Hiểu Lam dậy sớm, nấu cháo và thuốc chăm sóc cho Minh Vũ. Đó là những việc nàng chưa từng làm. Mặt nàng lem nhem nhọ nồi, mãi mới xong một bát cháo cho Minh Vũ. Rồi thuốc. Cứ như vậy suốt ba ngày. Đến ngày thứ ba, Mục Nhiên từ đâu xuất hiện, hốt hoảng:
- Tiểu thư! Tiểu thư, có chuyện, người cần trở về gấp!
Hiểu Lam khó hiểu, sau khi nghe Mục Nhiên giải thích liền quay trở về.
La gia gặp chuyện. La tướng quân tự sát. Vào hai ngày trước, ông được gọi vào cung, tưởng điều lành nhưng không, Hoàng thượng biết tin ông tham ô quân lương nhiều năm, rất tức giận, nể tình La Tấn có nhiều công trạng nên chỉ phế quan, thu hồi tài sản. La Tấn trở về phủ, cho các gia nhân thôi việc, cùng các con thu xếp hành lí để rời khỏi phủ Tướng quân. Nhưng không biết vì một lí do gì, vào ngày hôm qua ông đã tự sát bằng một ly rượu độc. Còn để lại một bức thư tuyệt mệnh nghi bằng chữ rất ẩu.
"Liên hôn Huyền Vương, ngay lập tức."
Ngay khi đọc xong bức thư ấy, Hải Đinh cho người tìm Hiểu Lam về. Cuối cùng cũng tìm thấy. Cả đoạn đường, Hiểu Lam đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, nàng rất mong mình sẽ bình tĩnh để làm chỗ dựa cho nhiều người khác, chứ không phải yếu đuối để người khác làm chỗ dựa cho mình, nhưng nàng không làm được, giọt nước mắt không chủ động mà rơi.
Bước vào trong phủ Tướng quân, cảnh tượng còn tan thương hơn. Cái cảnh nhộn nhịp ngày trước bây giờ chỉ còn lại là một cõi tan thương, sân vườn mới hai ngày không ai chăm sóc mà các cây đã bắt đầu héo úa, lá cây rải khắp không người quét. Hải Đinh trầm ngâm, đứng nhìn Hiểu Lam. Khăn tang khắp phủ, nhuộm một màu trắng đau buồn. Hiểu Lam đến bên cạnh cỗ quan tài đặt giữa sảnh chính, không kiếm chế được mà bật khóc nức nở. Lão phu nhân bên cạnh ngây ngây ngốc ngốc, thế mà lại không ngốc chút nào, bà khóc đến mức hai mắt không mở lên được.
- Phu quân! Phu quân bỏ ta rồi! – Bà cứ thế lặp đi lặp lại.
Hiểu Lam ôm chầm lấy bà. Nàng yếu đuối, yếu đuối đến mức tệ hại. Hải Đinh bước vào. Giọng hắn lạnh tanh:
- Hiểu Lam muội chuẩn bị đi, nửa canh giờ nữa sẽ mai táng cha! Trước giờ Ngọ phải xuất phát để kịp lễ thành hôn!
Hiểu Lam nghe vậy, buông tay thôi ôm lão phu nhân nữa. Nàng đứng dậy. Mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra, nàng trông xanh xao và gầy hẳn đi, không còn nét tươi tắn thường ngày nữa. Đôi mắt cũng trở nên sâu và đen hơn, nơi nàng có lẽ có rất nhiều tâm sự, rất nhiều nỗi khổ.
- Tại sao cha lại tự vẫn? Tại sao? – Nàng có chút mất bình tĩnh.
- Cha không tự vẫn, là bị người ta hại! Bức thư nguêch ngoạc đến vậy lại còn được viết bằng máu! Không thể là do người có chủ ý tự vẫn viết được! - Hải Đinh bày ra bộ mặt không cảm xúc, không gì thay đổi trên khuôn mặt ấy. Có lẽ hắn đã đau đến mức trở nên vô tình rồi.
- Là vì muội?
