Gen Mê Luyến

Chương 6

Nhưng-

Người ta nói đó là bệnh nghề nghiệp, nhưng tai và mắt của Tùng Ngu luôn rất lợi hại. Cô không chỉ nghe thấy tiếng ho mà còn xác định chính xác vị trí phát ra âm thanh.

Vì vậy, trong giây tiếp theo, một mẩu thuốc lá được ném vào chân cô một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Đừng đến đây." Đối phương nói.

Tùng Ngu vô thức ngẩng đầu lên. Cô vẫn không thể nhìn thấy hắn. Hắn nấp rất tốt, ngay trong góc khuất của cầu thang, hoàn toàn không lọt vào tầm mắt của cô.

Giọng nói này khiến cô giật mình.

Giọng hắn rất trầm.

Trầm thấp và khàn khàn, giống như khói thuốc cháy trong u tối, nó đốt cháy trái tim cô.

“Tại sao không nói nữa?” Giọng nói trầm thấp tiếp tục hỏi, “Giọng của cô rất êm tai, nói thêm vài câu đi.”

Tùng Ngu: "?"

Cô không ngờ bản thân lại bị một kẻ lạ không nhìn thấy mặt trêu đùa. Tình huống này cô chưa từng gặp phải.

Kỳ lạ thay, nhịp tim của cô lại đập nhanh hơn.

Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch.

Giọng nói trầm thấp có chủ ý dường như được khuếch đại vô tận bên tai cô.

Ngả ngớn và quyến rũ, giống như những vòng khói lơ lửng trong không trung, từng vòng rơi trên mặt cô, quấn lấy cô không ngừng.

Ai có thể phù hợp với thanh âm này như vậy?

Quỷ thần xui khiến, trong tâm trí của Tùng Ngu hiện lên một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai mơ hồ dưới bức màn ở tầng hai.

Nhưng cô ngay lập tức phủ nhận chính mình. Điều này là không thể.

Hắn gϊếŧ người, còn có tâm tư trốn ở chỗ này hút thuốc?

Tất nhiên, người đang nói chuyện với cô không giàu cũng phải sang.

Giọng điệu của hắn rất kiêu ngạo, thể hiện sự uy nghiêm của một cấp trên. Hắn rất quen với việc ra lệnh cho người khác, và cũng không ai dám từ chối hắn.

Nhưng cô không phải những kẻ đó.

Tùng Ngu mắng một câu: "Đồ điên."

Cô quay người đi ra ngoài, tay đã đặt sẵn trên nắm đấm cửa.

Lại nghe thấy đối phương nhàn nhã nói:

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ từ chức ngay lập tức.”

“Sau đó, đi đập cái máy hỏng kia”.

Hắn quả nhiên đã nghe thấy tất cả.

Bị một người lạ nghe lỏm được việc bị cấp trên mắng chửi hẳn là một điều xấu hổ đối với hầu hết mọi người.

Nhưng Tùng Ngu chỉ khẽ nhíu mày: "Nghe đủ chưa? Nghe đủ rồi thì cút."

Giọng cô lạnh lùng và có chút mất kiên nhẫn.

Thông thường cô không nói năng quá mạnh mẽ, ngay cả với một người lạ. Nhưng giờ khắc này, cô thô bạo đến mức không giống cô thường ngày một chút nào.

Người lạ kia cũng không hề tức giận.

Hắn chẳng qua chỉ khẽ cười một tiếng: "Tôi nói không đúng sao?"

Ồ. Tùng Ngu thầm nghĩ, đúng là kiểu giọng điệu của cấp trên.

Khinh thường, nguội lạnh, ngạo nghễ.

Cô không khỏi cười lạnh: “Đàn ông thích giáo dục phụ nữ đến thế sao?”

Nụ cười của hắn càng sâu hơn.

Tiếng cười trầm thấp, mập mờ và khàn đặc.

"Đừng so sánh tôi với ông chủ của cô."

“Anh đúng là không thể so sánh được.” Cô kéo khóe môi, “Ít nhất anh ta còn phải trả công cho tôi.”

"Tôi có thể đánh giá cô khi tôi trả công cho cô sao?"

“Tôi sẽ coi người đó như không khí.” Cô lãnh đạm nói: “Anh ta trả tiền, tôi quay phim, mọi người chỉ là công cụ của nhau mà thôi.”

"Cô thực sự nghĩ như vậy sao." Hắn chế nhạo nói.

Tấm biển quảng cáo đối diện bên ngoài cửa sổ hướng ra đường không biết từ lúc nào đã sáng lên, trong bóng tối, một nửa đường nét của Tùng Ngu được nhuộm một màu đỏ vàng nhạt. Khuôn mặt cô rất trầm tĩnh, chỉ có tia sáng trong mắt cô chói lọi đến mức khiến lòng người rung động.

Cô chợt hỏi hắn: "Còn thuốc lá không?"

Hắn cười nhẹ.

"Bụp" một tiếng.

Một hộp thuốc lá bẹp dúm và một chiếc bật lửa màu đen rơi xuống chân cô.

Tùng Ngu: "Cảm ơn."

Trong bóng tối, cô dựa vào tường, co một chân lên, đặt hộp thuốc lá lên đùi, khéo léo rút một điếu.

Một bông hoa cam nở trên môi.

Thật ra cô rất hiếm khi hút thuốc. Nhưng làm đạo diễn thì khó mà không nghiện thuốc lá được, bởi khi đến phim trường, áp lực công việc quá lớn, thức khuya, hút thuốc thậm chí uống rượu quá nhiều, đủ thứ thói hư tật xấu ập đến. Có lẽ con người luôn có xu hướng tự hủy hoại bản thân, chỉ có hành hạ thể xác mới có thể rèn luyện được ý chí kiên cường.

Nhưng khi không đóng phim, Tùng Ngu sống một cuộc sống lành mạnh, làm việc và nghỉ ngơi điều độ, ăn uống thanh đạm và tập thể dục ít nhất bốn lần một tuần.

Và cô đã không ở trong tổ hơn hai năm.

Cô cắn mẩu thuốc mảnh mai trên môi, tay kia nghịch chiếc bật lửa nhỏ. Chất liệu men đen, đường nét uyển chuyển, nhẹ nhàng mà sang trọng. Những ngón tay mảnh khảnh trượt trên hàng chữ dưới cùng một cách quen thuộc.

Cartier.

Người lạ kia quả thực giàu có.

Ngày nay, hầu hết mọi người không thực sự hút thuốc lá. Thuốc lá điện tử hoặc miếng dán nicotin đã được điều chỉnh rẻ hơn nhiều. Thay vào đó, thuốc lá, loại thuốc lá khô được cắt nhỏ cuộn trong giấy, đã trở thành một thứ xa xỉ hoàn toàn.

Chưa kể đây là một chiếc bật lửa phiên bản giới hạn. Nhưng hắn thản nhiên ném xuống chân cô như tàn thuốc bỏ đi.