Ngu Thấm lại một lần từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn trên xà ngang là tấm màn màu vàng thêu hoa tinh xảo, trái tim của nàng đập trong hoảng loạn, mồ hôi túa ra như tắm, thấm ướt phía sau lưng, tay nàng cũng không tự chủ được run lẩy bẩy.
Nàng hít thở thật sâu, cố gắng làm giảm nhịp tim đang dồn dập.
Nàng xoay người, y phục cọ xát phát ra tiếng kêu sàn sạt, Tú Đào đang canh giữ ở gian ngoài nghe thấy tiếng vang, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu thư, người muốn uống nước sao?”
Ngu Thấm khe khẽ ừ một tiếng.
Tú Đào bưng một ly nước trà ấm đi vào, nhìn vùng tóc nơi thái dương ướt đẫm của Ngu Thấm, tỏ ra lo lắng, “Tiểu thư lại gặp ác mộng à?”
Ngu Thấm nửa ngồi dậy, trà tiến vào bụng xua tan cái rét lạnh, nàng hơi nhướng mi, “Đan quản gia khi nào trở về?”
Tú Đào có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính trả lời, “Chừng hơn hai ngày nữa là có thể giải quyết xong xuôi chuyện phía nam.”
Ngu Thấm ôm lấy chăn, “Ừm, ngươi lui xuống đi.”
Nàng nằm trở về giường lại không buồn ngủ, vừa nhắm mắt lại nàng sẽ lại thấy gương mặt đau đớn của nam nhân kia khi nhìn nàng đang thoi thóp, sắc mặt hắn tái nhợt, một thân đầy máu nhưng vẫn gắt gao ôm lấy nàng.
Hắn từng tiếng từng tiếng kêu nàng, “Tiểu thư, tiểu thư, người sẽ không sao đâu.”
Từng chữ nói ra như đâm vào da thịt rỉ máu.
Ngu Thấm thầm mắng hắn là đồ ngốc.
Nàng thở dài một tiếng, chung quy kiếp trước, là nàng thiếu hắn quá nhiều.
Lại qua hai ngày, Ngu Thấm từ phòng mẫu thân trở về, không nhịn được hỏi lại Tú Đào, “Đan quản gia đã trở về chưa?”
Theo ở phía sau, Tú Đào vội hồi đáp, “Hẳn là hôm nay sẽ về đến.”
Lời còn chưa nói xong, bọn họ vừa ra khỏi cửa chính, đã nhìn thấy một nam nhân dẫn theo một đám người đi tới.
Nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung khôi ngô hơn cả trong trí nhớ của người đó, nhất thời Ngu Thấm có chút sững sờ, hốc mắt không tự chủ được nóng lên.
Hắn còn sống.
Thật tốt quá.
Đan Ngạn Trăn cũng nhìn thấy nàng, đi lên trước chào, “Tiểu thư.”
Ngu Thấm khống chế cảm xúc của mình, che giấu khóe mắt ngấn nước, ngữ khí lạnh lùng, “Đan quản gia, sự việc phía nam đã thỏa đáng chưa?”
“Làm tiểu thư lo lắng, mọi việc đã được giải quyết thỏa đáng.”
Chưa từng có việc gì có thể làm khó hắn, trước kia nàng còn tưởng rằng hắn ghi nhớ ân tình nhà nàng đối với phụ tử hắn nên mới ở lại đây không đi. Với năng lực của hắn, ra ngoài bươn chãi ắt lập nên nghiệp lớn, chứ không phải chỉ là một quản gia nho nhỏ như hiện tại.
Ngu Thấm nhìn tròng mắt màu xanh lơ của hắn, thoáng thấy đau lòng, “Vất vả cho ngươi, Đan quản gia đi đường mệt nhọc, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Đan Ngạn Trăn cúi đầu, “Dạ, tạ tiểu thư quan tâm.”
Mỗi lần hắn đều dùng thái độ cung kính lãnh đạm thế này, Ngu Thấm thật sự nhìn không ra hắn thích nàng, thích đến có thể vì nàng từ bỏ tánh mạng.