- Chẳng vì ai cả! Đó là số mệnh! Muội nên nhanh chóng, nếu không sẽ trễ giờ khỏi hành! - Hắn quay mặt đi, không muốn nhìn Hiểu Lam nữa.
Hành lý của Hiểu Lam đã được Mục Nhiên chuẩn bị từ trước rất đầy đủ. Nàng nhìn căn phòng ấy một lần cuối rồi quyết định ngoảnh mặt bỏ đi, trong giây phút ấy nàng hiểu rằng con đường nàng đi bây giờ không thể quay đầu được nữa rồi. Con đường phía trước có lẽ sẽ đau thương, nàng cần phải trở nên vô tình hơn nếu không muốn gục ngã.
La Tấn cả đời oanh liệt cuối cùng trong đám tang chỉ có một Lý tướng quân đến dự. Có lẽ vì ngài ấy chẳng màng đến cái gọi là danh lợi cũng chẳng sợ đắc tội ai, cụ thể ở đây là Khúc gia, trong ngài chỉ có một tình nghĩa huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử với nhau. Sau khi chôn cất La Tấn, họ lên đường đi đến Huyền Vương phủ. Huyền Vương phủ nằm ở Trường Cát Châu nằm ở Lộ Quan Oai, phía Bắc kinh thành. Đi nhanh hết tầm nửa tháng. Về phần Huyền Vương khi nhận được tin báo đã nhanh chóng chuẩn bị cho hôn lễ, có lẽ La Tấn đã đoán trước được những việc này nên đã sởm gửi thư cho Vương gia.
Hiểu Lam ngồi trong xe ngựa cùng với Mục Nhiên. Nhìn cảnh vật xung quanh mà lòng nàng buồn não nề. Có lẽ mọi chuyện này đều do một tay Hoàng hậu và Khúc gia gây ra. Hiểu Lam biết thậm chí rất rõ, từng người bên cạnh nàng gặp bất trắc đều bắt nguồn từ nàng. Giờ đây, nàng mang trong mình một nỗi hận to lớn đến mức nàng cũng sợ nó. Thù gϊếŧ mẹ, gϊếŧ biểu tỉ, gϊếŧ cha của nàng chắc chắn phải trả dù Hiểu Lam có phải làm bất cứ điều gì. Lửa hận trong lòng nàng bùng cháy mãnh liệt nhất. Giờ đây nàng đau một, sau này sẽ bắt chúng gấp mười gấp một trăm nàng. Mắt nàng sưng húp, do khóc quá nhiều, một giọt máu tươi rơi xuống, đó là giọt máu chứng minh cho sự quyết tâm của nàng.
Hiểu Lam nhớ đến Minh Vũ, có lẽ đoạn tình cảm này nên kết thúc ở đây. Minh Vũ rời xa nàng xem ra cũng là tốt cho hắn, hắn sẽ không phải gặp rắc rối, cũng không phải nằm bẹp trên giường như vậy thêm một lần nào nữa. Đột nhiên ở đâu đó trong trái tim nàng lại bừng lên một vị chua xót, chua xót cho số phận của mình. Mục Nhiên bên cạnh liền nắm lấy bàn tay đang run lên từng hồi của Hiểu Lam. Cô không biết phải an ủi tiểu thư của mình như thế nào cả.
Về phải Hải Đinh, hắn tự trách mình rất nhiều. Những người xung quanh hắn từng người từng người một gặp nạn nhưng hắn chẳng thể làm gì, chỉ biết đứng đó, đứng trơ mắt nhìn. Nỗi đau chất chứa nhiều đến mức hắn chẳng còn đủ sức để phô bày ra nữa. Hắn đau lắm, từng giây hắn đều đau. Hắn nguyện sẽ không nương tay nữa, sẽ không từ thủ đoạn, sẽ không khoan dung với bất kì ai nữa, Hiểu Lam, La gia, từng người từng người một trong cuộc hành trình này nhất định hắn phải bảo vệ được. Và tất nhiên, mối thù này hắn phải trả. Nhất định là thế.
