Pháo Hôi Bị Nhân Vật Phản Diện Điên Phê Nhắm Tới

Quyển 1: Mỹ nhân pháo hôi Omega tàn tật x Nhân vật phản diện điên phê Alpha - Chương 2

Thời điểm Bách Nhiễm được đẩy tới sảnh lớn của cung điện, tất cả người hầu đều vô cùng cung kính xếp thành hai hàng cúi chào cậu, cả gương mặt của cậu vô cùng lạnh nhạt, phía đuôi mắt yêu kiều diễm lệ hơi nhếch lên. Thời điểm hoàn toàn đi vào trong đại sảnh, đập vào mắt Bách Nhiễm là rất nhiều bức ảnh rất to được treo ở trên tường của cung điện, tất cả những người ở trong mỗi bức ảnh đều là người cai trị đất nước này qua từng thế hệ, mà ở chính giữa là ảnh của mẫu thân của nguyên chủ.

Người hầu Beta rất tinh ý đã nhận ra cậu đang chăm chú quan sát bức ảnh lớn kia thì cũng thả chậm bước chân một chút.

Bách Nhiễm biết rất rõ chuyện này ở trong lòng bàn tay của mình, bởi vì sáng nào nguyên chủ cũng sẽ ngẩng đầu vô cùng tự hào mà ngắm nhìn nó, trong lòng cậu ta vô cùng sùng bái mẫu thân của mình, cực kỳ đắc ý chẳng bao lâu ảnh chân dung của bản thân cũng được treo lên nơi đó. Đáng tiếc, tấm ảnh đó treo lên chưa được nửa ngày đã bị quân phản loạn gỡ xuống đập tan nát.

"Nhiễm Nhiễm, hôm nay có tâm trạng tốt sao? Đến thăm ta thật là sớm."

Bách Nhiễm được đẩy vào một căn phòng vô cùng sang trọng, chẳng cần đoán cũng biết những đồ được bày biện ở trong này có giá trị lớn tới như thế nào, ngay cả một chiếc đế nến cực kỳ bình thường cũng được nạm kim cương lấp lánh vô cùng bắt mắt.

Ánh mắt của cậu nhìn khắp phòng một lượt rồi mới dừng lại về phía của Omega cao quý kia, trong phòng ăn sang trọng tráng lệ có một chiếc cửa sổ rất lớn đang mở, bên ngoài ban công được trồng rất nhiều loài hoa lạ. Nếu như là trước đây, có lẽ phải tới gần mới có thể cảm nhận được mùi thơm của những loài hoa đó. Nhưng bởi vì cậu đã xuyên đến thế giới này, lại còn là một Omega nên cơ thể vô cùng nhạy cảm với vô số loại mùi hương khác nhau.

Ngay cả mùi hương thơm ngọt ngào của người phụ nữ ngồi trên cùng phía bàn ăn kia cậu cũng cực kỳ nhạy cảm ngửi được.

"Mẫu thân, bởi vì hôm nay con cảm thấy nhớ người nên đã cố ý tới sớm như vậy, nhưng không ngờ người còn dậy sớm hơn con như vậy."

Đôi mắt đỏ của Bách Nhiễm theo giọng nói nũng nịu của mình mà trở nên lấp lánh, nguyên chủ thật sự là một người rất yêu mẫu thân của mình.

"Đến đây dùng bữa đi nào."

Nữ hoàng vẫy tay với cậu, quản gia Beta như thường lệ đẩy xe lăn tới bên bàn ăn.

Càng đến gần, Bách Nhiễm càng được nhìn dung mạo xinh đẹp của người phụ nữ kia thật rõ ràng.

Theo như thiết lập của thế giới này nữ hoàng là một người đàn bà đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng lại có dung mạo vô cùng xinh đẹp. Nàng ta có một đôi mắt đen láy sâu thẳm, một mái tóc nâu bồng bềnh, cộng với khí thế của một người thống trị càng làm cho bà ta trở nên vô cùng hấp dẫn ở trong mắt người khác. Nhưng chỉ có Bách Nhiễm mới biết được người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp, hương thơm ngọt ngào này chẳng khác gì một con rắn độc, trên cơ thể có những đường nét xinh đẹp vậy.