Không biết là do nàng có mắt như mù hay là do hắn che giấu quá tốt.
Hôm sau, cùng mẫu thân ăn xong cơm trưa, Ngu Thấm sai Tú Đào đi kêu Đan Ngạn Trăn lại đây, nàng muốn nghe tình hình ở phía nam.
Tú Đào kinh ngạc, Đan Ngạn Trăn cũng khó hiểu.
Từ trước đến giờ nàng đều không có kiên nhẫn nghe mấy thứ này. Lúc trước khi hắn đến báo cáo chuyện làm ăn ở phía nam nàng đều hất tay cho lui. Đại khái là ghét nhìn thấy hắn, ở gần một lát cũng không chịu được.
Ngu Thấm hẹn hắn gặp ở phòng đông, lúc này Đan Ngạn Trăn đang cúi đầu đứng trước mặt nàng, cách nàng một khoảng khá xa, đây là khoảng cách lãnh đạm xa cách.
Đan Ngạn Trăn vừa bước vào phòng đã âm thầm đánh giá thiếu nữ ngồi thượng tọa.
Nàng mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo hoa văn cây cỏ màu xanh đậu biếc, làm khuôn mặt nhỏ xinh của nàng trông tươi tắn như hoa.
Nàng ho nhẹ vài tiếng, nâng tách trà uống mấy ngụm, hiện tại mới đầu xuân, mấy ngày trước nàng nhiễm phong hàn giờ mới đỡ một chút, Tú Đào hầu hạ nàng còn lén báo cho hắn mấy đêm rồi nàng đều ngủ không tốt, luôn mơ thấy ác mộng.
Đan Ngạn Trăn thầm lo lắng, nhưng lại không dám nhìn nhiều sợ chọc nàng càng ghét mình.
“Đan quản gia lần này xuống phía nam làm việc thuận lợi chứ?”
Ngu Thấm vốn không quan tâm đến việc buôn bán trong nhà, cho nên nhất thời không biết phải hỏi hắn cái gì. Nàng thật sự chẳng biết gì cả, đành phải hỏi một câu sượng sùng như vậy.
Tính đây bây giờ, nếu không phải nhờ hắn, nàng và mẫu thân sao có thể sống an nhàn như bây giờ, biết đâu chừng trong bóng tối đám sài lang hổ báo đã sớm ăn tươi nuốt sống cả hai mẫu tử nàng rồi.
“Nhờ phúc tiểu thư, mọi việc đều thuận lợi.”
Lại nghe thấy nàng ho khan một tiếng, hắn vội vàng nói, “Tiểu thư nhớ tự chăm sóc thân thể mình thật tốt, lần này từ phía nam thuộc hạ có mang về vài món đồ chơi, lát nữa sẽ đem sang cho tiểu thư.”
Ngu Thấm cười khẽ, hắn luôn xem nàng như đứa trẻ, mỗi lần ra cửa về đều sẽ mang đồ chơi về cho nàng.
Hắn biết tuy nàng không thích hắn, nhưng vẫn luôn thích mấy món đồ chơi hắn mang về.
“Vậy cảm ơn Đan quản gia.”
Đan Ngạn Trăn hơi hoang mang, vừa rồi nàng đang cười sao?
Hơi chút ngẩng đầu, quả nhiên hắn nhìn thấy trên môi nàng còn treo ý cười, lỗ tai hắn không khỏi nóng lên, trái tim cũng không tự chủ được nhảy nhót.
“Vậy thuộc hạ cáo lui.”
Ngu Thấm ngước mắt, “Ừm, đi xuống đi.”
Sau khi Đan Ngạn Trăn rời đi, hắn ghé ngang phòng bếp dặn dò bọn họ sáng mai nhớ hầm chút cháo tổ yến với đường phèn cho tiểu thư, rồi kêu người gọi Tú Đào lại, dặn dò pha trà thanh nhiệt cho nàng.
Tú Đào đứng một bên nghiêm túc nghe, về việc chăm sóc tiểu thư, Đan quản gia thường lải nhải rất nhiều, một đứa nha hoàn như nàng cũng nhìn ra được.