Hoàng hậu lên cơn thịnh nộ khi nghe A Sương báo tin. Hiểu Lam không chết nhưng La gia lụi tàn rồi. Nghe nói đám người La gia phải khăn gói ra khỏi thành tìm nơi sống mới. Hoàng hậu tức giận với Hoàng thượng, biết bao bằng chứng về bao nhiêu tội, cuối cùng Hoàng thượng chỉ phạt đúng một tội tham ô. Còn đám thuộc hạ đến nột nữ nhi yếu ớt, trói gà không chặt cũng không xử lí được. Kiểu như này chắc đến lúc bà sẽ chết vì tức mất.
- Phía Huyền Vương sao rồi?
- Bẩm Hoàng hậu, nô tì trước mắt chưa thấy dấu hiệu nào khả nghi!
- Theo sát hành tung của đám người La gia, chờ thời cơ giảm bớt tai họa!
- A Sương đã hiểu!
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng trong buổi thượng triều, lắng nghe các quan lại nói về nạn đói, bão, mưa triền miên mà bất lực. Nhìn Tể tướng Khúc Ẩn Đô bên cạnh thay ngài trả lời các quan, lòng ngài khó chịu vô cùng. Hoàng thượng cũng thấy chướng mắt Khúc gia lâu rồi. Nay lớn mạnh càng ngày càng làm càn. Khúc gia còn mượn tay ngài để phá hủy La gia. Chỉ đáng tiếc tình thế như thế này, ngài chỉ có thể gió chiều nào theo chiều ấy. Hoàng thượng biết chứ, biết Thịnh quốc này trong tay ngài lụi tàn như thế nào, biết lòng dân oán hận chứ. Biết không xứng với cái danh Hoàng đế này chứ, nhưng thế thì sao, quyền lực vẫn trong tay ngài, 18 năm qua có kẻ nào dám hò hé điều gì. Nghĩ vậy, Hoàng thượng liền cười phá lên khiến ai nấy trong triều đều trưng vẻ mặt ngây ngô không hiểu gì.
Sau khi bãi triều, Khúc Tể tướng ở lại nói chuyện cùng Hoàng thượng. Có vẻ như ông không hài lòng lắm vì quyết định của Hoàng thượng.
- La Tấn tội đầy mình, đáng lẽ phải tru di tam tộc! Hoàng thượng cớ sao lại dơ cao đánh khẽ?
- Tể tướng ơi Tể tướng, La tướng quân công trạng đầy mình, nếu không có ngài ấy thì Thịnh quốc hôm nay cũng không được như vậy, muôn dân đều biết, nếu trẫm tru di tam tộc không phải là chuyện lớn à? Mà đã là chuyện lớn thì ai cũng sẽ biết! Lúc ấy chẳng thoát được cảnh lòng dân không yên mà nghi ngờ về triều đình, lại thêm căm ghét trẫm!
Nét mặt Tể tướng hơi dãn ra. Rồi lại nhăn lại, La Tấn cũng chết rồi, La gia bây giờ cũng dễ diệt, chẳng cần đến Hoàng thương ban thánh chỉ. Tể tướng nghĩ vậy thì tạm chấp nhận được với Hoàng thượng.
- Sau này, Hoàng thượng làm gì thì nên suy xét kĩ lưỡng, đừng để giữa thần và Hoàng thượng hiểu lầm nhau! Nếu không.. - Ẩn Đô nhìn Hoàng thượng cười ma mị. - Thần xin cáo lui.
Vừa nói xong, Ẩn Đô liền bỏ đi. Đợi khi Tể tướng đã đi khuất xa rồi. Hoàng thượng liền gọi vị công công hay đi bên cạnh – Dương Hinh – Dương tổng quản.
- Bảo vệ cho tốt đám người La gia! Đừng để ai làm hại nhị tiểu thư La Hiểu Lam!
- Nô tài đã rõ thưa Hoàng thượng!
