác con rơi. Cả đời này, cô mãi mãi không có tư cách vào gia phả của nhà họ Nhan, cũng đừng hòng có tư cách được chia một xu một cắc tài sản của nhà họ Nhan!”
Nhan Hiểu Nhu run lên, như chịu phải đả kích lớn, ôm lấy ngực thở gấp.
“Đáng thương nhất chính là.” Nhan Hoan nhìn cô ta chằm chằm, giọng nói lười biếng: “Vân Thâm mà cô yêu, hiện tại là chồng của tôi.”
“Cô!” Nhan Hiểu Nhu như không còn sức lực, gập người lại, không chống đỡ được sắp ngã xuống đất, nhưng Nhan Hoan tốt nghiệp học viện Y học vừa nhìn biết ngay cô ta đang giả vờ. Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, bình tình nói.
“Bệnh sắp tái phát sao? Cần tôi giúp cô gọi bác sỹ không? Đợi đã, tôi gọi Lục Vâm Thâm đến nhé, thêm người xem thì cô mới càng có hứng diễn hơn nhỉ.”
“Khỏi cần gọi, tôi đang xem đây.” Giọng nói lạnh như băng truyền đến từ bên ngoài phòng bệnh, khiến cả người Nhan Hoan cứng đờ.
Ngay sau đó, Lục Vân Thâm liền đỡ Nhan Hiểu Nhu đang giả ngất vào lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhan Hoan đang tái nhợt mặt, vô cùng tức giận.
“Nhan Hoan, không ngờ cô không chỉ đê tiện mà còn máu lạnh nữa! Cô ấy là em gái cô đó!”
“Nực cười! Nhà họ Nhan chúng tôi chỉ có một người con gái duy nhất là tôi, tôi lấy đâu ra em gái vậy?”
Ánh mắt Lục Vân Thâm chán ghét nhìn cô, đáy mắt nổi đầy giông bão, lập tức bật cười, giọng nói chế giễu.
“Con gái duy nhất của nhà họ Nhan, vai vế thật lớn, nếu không phải Hiểu Nhu thích, cô cho rằng cô tôi còn giữ lại nhà họ Nhan chắc? Đại tiểu thư nhà họ Nhan cao quý, cô cảm thấy để cả nhà họ Nhan chết theo cô có được không?”
Bởi vì Nhan Hiểu Nhu thích, nên mới giữ lại nhà họ Nhan, bời vì ghét cô nên muốn hủy hoại cả nhà họ Nhan sao?
Ha ha… Rõ ràng hắn biết cô để tâm đến nhà họ Nhan, biết rõ cô không thể bỏ mặc người thân!
Trái tim Nhan Hoan như rỉ máu, nhưng cô biết bây giờ cô càng tỏ ra quan tâm thì Lục Vân Thâm sẽ càng đối xử tàn nhẫn với nhà họ Nhan.
Cô nhếch môi cười, bộ dạng không sao hết.
“Lục tiên sinh, anh muốn hủy thì cứ hủy, dù sao mẹ và em tôi đều đã không coi tôi là người thân, anh hủy hoại nhà họ Nhan thì đúng là đã giúp tôi trút giận rồi.”
Bốp!
Lời vừa nói xong, khuôn mặt Nhan Hoan đã bị đánh lệch sang một bên, tai vang lên tiếng ong ong, khóe miệng chảy máu, đau đến không còn cảm giác nữa.