Bông Hoa Nhỏ

Chương 11

Ngày đại hôn càng ngày càng gần, lính canh phòng ngày một gắt gao. Hình như Vương gia đã nghiêm túc rồi muốn cắt đứt đôi trai tài gái sắc kia.

Minh Vũ nghiêng đầu quan sát từng rương quà được bê vào trong. Nếu hắn trốn vào đó có lẽ sẽ đột nhập được bên trong. Nhưng làm sao để chui vào đó thì không biết. Hắn đang loay hoay suy nghĩ thì Mục Nhiên xuất hiện. Cô ấy đứng trước mặt hắn.

- Lý tướng quân! – Cô khẽ khom người hành lễ.

- Cô là ai? – Minh Vũ nghiêng đầu thắc mắc.

- Ta là nha hoàn đi theo tiểu thư Hiểu Lam! Ta có chuyện muốn nói với ngài!

- Nói đi! Ta nghe! – Minh Vũ đứng khoanh tay, chăm chú lắng nghe, chỉ cần chuyện liên quan đến Hiểu Lam với hắn đều quan trọng.

Mục Nhiên suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nói ra.

- Tiểu thư nhà ta có tình ý với ngài! Những lời lần trước tiểu thư nói ra đều phải rất cố gắng! Nay tiểu thư sắp xuất giá, phận là đầy tớ ta không muốn nhìn thấy chủ mình buồn! Ngài có muốn gặp tiểu thư không? Ta sẽ giúp!

Minh Vũ khó hiểu nhìn Mục Nhiên. Nhưng có vẻ như cô nương này nói thật, không có dấu hiệu nào của sự giả dối cả. Hắn gật đầu đồng ý. Hắn cũng muốn gặp nàng lắm rồi, nay lại có người chân thành giúp đỡ cớ sao lại từ chối làm gì.

Đêm trước ngày đại hôn là một đêm dài đằng đẵng đối với Hiểu Lam. Nàng không ngủ cứ ngồi ngoài cửa sổ thẩn thờ ngắm trăng. Có lẽ cũng chẳng phải ngắm trăng, nàng chỉ đang tìm một nơi gió mát, thanh tịnh nghĩ về cuộc đời đầy phong ba bão táp của nàng. Nghĩ về sau này phải làm gì. Lần trước nàng cũng đã tiếp xúc với các thị thϊếp khác của Vương gia. Trông họ đều có vẻ vừa giả vừa thật, chẳng biết nữa, nhưng điều nàng chắc chắn là chẳng một ai ưa Hiều Lam này.

Vương gia có tất cả ba người vợ, trong đó có vị Trắc phi là quyền lực nhất. Người này tên Liêu Hân là em gái ruột của Liêu Ương, sinh được hai người con một trai một gái, trai lớn nay mới năm tuổi. Người mà Hiểu Lam cảm thấy thích nhất chắc là Tô Hi Niêu là thứ phi cũng là người vào Vương phủ muộn nhất. Cô ấy đang mang thai. Người này hay chỉ bảo giúp đỡ nàng ở những việc nàng còn đang vụng về. Còn người thứ hai, Hiểu Lam chỉ mới gặp qua một lần không dám đánh giá.

Cơn gió thổi ngang qua làm cánh hoa của cây phía trước rớt xuống tựa như tuyết. Kí ức về đêm đó bỗng chợt ùa về trong trí não Hiểu Lam. Quả thực nàng không biết tên loài cây ấy, đành hỏi Mục Nhiên.

- Nhiên ơi! Em có thấy cây hoa kia không? Nó tên gì? Em biết không?

Mục Nhiên ngồi bên cạnh Hiểu Lam, đang ngủ gật, liền bị tiếng nàng gọi làm cho giật mình. Cô gãi gãi đầu, nhìn ra ngoài.

- Là hoa ban thưa tiểu thư! Đây là dòng ban trắng! Đẹp lắm đúng không ạ?

Hiểu Lam khẽ nghiêng đầu, cây hoa lớn thế kia mà giờ nàng mới để ý thấy, lần trước nàng cũng nhìn từ góc này mà sao lại không thấy, nàng tự hỏi bản thân có vẻ dạo này càng trở nên ngốc nghếch rồi không?

- Đẹp! Nó ở đây lâu chưa?

- Dạ trước khi chúng ta tới đây ạ!