Con đường đến Huyền Vương phủ cũng khá khó khăn, nhưng chỉ là khó khăn về địa hình và tự nhiên. Hiểu Lam cũng tự thắc mắc tại sao lại vậy. Hoàng hậu không thể dễ dàng tha cho họ như vậy được, không hề có một tên hắc y nhân nào. Thật ra cũng có khá nhiểu nhưng đều bị quân tinh nhuệ của triều đình xử lí gọn. Về phần Hải Đinh, hắn biết về đội quân tinh nhuệ ấy, cũng đoán trước được dọc đường đi sẽ được bảo vệ như vậy. Khúc gia không thể hiền từ như vậy, chỉ trình sớ tội tham ô của cha hắn, chắc chắn còn rất nhiều nữa, đều bị Hoàng thượng ém lại rồi. Tức là Hoàng thượng muốn bảo vệ La gia, nên chắc chắn sẽ bảo vệ đến cùng, vì thế Hải Đinh mới ung dung vậy. Sau khi qua con qua ngọn núi kia thì đoàn người sẽ đến được Trường Cát Châu. Và chẳng bao lâu nữa họ sẽ an tâm sống dưới trướng của Huyền Vương - Trần Tân Nghiên.
Lý Minh Vũ sau hơn nửa tháng hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn mở mắt khe khẽ, mọi thứ đều mờ nhạt, hắn lấy tay dụi mắt mấy lần. Minh Vũ còn tự đánh vào mặt mình để xem đã chết chưa. Quả nhiên chưa chết, hắn vẫn cảm thấy rất đau. Vị đại phu kia bưng một bát thuốc lên, thấy hắn đã tỉnh thì vô cùng mừng rỡ:
- Công tử tỉnh rồi! Ngủ lâu quá làm ta tưởng công tử quy tiên rồi!
Minh Vũ nhìn chằm chằm đại phu, biết mình vạ miệng, liền sửa sai:
- À không! Công tử nhìn là biết sức mạnh lớn lao, phúc lớn mạng lớn! Là ta già nên nói bậy!
- Không sao! Ta sống là nhờ đại phu cứu mà! Vị cô nương đi cùng ta đâu rồi?
- Hơn chục ngày trước đã đi rồi, chưa thấy quay lại! Mà tiểu thư ấy đã trả ta hai thỏi vàng rồi nên công tử thấy khoẻ có thể trở về!
Minh Vũ không kịp trả lời, lập tức đứng dậy rời khỏi y quán. Hắn đã ngủ trên dưới không kém nửa tháng, không biết đã xảy ra những gì rồi. Nơi đầu tiên hắn tới là La phủ. Cửa cổng La phủ có dán giấy niêm phong, rất to. Minh Vũ hoàn toàn sốc trước những gì đang diễn ra trước mắt mình. Hắn hỏi một người qua đường:
- La phủ tại sao lại bị niêm phong?
- Công tử không biết à? La Tấn tham ô quân lương, tự sát rồi, tài sản bị tịch thu, mấy người La gia bỏ chạy đi đâu thì ta không biết!
- Đa tạ!
Mọi chữ trong câu nói được người kia đều in sâu vào trong trí não của Minh Vũ. Minh Vũ không còn đứng vững được nữa loạng choạng bước đi, cuối cùng lại gục xuống trước cổng La phủ. Hiểu Lam đi đâu rồi? Đó là câu hỏi được lặp đi lặp lại. Nàng ấy có được an toàn không? Minh Vũ phải mất một khoảng lặng mới có thể bình tĩnh được. Hắn trở về Lý phủ.
Tần Liên thấy thiếu gia trở về thì mừng rỡ, liên tục hỏi thăm. Thật ra Tần Liên biết thiếu gia bị thương điều trị ở y quán rồi. Nhưng hai hôm nay chưa ghé thăm, không ngờ hắn lại tỉnh dậy rồi. Minh Vũ không trả lời mấy lời của Tần Liên, hắn chỉ muốn biết việc mình muốn biết thôi:.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
- La gia đi đâu rồi?
- Thiếu gia vừa tỉnh dậy đã hỏi chuyện của La tiểu thư rồi! Ngài có biết lão gia và lão phu nhân lo cho ngài ra sao không?
- Cha mẹ ta vẫn khoẻ chứ?