Cậu cầm lấy muỗm cháo ở trên bàn chậm rãi dùng bữa, đôi mắt đỏ thanh triệt rũ xuống che dấu đi chán ghét cùng với coi thường.

Lý do hai chân của nguyên chủ không thể cử động cũng là do bà ta làm ra.

Leng Keng!

Bất chợt tiếng dây xích va vào nhau không ngừng truyền tới khiến cho suy nghĩ của Bách Nhiễm bị ngắt quãng.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về nơi phát ra âm thanh lanh lảnh nặng nề ấy, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đang bò ở dưới đất ngoài sảnh lớn, một người hầu đi bên cạnh anh ta còn cầm một đoạn dây xích vô cùng chắc chắn, mà đoạn dây xích kia lại nối liền với cổ của người đàn ông ấy.

Bách Nhiễm nhìn thấy người đàn ông ấy không ngừng quỳ bò về phía của nữ hoàng - mẹ của nguyên chủ, tận mắt nhìn thấy gương mặt vô cùng đẹp của anh ta thì run lên.

"Ngoan lắm, tới đây nào."

Nữ hoàng dơ tay về phía đầu của người đàn ông kia cười rộ lên, ngay lập tức anh ta bò về phía của bà ta, thậm chí còn lấy đầu mình giống như chó con mà cọ cọ lòng bàn tay của bà ta, sau đó lại vươn lưỡi liếʍ vào lòng bàn tay của bà ta.

Bách Nhiễm nhịn không nổi, chẳng dám nhìn về phía hai người kia nữa, nhìn cảnh tượng này có ai mà ngờ chẳng bấy lâu nữa người đàn ông kia chính là người đứng lên lật đổ chế độ này, tự lập ra cho riêng mình một đế chế mới chứ.

Anh ta tên là Kha Tử Mặc, Alpha của nữ hoàng, cũng chính là nhân vật chủ chốt trong thế giới này ở tương lai, người dẫn dắt cho giới tính Alpha đứng lên giành lại quyền thống trị từ tay của Omega.

Bách Nhiễm thất thần không ngừng khuấy cháo ở trong bát của mình, cậu chán ghét ngửi được mùi tín tức tố nồng nặc ở trong không khí đang không ngừng tỏa về phía mình. Dù sao Kha Tử Mặc cũng đã được thế giới này vô cùng ưu ái, nếu không anh ta cũng chẳng có cửa mới đoạt được quyền lực từ tay của nữ hoàng Omega, mẹ của nguyên chủ này đâu. Nếu như không phải anh ta có thể quyến rũ được nguyên chủ thì nữ hoàng sẽ chẳng bao giờ thất thế được.

Cạch!

Tiếng kim loại va chạm với chén sứ phá vỡ bầu không khí nồng nặc thứ mùi hỗn độn.

"Mẫu thân, con ăn xong rồi, có thể về trước được không ạ? Người cứ dùng bữa đi, con nghe nói hôm nay anh họ sẽ vào thăm con, nên muốn chuẩn bị một chút để đón anh ấy ạ."

Bách Nhiễm che dấu chán ghét cùng với ghê tởm ở trong đôi mắt của mình, cậu máy móc nói nhưng vẫn không quên thả ra một chút nũng nịu y hệt như tính cách của nguyên chủ.

"Được, Nhiễm Nhiễm, vậy thì con trở về trước đi."

Nữ hoàng không hề ngăn cản cậu rời đi, bà ta cong môi nở một nụ cười vô cùng duyên dáng với cậu, sau đó lại cúi xuống chơi đùa với Alpha của mình.

Người hầu Beta đẩy xe lăn ra khỏi sảnh lớn, thời điểm đi đến khuôn viên, Bách Nhiễm mới thở gấp một tiếng giống như đã nín thở lâu lắm rồi vậy. Cậu mệt mỏi dơ tay xoa xoa thái dương của mình, không khí trong lành của cây cối không ngừng chảy vào trong l*иg ngực của cậu.

"Bao giờ thì anh họ sẽ tới."

Đợi hít thở đều thông thuận rồi, Bách Nhiễm mới nghiêng đầu không nặng không nhẹ hỏi người hầu Beta đang đi sau mình.