Hiểu Lam cười thầm, thế mà bản thân nàng lại hỏi câu vô tri như vậy. Cây hoa ban này nhỏ hơn cây hoa ban trên ngọn đồi ấy một chút. Nàng cứ ngắm nó mãi, nếu nó cứ ở đây thì làm sao nàng có thể quên được hình bóng của người kia chứ.

- Nhiên à! Sáng mai em kêu người đốn hạ nó nhé! Ta không thích lắm!

Mục Nhiên ngơ ngác, vừa rồi chẳng phải tiểu thư của cô vừa mới tò mò hỏi tên sau đó còn khen đẹp mà. Mới chỉ qua vài giây đã thay đổi hoàn toàn rồi. Nhưng cô là đầy tớ mà, chủ nói gì thì nghe nấy không nên thắc mắc.

- Tiểu thư quên rồi sao? Mai là ngày đại hôn có lẽ sẽ không chặt cây được!

- Ừm thế thì mốt, ngày kia, càng sớm càng tốt!

- Dạ vâng ạ!

Hiểu Lam lại nhìn hoa ban, cảm thấy hình như trong người mình khác khác so với trước khi nói những lời kia. Nàng đặt tay lên cằm. Giọng đều đều:

- Thôi không đốn nữa! Đẹp thế này mà chặt đi thì phí lắm! Cứ để ở đây cho ong bướm tới cũng vui!

- Nhiên đã hiểu thưa tiểu thư!

Vâng, thật ra Mục Nhiên chẳng hiểu gì. Tiểu thư của cô thay đổi quá nhanh, cô còn chưa nghĩ kịp chuyện trước thì lại đến chuyện sau rồi. Hiểu Lam cứ vậy mà gục đầu xuống ngủ từ khi nào không hay. Mục Nhiên liền đưa tiểu thư lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Sáng mai, Hiểu Lam dậy từ rất sớm khoảng độ canh năm. Trời còn đang tối, các nha hoàn ra vào tấp nập trong gian phòng của nàng. Người lo trang trí, người đi đun nước, chuẩn bị y phục, người lo dọn dẹp.

Hiểu Lam vươn vai, Mục Nhiên đã chuẩn bị sẵn nước ấm để nàng lau mặt. Nàng vừa ngủ được một lúc đã dậy nên trông rất mệt mỏi. Nàng tắm rửa, thay y phục, trang điểm, làm tóc khi mọi việc đã hoàn thành cũng đã mấp mén giữa giờ thìn, tầm đầu giờ Ngọ hôn lễ sẽ diễn ra.

Hiểu Lam ngắm mình trong gương, hôm nay nàng đẹp thật. Mọi thứ trông thật lung linh. Nàng còn chẳng nhận ra mình nữa mà.

Bên ngoài đem vào thêm hai rương châu báu nữa, nghe nói là quà cưới của Thái tử, Thái tử không đến được nên đành tặng quà lớn chút vậy. Hiểu Lam có chút tò mò. Trước đây khi nàng còn là công chúa, An Hưng cũng rất yêu thương nào, nàng cũng yêu thương vị huynh trưởng này nhiều không kém, giờ đây nàng mang thân phận mới không biết anh trai nàng sẽ tặng gì cho nàng.

- Nhiên ơi! Mở rương ra xem thử! Ta hiếu kì quá!

- Vâng thưa tiểu thư!

Mục Nhiên nhanh chóng tới gần rương. Chiếc rương mở ra trong đó không những có vàng mà còn có một người thiếu niên. Mục Nhiên không bất ngờ lắm vì đây là kế hoạch của cô mà, thân là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, để giấu một người vào rương quà đối với cô mà nói không khó chút nào.

Trái ngược với Mục Nhiên, Hiểu Lam trông rất kinh ngạc, nàng nhất thời đứng hình. Người thiếu niên ấy không ai khác chính là Lý Minh Vũ.

Mục Nhiên nhanh chân chạy ra ngoài.

- Em ra ngoài canh cửa! Hai người cứ tự nhiên! - Vừa nói xong thì Mục Nhiên đóng sầm cửa lại.

Minh Vũ bước tới gần Hiểu Lam. Hắn cười rất tươi.

- Hiểu Lam, hôm nay nàng đẹp quá!