- Vẫn khoẻ! Chỉ là lo cho ngài thôi! Còn La gia đang tá túc ở Huyền Vương phủ rồi. Hơn nữa còn mời lão gia, lão phu nhân và ngài đến đại hôn nữa!
- Đại hôn?
- Huyền Vương và La gia liên hôn! Đích nữ La Hiểu Lam thành hôn với Huyền Vương đó thiếu gia! Nghe nói vì việc này mà Hoàng thượng tức giận lắm, mãi mới ban hôn cho họ!
Minh Vũ còn chưa nghe hết câu thì đã đi lấy ngựa. Tần Liên biết thiếu gia lo lắng nhưng có cần nhanh vậy không. Hắn nhảy lên ngựa, Tần Liên cũng đi phía sau. Lý phu nhân nghe ồn ào vội ra xem thì thấy con trai đã đi khỏi cửa.
- Bà bình tĩnh! Con trai chúng ta lớn rồi! – Lý tướng quân vội trấn an thê tử của mình.
Minh Vũ phi ngựa nhanh hết mức, Tần Liên đuổi theo sau cũng hết cả hơi, chưa đầy mười ngày đã tới Trường Cát Châu. Nơi đây là nơi quen thuộc với Minh Vũ. Từ nhỏ hắn đã theo cha tới đây, cùng Trần Tân Nghiên trấn thủ biên giới phía Bắc. Người dân ở đây cũng rất yêu mến hắn, vừa gặp đã chào. Suốt chặng đường xa xôi như vậy, bản thân hắn cảm thấy rất mông lung. Minh Vũ đến đây cuối cùng là vì điều gì? Hiểu Lam đã xa hắn rồi, hắn còn có thể níu kéo không? La gia lâm vào cảnh khổ, so với hắn rõ ràng Huyền Vương là chỗ dựa tốt hơn gấp bội lần. Minh Vũ biết vậy nhưng vẫn đến, hắn muốn hỏi nàng một câu. Tần Liên vừa đi theo hắn được hơn nửa ngày đường đã bị Minh Vũ bắt quay lại thay hắn lo cho cha mẹ và việc trong phủ.
Trường Cát Châu là một trong những châu phát triển trong nước. Nơi đây ít xảy ra nạn đói, bọn cướp cũng rất hiếm. Có lẽ nhờ tài đức của Huyền Vương. Người dân trông rất vui vẻ, họ niềm nở và hạnh phúc. Nơi đây nhộn nhịp không kém chốn kinh thành xa hoa. Minh Vũ ngắm nhìn một lúc thì liền tăng tốc, cuối cùng cũng đến được Huyền Vương phủ.
Hai lính gác phủ thấy Minh Vũ liền hành lễ. Sau đó đi vào trong bẩm báo với Huyền Vương. Huyền Vương vui mừng khôn siết vì sắp gặp lại đồng đội, lập tức mời họ vào.
- Tham kiến Vương gia!
- Sao đệ tới sớm vậy? Còn hơn một tháng nữa đại hôn mới diễn ra! - Huyền Vương cười trìu mến.
- Thế ạ! Vậy thần nhầm ngày rồi! Chắc tại thần vừa bị thương tỉnh dậy, nghe báo tin thì lại lú lẩn!
- Haha! Không sao, đến sớm coi như đến chơi! Đều là người nhà cả mà!
Huyền Vương sắp xếp cho Minh Vũ một gian phòng lớn nằm ở phía Tây.
Minh Vũ đi dạo quanh phủ. Trong phủ, người ra người vào chuẩn bị cho hôn lễ, có người trồng thêm hoa, có người dọn dẹp các gian phòng đã cũ để khách khứa có chỗ ở. Minh Vũ dò la một hồi cùng tìm được gian phòng lớn mà Hiểu Lam đang ở, nàng đang ở gian phòng dành cho Vương hậu. Gian phòng ấy được quân lính canh gác cẩn thận, có lẽ Vương gia cũng đoán được có nhiều người muốn lấy mạng nàng. Điều đó cũng tương đối gây khó khăn cho Minh Vũ, hắn phải suy tính trước khi hành động nếu không rất dễ rước họa vào thân.