Gen Mê Luyến

Chương 33

"Trần Tùng Ngu."

"Quay không tồi, rất khí thế, rất..."

"Kích động." Trì Yến nói.

Hầu hết các đạo diễn hiện nay, bất kể giới tính, đều làm phim như AI, lạnh lùng và có trật tự, có quy tắc rõ ràng theo kiểu sách giáo khoa thường nhấn mạnh logic.

Nhưng trong phim ngắn của Tùng Ngu, có sự căng thẳng về cảm xúc. Những cảnh quay của cô thật lộng lẫy và có một vẻ đẹp lay động lòng người.

Cô có thể khiến mọi khán giả đều mê mẩn nhân vật chính trong ống kính của mình.

Mà sự kích động này chính là thứ mà Trì Yến cần.

Những ngón tay bất giác lại gõ lên đầu gối.

Nghiện thuốc lá, nhưng hiển nhiên đây không phải là lúc để có thể hút thuốc. Trì Yến chỉ có thể kìm nén sự chán nản gần như bệnh hoạn dâng lên trong lòng.

Có lẽ trong khi thuyết phục Dương Nam Khâm, hắn cũng đang cố gắng thuyết phục chính mình.

Nhưng dù sao đi nữa, ngay khi hắn xem video, hắn biết:

Cuối cùng hắn cũng tìm được lý do để giữ cô lại.

“Mắt nhìn người của cháu không tồi." Dương Nam Khâm gật đầu, trong giọng nói mang theo một tia tán thành: "Lịch sử do kẻ thắng viết, quan trọng không phải cháu trước kia làm cái gì, mà là cháu để cho người khác nhìn thấy cái gì. Đây là một cơ hội tốt, hãy nắm lấy nó. Chính trị chính là biểu diễn mà thôi."

Công tước chậm rãi đi tới, vừa lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, vừa dịu giọng nói: “Khó có được một người trẻ tuổi như cháu, thông minh, thực tế, lại chịu khó làm việc. Đế quốc chưa bao giờ dựa vào xuất thân gia tộc, huống chi là ta, ta có thể nhìn ra năng lực của cháu, bất kể cháu đến từ đâu.”

"Làm việc chăm chỉ sẽ có một tương lai tươi sáng."

Ông ta vươn bàn tay đầy mồ hôi và vỗ vai Trì Yến, điều này có ý nghĩa rất lớn.

“Cảm ơn chú Dương.” Trì Yến nói.

Hắn đưa tay ra và nắm lấy tay của Dương Nam Khâm.

Đầu ngón tay có cảm giác nhớp nháp mồ hôi, nhăn nheo, sần sùi như vỏ cam. Làn da của người già. Công tước đại nhân được bảo dưỡng rất tốt, khuôn mặt không thể nói lên tuổi tác, nhưng đôi tay thì không thể nói dối.

Ông ta khi già mới có con nên đó cũng là lý do chiều chuộng Dương Ỷ Xuyên một cách vô pháp vô thiên.

Đây là điểm yếu uy hϊếp của ông ta.

Hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng cũng đến lúc Công tước đại nhân phải đi thảo luận chính sự.

Trì Yến nhìn Dương Nam Khâm rời đi, lên máy bay.

Từ Dương ngồi ở ghế lái, không kiên nhẫn quay đầu lại, nở nụ cười hiếm thấy: "Anh Trì, anh cùng ông già tán gẫu thế nào? Thuận lợi chứ?"

"Đương nhiên." Trì Yến cúi đầu, tùy ý kéo rộng cổ áo, châm một điếu thuốc.

Trong vài năm qua, S Star đang đấu tranh giành độc lập và mối quan hệ với Thủ Đô Tinh ngày càng trở nên căng thẳng. Đặc biệt, đương nhiệm tổng đốc Lương Nghiêm, vẫn là một phái kiên định độc lập.

Trì Yến xuất hiện ngay lúc này.

Hắn không chỉ là vị cứu tinh của con trai Công tước mà còn là người ủng hộ trung thành của Đế quốc thống trị. Tất nhiên, Công tước đại nhân càng thêm phần coi trọng đối với một chàng trai trẻ như vậy.

Từ Dương: "Lão tặc Dương Nam Khâm, nhất định đã lo lắng muốn chết, nếu như S Star thật sự độc lập tách riêng, ông ta coi như xong."

Trì Yến thở ra một hơi khói: "Cho nên ông ta muốn lợi dụng lần này đổi chức giúp đỡ một người biết nghe lời, tôi càng không có lai lịch và nhược điểm, ông ta càng cho rằng tôi có thể gánh vác."

Tất nhiên, Công tước đại nhân đã hoảng sợ và tức giận muốn đổ bệnh.

Nếu không, làm sao ông ta có thể cảm thấy rằng một thanh niên xuất thân từ xã hội đen và tự lập dễ đối phó?

Từ Dương cũng nghĩ tới điểm này, cười mắng: "Lão mù."

Nhưng nụ cười trên mặt lại từ từ tắt đi, anh ta nghĩ đến một chuyện khác, do dự hỏi: "Anh Trì, Trần tiểu thư đó... chúng ta thật sự bỏ qua cho cô ấy sao?"

Trì Yến nhẹ nhàng nói: "Tôi giữ cô ấy lại có ích."

Thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng Từ Dương có thể nghe rõ ràng lạnh lùng cùng không kiên nhẫn.

Da đầu Từ Dương căng thẳng, nhưng vẫn mạnh dạn nói tiếp: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy cô ấy rất đa nghi, hơn nữa cô ấy thân với Dương thiếu gia như vậy, nếu như cô ấy thật sự biết chút gì thì sao..."

Trì Yến ngắt lời anh ta: "Xuất phát đi."

"…Vâng."

Từ Dương nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta biết rằng một khi Trì Yến đã đưa ra quyết định, chưa bao giờ cho phép người khác xem vào.

Chỉ là vấn đề này anh ta thật sự không thích.

Trì Yến trong ấn tượng của anh ta, thà gϊếŧ nhầm mười nghìn người còn hơn để sót một người.

Chính nhờ sự táo bạo, tỉ mỉ và những thủ đoạn như vậy mà hắn mới đứng ở vị trí như ngày hôm nay.

Vị Trần tiểu thưu kia, lại làm hắn phá lệ.

Từ Dương thầm nghĩ, anh ta là một người lỗ mãng, không hiểu nhiều về điện ảnh, anh ta chỉ biết một điều: cho dù phim có hay đến đâu, thì người phụ nữ này dù sao cũng là một mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Chỉ là đạo diễn thôi mà, nơi nào mà chả có đạo diễn?

Từ trước đến nay, Trì Yến luôn là người nhổ cỏ tận gốc, vậy tại sao hắn luôn mềm lòng với cô?