Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 11: Ước hẹn đem theo cô

Tống Thanh lập tức hiểu được nội dung tạo hình mà Hà Nhật Dương cần, cô gật đầu, nhanh chóng tạo kiểu cho anh, tạo ra một kiểu tóc rất đẹp trai.

Hà Nhật Dương vốn dĩ đã là đỉnh cao nhan sắc, nhờ có kiểu tóc tôn lên mà trông càng tuấn tú và ma mị, đánh bật hết hoa thơm cỏ lạ khác.

Trước kia Hà Nhật Dương cùng lắm chỉ cần tạo kiểu tóc là được, nhưng Tống Thanh là một chuyên viên tạo mẫu đòi hỏi cao với công việc của mình, sau khi tạo kiểu xong, cô đột nhiên cảm thấy hình dáng lông mày của Hà Nhật Dương hơi loạn.

Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Thanh lập tức lấy dao tỉa lông mày ra khỏi túi, tỉ mỉ cắt tỉa lông mày bên phải cho anh.

Gương mặt Tống Thanh bỗng chốc tiến lại gần khiến Hà Nhật Dương vốn kiêng kị phụ nữ đột ngột sững sờ.

Lạ thật, thế mà anh không thấy ghét khi người phụ nữ này đến gần...

Lẽ nào vì cô ấy có một cái bớt tương tự, nên yêu ai yêu cả đường đi sao?

Anh cứ ngước mắt nhìn Tống Thanh như thế, nhìn vào ánh mắt chăm chú của cô...

Trợ lý Lý Xuân đang định gõ cửa vào phòng, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ngay cảnh tượng trước mắt..

Cơ thể Tống Thanh gần như sắp ngả vào lòng Hà Nhật Dương, mà tổng giám đốc Hà không hề tức giận vì cô đến gần, ngược lại còn chăm chú nhìn vào mắt cô...

Hai người gần đến mức trông như đang hôn nhau.

Trợ lý Lý Xuân bỗng chốc há hốc miệng.

Có phải cậu ấy đã bắt gặp chuyện gì ghê gớm lắm không?

Ôi, không tốt rồi. Tổng giám đốc mà bị ai đó cắt ngang chắc chắn sẽ rất tức giận. Mình tuyệt đối không thể để bất cứ ai phá hỏng tất cả những thứ này!

Lý Xuân vô cùng hiểu chuyện mà lặng lẽ chuồn ra ngoài, nghiêm túc đứng gác bên ngoài.

Cuối cùng cũng cạo xong nhát dao cuối cùng, Tống Thanh thở phào một hơi, xong rồi!

Vừa cụp mắt xuống, bỗng chốc đυ.ng phải ánh nhìn trong đôi mắt long lanh của Hà Nhật Dương...

Trong đôi mắt đó, hình như có thứ nội dung kì lạ gì đó đang hiện ra...

Tống Thanh lập tức lùi về sau, thoát ra khỏi trạng thái công việc, có phần thấp thỏm không yên mà nói rằng: “Tổng giám đốc Hà, tôi đã hoàn thành công việc rồi.”

Ánh mắt của Hà Nhật Dương rời khỏi cơ thể Tống Thanh, hướng về bản thân mình trong gương, ánh mắt lướt qua lông mày bên phải vừa được tỉa lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Vốn dĩ anh đã có khí chất mạnh mẽ áp đảo, vô cùng quyến rũ, sau một hồi tỉa tót của Tống Thanh, các ưu điểm của anh càng được bộc lộ rõ ràng, chói lóa đến mức khiến người ta gần như không thể nhìn đi chỗ khác được.

Hà Nhật Dương quay đầu nhìn về phía Tống Thanh đứng một bên giả làm đà điểu: “Cô cảm thấy tôi có dễ nhìn không?”

Cơ thể Tống Thanh hơi cứng lại, cô hoàn toàn không hiểu tại sao Hà Nhật Dương đột nhiên hỏi một câu như vậy, lông mi nhanh chóng run lên vài cái, gắng gượng nặn ra một nụ cười rồi trả lời: “Tất nhiên là ưa nhìn.”

“Vậy sao?” Hà Nhật Dương đột nhiên đứng dậy, bước thẳng tới trước mặt Tống Thanh, chống hai tay, giam giữ Tống Thanh giữa vòng tay anh và bức tường phía sau: “Vậy thì, so với Trịnh Bảo của cô, hai chúng tôi ai ưa nhìn hơn?”

Tống Thanh không ngờ rằng Hà Nhật Dương lại nhắc đến Trịnh Bảo, sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi!

Hà Nhật Dương cũng không ngờ rằng, sau khi anh nói xong câu đó, sắc mặt Tống Thanh trắng bệch đến đáng sợ.

Khoảng khắc đó, anh đột nhiên không muốn hỏi thêm nữa.

Thậm chí có chút không muốn nhắc đến tên Trịnh Bảo kia.

Người đàn ông kia rốt cuộc là gì của cô?

Mà có thể khiến cảm xúc của cô thay đổi mạnh mẽ đến thế?

Hà Nhật Dương bỗng buông tay ra, nhìn vào gương chỉnh lại cà vạt của mình rồi nói: “Cô đi cùng tôi.”

“Hả... hả?” Tống Thanh vẫn chưa hoàn hồn từ câu hỏi của Hà Nhật Dương, nhìn anh với vẻ mờ mịt.

Câu đó có nghĩa là sao?

Anh có cuộc hẹn, tại sao còn muốn dẫn mình theo?