Hiểu Lam vẫn còn bàng hoàng, hắn bước một bước, chân nàng lại vô thức lùi lại một bước. Cho tới khi hắn vươn tay nắm lấy bả vai nàng giữ lại, thậm chí còn kéo nàng lại gần hắn hơn, Hiểu Lam mới dừng lại.

- Không phải ta đã nói rõ rồi sao? Sao chàng cố chấp quá vậy! Còn không mau đi đi, nếu không ta la lên, chàng cũng biết hậu quả rồi chứ! - Hiểu Lam nắm chặt bàn tay lại, dường như điều đó giúp nàng có thêm dũng khí.

Minh Vũ thu lại nụ cười đang vẽ trên khuôn mặt của hắn. Minh Vũ nhìn thẳng vào mắt nàng. Mắt nàng giờ đã trở nên long lanh, những giọt nước ấy chỉ chờ trực rơi xuống.

- Làm ơn, thành thật với lòng mình! Nếu nàng không muốn lấy ngài ấy! Hãy nói với ta, ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây! – Minh Vũ khẳng định chắc nịt.

Hiểu Lam không thể cầm cự nổi nữa, giọt nước mắt lăn dài trên má, lớp phấn trang điểm đã bị xê dịch đôi chút.

- Ta không muốn lấy thì đã sao? Cha ta mất rồi! Ông ấy không thể chịu oan ức như vậy! Còn có cả La gia, mạng của họ do ta quyết định! Ta chẳng có tư cách để nghĩ cho mình! - Giọng nàng run run.

Hiểu Lam gỡ tay Minh Vũ ra khỏi vai mình. Nàng nhón chân, mãi cũng chẳng chạm được vào thứ nàng muốn chạm vào. Minh Vũ như biết ý định của nàng, khẽ cúi đầu tạo cơ hội. Hai tay nàng ghì chặt vào vai hắn, nàng đặt môi nàng lên môi hắn.

Đó là nụ hôn đầu của Hiểu Lam, nàng quyết định sẽ dành cho tình đầu của mình. Nụ hôn thật ngọt ngào, lãng mạn, hòa lẫn cũng dòng nước đang lăn dài trên má nàng.

Minh Vũ đón nhận nụ hôn ấy trong tâm thế hơi bất ngờ. Đây cũng là nụ hôn đầu của hắn. Nhưng sao nó lại chua xót đến vậy. Nàng mặc giá y chuẩn bị xuất giá, lại trao cho hắn nụ hôn đầu, buồn cười là tân lang của nàng không phải hắn. Hắn vòng tay qua eo nàng kéo nàng lại gần hắn hơn. Ngay lúc này, nàng đẩy hắn ra.

- Chúng ta, chúng ta không thể như vậy được! – Nàng thì thào.

Minh Vũ tiến lại gần nàng, nàng yêu hắn và hắn cũng vậy. Đó là sức mạnh khiến hắn quyết tâm thuyết phục nàng rời đi cùng hắn.

- Không được!

Hiểu Lam đập bể chiếc bình trên bàn, ghì chặt mảnh vỡ lên cổ mình. Nàng hết cách rồi chỉ còn mỗi cách này, hắn mới chịu từ bỏ. Tay nàng rỉ ra từng giọt màu đỏ tươi. Minh Vũ hốt hoảng lùi lại cả mấy bước.

- Nàng đừng làm mình bị thương! Nếu nàng không muốn đi cùng ta thì không đi nữa, không đi nữa! Nàng bỏ nó ra đi! – Minh Vũ lưng đã chạm vào cánh cửa đằng sau hắn.

- Chàng đi đi, chàng phải đi ta mới thả xuống! Tương lai chàng sáng ngời! Ta mong chàng hạnh phúc! Quên ta đi!

Hiểu Lam siết chặt tay, máu tươi càng ứa ra. Minh Vũ không cách nào khác, đành nói:

- Ta đi! Ta sẽ hạnh phúc! Nàng mau buông xuống!

Hiểu Lam ghì chặt vào cổ, ở cổ cũng xuất hiện một vết xước. Minh Vũ không dám ở lại nữa, đành quay lưng mở cửa rời khỏi.