"Thưa ngài, có vẻ bây giờ ngài ấy đã đến rồi ạ, tôi vừa nhận được thông báo ngài ấy đã tới lâu đài rồi ạ."

Người hầu thấy cậu hỏi thì cung kính trả lời.

"Trở về đi."

Bách Nhiễm khẽ suy tư một chút, sau đó nói.

Thời điểm trở về tới phòng của mình, cậu đã ngửi thấy một mùi thơm của hoa bách hợp nhàn nhạt, sau đó một Omega chạy ra.

"Tiểu Nhiễm, anh nhớ em quá."

Omega vừa nhìn thấy cậu đã vui vẻ chạy tới, trên tay của anh ta còn cầm theo một bó hoa bách hợp.

Bách Nhiễm lập tức nhận ra đây chính là người anh họ Thư Ngưng của nguyên chủ, người này chính là Omega mà nhân vật chính Kha Tử Mặc vô cùng yêu thích sau này. Bởi vì một lần gặp mặt anh ta mà nhân vật chính Kha Tử Mặc đã nổi lên tình yêu với anh ta, cũng bởi vì anh ta mà dám đứng dậy dành lại quyền lực từ tay của nữ hoàng.

Hương thơm của tín tức tố tỏa ra không ngừng xông tới phía của Bách Nhiễm, cậu nhìn thấy hoa trên tay anh ta chắc chắn cũng là ngắt ở trong vườn dưới phòng của cậu.

Nguyên chủ cũng không hề thích người anh họ này, chỉ bằng mặt chứ không hề yêu thích anh ta một chút nào. Bách Nhiễm nghĩ nghĩ một chút, nhưng rồi lại thản nhiên nói: "Anh tới lâu chưa, thật xin lỗi bởi vì ban nãy tôi còn phải dùng bữa sáng với mẫu thân nên không thể đón anh được."

"Không sao, không sao."

Thư Ngưng trong trí nhớ của nguyên chủ vẫn chẳng khác một chút nào, anh ta là một người nói rất nhiều.

"Tiểu Nhiễm, có phải tháng này chính là sinh nhật em tròn 14 tuổi không?"

Thư Ngưng đưa cậu ra ngoài vườn hoa, anh ta ngồi ở trên bàn trà không ngừng nói hết chuyện nọ tới chuyện kia, cuối cùng như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó reo lên.

Chờ tới khi cậu xác nhận là đúng, anh ta lại nói tiếp, "Em không biết sao? Mỗi một lần Omega chúng ta tròn 14 tuổi, đế quốc sẽ tự phân một Alpha đến cho riêng mình đấy."

Anh ta nói, trên tay còn không ngừng khua đi khua lại cành hoa ở trên tay mình.

Nói đến đây, Bách Nhiễm đột nhiên mới nhớ ra, trong thiết lập của thế giới này, đúng thật nguyên chủ cũng sẽ được phân cho một Alpha, nhưng nguyên chủ là một người vô cùng kiêu căng độc ác lại cực kỳ coi thường Alpha. Từ khi Alpha kia được đưa tới điện của nguyên chủ đều đã bị cậu ta hành hạ cho nửa sống nữa chết. Tới khi gặp mặt Thư Ngưng hắn cũng một lòng chung thủy muốn nói chuyện yêu đương với anh ta, chờ tới lúc nguyên chủ phát hiện ra thì vô cùng giận dữ, thậm chí còn cố gϊếŧ hắn mà không được.

Mà Alpha kia sau này cũng bởi vì những lần đánh đập, hành hạ của nguyên chủ mà tâm lý trở nên vô cùng vặn vẹo, hắn ta cũng chính là người đã chế tạo ra rất nhiều thứ kỳ quái cố tình muốn hủy diệt cả thế giới này, thêm cả việc nhân vật Thư Ngưng mà hắn yêu lại đi yêu Kha Tử Mặc kia càng làm cho hắn trở nên căm thù cả thế giới này.

Nhưng nhân vật phụ ấy cuối cùng vẫn phải chịu chết ở dưới lưỡi kiếm của nhân vật chính là Kha Tử Mặc kia.

