Tùng Ngu thở dài: "Sớm biết các người dùng cái này để quay, tôi đã tự mang máy đến đây rồi."
Quý Văn rất thông minh, ngay lập tức thừa nhận sai lầm của mình: "Em xin lỗi, Trần lão sư, em đã không ghi rõ phương án quay phim ... Không viết kích cỡ của thiết bị máy quay."
Tùng Ngu: "Thôi bỏ đi."
Cô dứt khoát ngồi xổm người xuống.
Sau đó, một màn biến đống lộn xộn mục nát ấy thành kỳ tích đã xảy ra.
Quý Văn sững sờ nhìn Trần Tùng Ngu, như thể có phép thuật, lắp ráp từng đống đồng sắt vụn kỳ cục, từ từ biến chúng thành một chiếc máy ảnh lớn hoàn chỉnh.
Chuyển động trơn tru, chính xác và bình tĩnh. Thậm chí rất đẹp.
Cô ta không khỏi xấu hổ nói: "Trần lão sư, không ngờ chị lại lắp được, thật là lợi hại."
Tùng Ngu không ngẩng đầu lên: "Tôi từng học ở Học viện Điện ảnh, tôi mượn thiết bị trong trường để quay bài tập về nhà, thường xuyên dùng loại máy ảnh này."
Quý Văn: "Wow"
Cô ta chợt cảm thấy hơi xấu hổ.
Bởi vì vừa rồi bản thân còn đang âm thầm chế giễu đối phương.
Trong công việc của họ, luôn có một chút thù địch không thể giải thích được đối với những người đẹp cùng giới. Cô ta chưa từng tiếp xúc với Trần Tùng Ngu trước đây, nghĩ rằng sở dĩ Trần đạo diễn được khen ngợi nhiều như vậy, chỉ đơn giản là vì khuôn mặt quá xinh đẹp của cô.
Nhưng cô ta không ngờ rằng khi khuôn mặt này lộ ra vẻ nghiêm túc như vậy, nó sẽ càng hấp dẫn hơn.
Đôi mắt cô rạng rỡ, thấu đáo mà tập trung, mang khí chất cổ điển hiếm có và nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Căn bản không thể rời mắt chút nào.
Huống chi, Quý Văn trước đây đã từng thấy qua những nam đạo diễn trong công ty, bất luận là lớn hay nhỏ, đều muốn đòi hỏi. Cho tới bây giờ luôn đứng trên trường quay, cao cao tại thượng, mở miệng ra lệnh.
Nhưng Trần Tùng Ngu hoàn toàn không ra vẻ như vậy.
Đường đường là đại đạo diễn, nửa chừng bị cưỡng ép kéo qua đây để lấp chỗ trống, lại bị một đứa thực tập sinh dở hơi như mình giữ lại, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh quỳ xuống đất lắp máy quay.
Quý Văn cảm thấy cán cân trong lòng đang dần nghiêng đi.
Cô ta không nhịn được nói: "Trần lão sư, em kể cho chị nghe một vài câu chuyện phiếm. Vừa rồi mẹ em nói ban nhạc này mặc dù đều là người mới, nhưng ca sĩ chính của ban nhạc hình như cũng có lai lịch. Cha của anh ấy là..."
Cô thần bí ghé sát vào tai Tùng Ngu, nói từng chữ một: "Đế. Quốc. Công. Tước."
Tùng Ngu ngạc nhiên liếc nhìn cô ta.
Không lên tiếng.
Cô chưa bao giờ quan tâm đến những lời đàm tiếu này.
“Mẹ em nói, chuyện này đừng truyền ra ngoài, mẹ chỉ nói với con mà thôi.” Quý Văn nhỏ giọng nói, thái độ có chút khó xử, “Cho nên chị đừng tưởng rằng chuyến đi này chẳng có ích lợi gì. Lỡ như được con trai Công tước để ý, vậy không phải liền thăng quan tiến chức nhanh chóng sao?”
Tùng Ngu bật cười.
Cuối cùng cũng hiểu điều mà thực tập sinh đang nói sau khi vòng vo một hồi: Cô ta thực sự muốn an ủi mình.
“Cảm ơn.” Cô nói.
Giọng nói của Tùng Ngu rất chân thành.
Một nụ cười như vậy làm cho đôi mắt của cô mong chờ hơn nữa.
Quý Văn lại có chút đỏ mặt.
Vì vậy cô ta quay đầu nhìn lầu hai, chuyển dời lực chú ý, vội vàng nói: "Chị nhìn lầu hai đi! Nói không chừng tối nay có khách quý."
Hoàn toàn khác biệt với sân khấu biểu diễn ở lầu một, khu vực VIP được bố trí riêng tư và u ám, nến thơm cháy lặng lẽ trên khăn trải bàn nhung, trên bàn đặt vài bó hoa bionic, bóng đèn màu vàng trải dài trên mặt tường.
Quý Văn không khỏi có ý nghĩ kỳ quái: "Không biết có thể gặp được mấy đại nhân vật của S Star không? Con trai Công tước biểu diễn, dù sao phải có người tới ủng hộ chứ.”
Tùng Ngu thờ ơ điều chỉnh vị trí máy quay: "Ai đến không quan trọng, chỉ cần cảnh quay đẹp là được."
Cô cũng không ngờ rằng lời nói đó của mình sẽ trở thành một lời tiên tri.
*
Sau khi buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, bầu không khí tại hiện trường nóng lên một cách bất ngờ.
Những gì họ làm là đam mê rung động. Ca sĩ chính, người tự nhận mình có xuất thân danh giá, trông không giống một quý tộc chơi cổ phiếu nào cả, nhưng cậu ấy thực sự có một giọng hát rất xuyên thấu. Guitar và bass cũng được lập trình đẹp mắt. Các nốt nhạc được thắp sáng bằng các ống đèn neon có tông màu lạnh, và mọi thứ đều có sự xao động và huyên náo như mơ.
Hầu hết khán giả trong khán phòng dù lần đầu tiên nghe bài hát của họ nhưng vẫn điên cuồng quằn quại theo, la hét cuồng loạn, hét to "Đẹp quá" và không ngừng cổ động ca sĩ chính và nghệ sĩ guitar cởi bỏ quần áo.
Dần dần, Tùng Ngu cũng có chút lấn lướt. Đứng ở mép sân khấu, cô di chuyển chiếc kính ngày càng mạnh dạn, không ngừng chuyển đổi giữa hai bên, cố gắng hết sức để bắt được điện quang ảo ảnh của hiện trường.
Nhưng tai nạn đã xảy ra vào lúc này.
Một người đàn ông bất ngờ đạp qua lan can lao thẳng lên sân khấu. Tùng Ngu vốn nghĩ anh ta là một người hâm mộ cuồng nhiệt nào đó, nhưng khi cô nhìn thấy người chơi bass mỉm cười tiến lại gần mình, nụ cười đó lập tức đóng băng trên mặt.