Mục Nhiên nhanh chân chạy vào phòng, cảnh tượng trước mắt cô làm cô làm cô thấy có lỗi hết mức vì những hành động thiếu suy nghĩ của mình. Dưới đất ngổn ngang mảnh sành. Hiểu Lam ngục trên bàn khóc nức nở. Máu từ tay nàng vẫn liên tục rỉ xuống đất. Mục Nhiên dường như đoán được một số chuyện đã xảy ra. Cô nhanh chóng đi lấy thuốc băng bó vết thương lại cho Hiểu Lam.

Minh Vũ lang thang trong Vương phủ, mặc cho dòng người có vui vẻ háo hức như thế nào, hắn vẫn có một khoảng lặng riêng cho mình. Hắn bước chân không vững, cuối cùng ngồi sụp xuống bên một gốc cây. Hắn thặt ích kỉ, trước đến nay chỉ nghĩ cho mình, chỉ nghĩ về tình cảm của hắn, chưa từng nghĩ cho Hiểu Lam đã chịu những gì. Nàng ấy chắc hẳn đau khổ lắm. Cha vừa mất, nàng ấy đã lập tức phải thành thân với Vương gia để tìm chỗ dựa cho trên dưới La gia. Không biết nàng ấy đã đau lòng đến mức nào. Cũng vì hắn cố chấp nên nàng đã phải dằn vặt, rồi còn phải đem tính mạng ra để hắn nghĩ cho thông.

Có lẽ, từ hôm nay Minh Vũ phải tập không có nàng bên cạnh rồi. Hắn lại chợt nhớ đến lời đề nghị của Hoàng thượng bảo hắn đến phía Bắc định cư, trở thành thống lĩnh trấn yên biên ải. Trước đây, hắn còn do dự vì còn nàng ở kinh thành, giờ nàng cũng ở đây rồi, hắn nên đồng ý thôi. Có thể gần nàng, chăm sóc, bảo vệ nàng như vậy là tốt rồi. Minh Vũ nghĩ vậy rồi lại tự cười mình, tự hỏi bản thân sao không chọn cách dễ hơn là quên nàng đi, tìm một nữ nhân khác mà yêu chiều, hắn cũng chẳng biết nữa, hắn không làm được.

Minh Vũ chìm trong giấc ngủ từ lúc nào không hay. Tần Liên từ kinh đô trở lại Trường Cát Châu, trông bộ dạng rất thảm, gầy hẳn đi, hai má hóp lại, mắt có vẻ sâu hơn. Tần Liên cuồng cuồng tìm kiểm Minh Vũ khắp Vương phủ. Cuối cùng cũng tìm được.

- Thiếu gia! Thiếu gia!

Minh Vũ bị tiếng gọi của Tần Liên đánh thức. Hắn đứng dậy, khó hiểu nhìn Tần Liên. Tần Liên hai chân khụyu xuống trước mặt hắn. Giọng run run.

- Hôm đó, đệ trở về mọi chuyện vẫn bình thường! Sáng hôm đó.. Đệ đến trường võ như mọi ngày khi trở về thì.. Thì! - Cổ họng Tần Liên nghẹn ứ không nói nên lời.

- Thì sao? Đệ nói rõ cho ta biết xem nào!

- Lão gia và lão phu nhân mất rồi!

Tin này như sét đánh qua tai Minh Vũ. Cả cơ thể hắn ngã xuống. Hắn đau đớn, bò lồm cồm trên đất. Minh Vũ nắm lấy hai vai Tần Liên, đôi mắt trở nên hung dữ đỏ rực, gân xanh trên trán nổi rõ lên.

- Tại sao? Tại sao? Không phải lúc ta đi họ vẫn còn khoẻ mà!

- Trúng.. độc! - Tần Liên run run.

- Ai?

- Hình bộ đã điều tra! Họ bảo do tự sát! Đệ không thể làm gì hơn! - Tần Liên cúi gằm mặt chỉ sợ ngước nhìn sẽ phải đối diện với đôi mắt của Minh Vũ.

- Khúc gia?

- Theo đệ là vậy! Chất độc rất giống với La tướng quân bị trúng phải!

Tay Minh Vũ nắm thành nắm đấm, mạnh đến mức máu rỉ ra. Dòng nước mắt của hắn chảy xuống. Thù này của hắn quyết phải trả. Minh Vũ xốc Tần Liên đứng dậy.

- Đi thôi! Ta trở về kinh đô tìm lại công bằng!