Thái dương của Bách Nhiễm không ngừng giật giật, bây giờ cậu mới hiểu lý do tại sao nguyên chủ lại không thích người anh họ này. Cả ngày hôm nay cậu bị anh ta hành hạ tới nỗi cực kỳ phiền chán, đây là lần đầu tiên cậu gặp người nói nhiều tới như vậy.

Sau khi tắm rửa xong, cậu được một nữ người hầu đưa về phòng ngủ của mình.

Trong phòng ngủ được bật đèn mờ mờ, rèm phòng cũng được rủ xuống.

"Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi."

Bách Nhiễm vẫn chưa thể nào quen được với việc bản thân phải quá phụ thuộc vào người khác. Đôi chân này của nguyên chủ không phải từ khi sinh ra đã bị phế, đều là do một tay của nữ hoàng gây ra, mặc dù sờ vẫn có thể cảm nhận được cảm giác nhưng lại không thể nào đứng dậy được.

Cậu cũng không hề lạ với việc bản thân nguyên chủ lại bị chính mẹ của mình ra tay như vậy, bởi vì vốn dĩ cậu ta cũng không phải là con ruột của nữ hoàng.

Cậu di chuyển xe lăn đi qua tấm rèm được rủ ở giữa phòng, xe lăn tự động di chuyển ở trên nền đá hoa cương tạo thành âm thanh rất nhỏ.

Bản thân của Bách Nhiễm đã sống ở thế giới này được gần một tháng rồi nên cậu sớm đã làm quen được với hoàn cảnh của bản thân, như thường lệ trở về sau buổi tối ở phòng sách cậu sẽ đi ngủ.

Nhưng hôm nay khi bước vào phòng ngủ, cậu đột nhiên cảm nhận được một chuyện gì rất lạ.

Cạch!

Đột nhiên một bóng người đã xuất hiện ở bên giường từ bao giờ khiến cho Bách Nhiễm giật mình.

"Ai!!!"

Cậu giận dữ quát lên, bóng người ở sau tấm rèm bởi vì tiếng quát của cậu mà động đậy.

"Tham kiến thế tử!"

Người kia thấy cậu nổi giân lập tức quỳ bò ra ngoài.

Bách Nhiễm nhíu mày, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở trước mắt của cậu.

"Ngươi là ai?"

Cậu nổi giận chất vấn, cũng một phần bởi vì nguyên chủ là một người cực kỳ kiêu ngạo, lại cực kỳ ghét người khác xuất hiện ở trong phòng của mình.

Người kia không nói gì, vẫn luôn cúi đầu, hắn bò tới trước mặt cậu, sau đó lại nâng một chân của cậu lên.

"Mi làm cái gì đó!!!"

Đột nhiên bị nắm lấy cổ chân, trong lòng của Bách Nhiễm trở nên hoảng loạn vô cùng. Cậu quát lớn muốn thu chân lại, nhưng quên mất bây giờ cơ thể khuyết thiếu cố kỵ lại không thể sử dụng đến đôi chân, cậu tức giận tới nỗi thở dốc không ngừng, hốc mắt cũng vì giận dữ mà lấp lánh như sắp khóc.

Một cảm giác vô cùng mềm mại chạm đến mu bàn chân của cậu.

Người hầu ở bên ngoài thấy tiếng động lớn cũng lập tức chạy vào, đúng lúc người đàn ông kia ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy tràn đầy tính xâm lược trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của Bách Nhiễm.

"Thế tử, hắn là Alpha mà nữ hoàng đã ban cho người ạ."

Người hầu chạy vào thấy cảnh tượng khiếm nhã đó thì hốt hoảng cúi đầu xuống nhanh chóng nói ra.

"Người bớt giận, đây là việc đầu tiên mà Alpha phải làm trước khi nhận chủ ạ."

Người kia thấy cậu giận tới nỗi run lên lại dập mạnh đầu xuống đất nói.

Cả người của Bách Nhiễm không ngừng run rẩy, cậu bị ánh mắt cực kỳ đáng sợ của Alpha nhìn tới nỗi phát lạnh, dưới lòng bàn chân lại không ngừng bị đối phương liếʍ láp.

Người này chính là nhân vật phản diện, nhân vật đáng sợ nhất trong thế giới này! Hắn cũng chính là người sẽ tận tay chém chết cậu!!