- Không được đâu thiếu gia! Quân của triều đình đã bao vây quanh đây rồi! Chỉ đợi thời cơ mà tiến vào! Nếu thiếu gia ra đó chắc chắn sẽ bị bắt!

Minh Vũ nghĩ gì đó. Quân triều đình đến đây là vì Huyền Vương. Còn hại cả nhà hắn có lẽ do hơn năm vạn quân trấn thủ phía Bắc và một phần ba cấm quân là nằm trong tay Lý gia. Khúc gia muốn lấy lại đưa cho con trai thứ ba, nghe nói người này có chút bất tài, nhiều năm như vậy vẫn chưa có tí công trạng nào. Hắn nhờ bồ câu đưa thư, hắn muốn gửi thư đến ai đó.

Minh Vũ đè nén những sự đau khổ trong hắn lại, nhanh chân đi tìm Huyền Vương. Huyền Vương mặc trên người bộ hỷ phục, đang thong dong uống trà, chờ đến giờ lành. Thấy Minh Vũ muốn gặp, cặp lông mày kia có chút nhăn lại.

- Tham kiến Vương gia! Mạc tướng có điều muốn bẩm báo!

- Nói đi Lý tướng quân!

- Hơn năm nghìn quân triều đình đã âm thầm kéo tới Trường Cát Châu! E là chúng ta lành ít dữ nhiều!

Tân Nghiên cười lớn.

- Đến đúng lúc lắm! Cùng ta chung vui! Lý tướng quân không cần lo lắng!

Vương gia đi đến bên cạnh Minh Vũ vỗ vai. Thì thầm vào tai Minh Vũ:

- Mong ngươi sau này biết thân biết phận! Tránh xa những thứ không thuộc về mình! Nếu không đừng trách ta không niệm tình!

Vương gia dứt lời, lại tiếp tục cười. Minh Vũ rời khỏi đó trong một sự khó chịu đến lạ. Nhưng có vẻ như Huyền Vương đã có cách của mình. Còn hắn bây giờ phải tìm cách trở về kinh đô, làm tròn bổn phận người con.

- Thiếu gia sẽ chết đấy! Ngài nói xem làm sao để vượt qua quân triều đình đang bao vây ngoài kia, để đạt được mong muốn của chúng, Khúc gia còn thiếu mạng của ngài đấy! Thiếu gia, đệ đã lo mai táng cho lão gia và lão phu nhân rồi! Ngài đừng đi!

Tần Liên quỳ rạp xuống, như để níu kéo Minh Vũ ở lại. Minh Vũ đành bất lực mà ở lại, đành trở thành kẻ bất hiếu. Nhưng Tần Liên nói cũng rất đúng, nếu Minh Vũ chết thì biết lấy đâu người trả mối thù này đây.

Hiểu Lam rất lâu mới có thể lấy lại bình tĩnh. Tóc nàng có chút rối, lớp trang điểm đã bị nước mắt làm xáo trộn hết, son trên môi cũng lem nhem vừa vì nụ hôn vừa nãy vừa vì nước mắt đã cuốn trôi bớt. Hiểu Lam không muốn nhiều người biết, nhiều người thấy nàng trong tình cảnh này. Đành tự mình sửa soạn lại.

Mục Nhiên ngồi bên cạnh khóc thút thít. Nãy giờ cô đã xin lỗi Hiểu Lam rất nhiều lần rồi. Cô nông cạn chỉ nghĩ rằng tiểu thư nhớ Minh Vũ nên tạo điều kiện cho hai người gặp nhau, không ngờ điều này lại khiến Hiểu Lam khổ sở như vậy.

Hiểu Lam không trách Mục Nhiên. Suy cho cùng cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng mà thôi. Nàng có thể hiểu được.

Giờ lành đã điểm, hôn lễ bắt đầu. Tân lang và tân nương xuất hiện. Hiểu Lam trong bộ hỷ phục sang trọng, tà áo dài, đi bên cạnh nàng là Huyền Vương cũng suất xắc không kém. Hôm nay trời đẹp, đẹp một cách hoàn hảo, ánh nắng nhạt, gió thổi thoang thoảng, mát rượi. Bầu trời trong xanh. Đúng là quá đẹp để diễn ra một đại hôn. Mọi người xung quanh liên tục nói những lời chúc tốt đẹp gửi đến họ.