Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 2: Đúng là đồ bỏ đi

Tầm mắt của Tống Thanh hướng tới đôi chân dài thẳng tắp của Hà Nhật Dương, dường như không rời đi được.

Cô không thể không thừa nhận, Hà Nhật Dương quả nhiên được ông trời ưu ái.

Anh có được mọi thứ mà tất cả đàn ông trên thế giới này khao khát nhất.

Dung mạo, vóc dáng, sức khỏe, tiền tài, địa vị, quyền lực, vân vân.

Nhưng người đàn ông thế này có tốt cỡ nào đi chăng nữa cũng không có một tí tẹo quan hệ nào với cô.

Tuy rằng cô rất hối hận vì hành động lỗ mãng của mình, nhưng không chùn bước mà nhìn thẳng vào Hà Nhật Dương: “Bây giờ tôi viết giấy nợ cho anh. Tôi sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi.”

Hà Nhật Dương đột nhiên tới gần, từ từ đè người về phía Tống Thanh.

Tống Thanh luống cuống chân tay, bỗng chốc ngồi bệt xuống ghế sô pha, trơ mắt nhìn Hà Nhật Dương lấn lướt với cô, nhưng hoàn toàn không dám đưa tay đẩy đối phương ra.

Cô biết rõ, chỉ cần đưa tay ra, cô sẽ chạm phải l*иg ngực căng bóng săn chắc của đối phương.

Tống Thanh chỉ có thể chật vật không ngừng lùi về sau.

Lúc này Tống Thanh đã nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, cô thực sự không còn đường lui nữa.

Cũng may mà Hà Nhật Dương dừng động tác đè xuống của mình, cứ giữ nguyên khoảng cách chừng một nắm tay, từ trên cao nhìn xuống gương mặt cô.

Vì bị ướt mưa mà quần áo trên người Tống Thanh dính sát vào cơ thể cô, để lộ những đường cong mấp mô tinh tế.

Ánh mắt của Hà Nhật Dương lướt tới lướt lui trên người Tống Thanh mấy lần, sau cùng ghim chặt vào vị trí xương quai xanh.

Hà Nhật Dương cố đè nén cảm giác muốn chạm lên cái bớt kia, đôi mắt phượng khẽ nhếch lên, trong ánh mắt giấu một thứ cảm xúc mà người ta không hiểu được.

Ánh đèn tạo thành một khoảng mờ trên gương mặt Hà Nhật Dương, nhưng lại khiến đôi mắt phượng hẹp dài của anh trông càng phong tình.

Độ cong từ hàng lông mày vυ't lên với từng sợi lông rõ ràng và độ cong từ khóe miệng nhếch khẽ của anh hòa hợp mà thống nhất một cách quái lạ.

Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh, cười mà như không: “Ồ?”

Tống Thanh giữ hai tay trước ngực, không biết nên đẩy hay không, bởi vì luống cuống và căng thẳng mà cơ thể cô cứng ngắc như sắp biến thành một pho tượng.

Tống Thanh cố gắng quay đầu đi, nhắm mắt lại không nhìn Hà Nhật Dương.

Dường như chỉ cần cô không nhìn thấy, sự thật rằng cô đang bị ức hϊếp sẽ không tồn tại.

Hà Nhật Dương nhìn tư thế như con đà điểu của Tống Thanh mà khẽ cười, từ từ đứng thẳng dậy, quay người ngồi lên chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh.

Bên cạnh lập tức có người giúp việc bước tới, có người đổi khăn cúi người lau khô tóc cho Hà Nhật Dương, có người quỳ bên cạnh sửa sang móng tay cho anh.

Tống Thanh đợi một hồi lâu cũng không thấy có chuyện đáng sợ gì xảy ra, bây giờ mới run lẩy bẩy chậm chạp mở mắt ra.

Tống Thanh muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện ra vì mình căng thẳng quá mà chân tê rần rồi.

Đợi khi Tống Thanh đã ngồi ngay ngắn, Hà Nhật Dương đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tại sao lại khóc lóc đau khổ đến vậy?”

Cơ thể Tống Thanh bỗng chốc cứng đờ, chút phòng bị vừa được lôi ra bỗng chốc bị đau thương bao trùm.

Cô khẽ lắc đầu, không muốn giải thích gì, chỉ từ từ đứng dậy, cúi người với Hà Nhật Dương: “Cảm ơn anh, tiền nợ anh, tôi nhất định sẽ trả đủ.”

Cô muốn tìm người để tâm sự, nhưng tuyệt đối không phải người đàn ông nguy hiểm trước mặt.

Ban nãy chắc chắn cô bị váng đầu rồi mới khóc với anh ta đến mức đau khổ như vậy.

Tống Thanh cảm ơn một cách đơn giản rồi cáo từ, rời khỏi biệt thự, Hà Nhật Dương nhìn theo bóng lưng cô, hai mắt lóe sáng, nhưng vẫn dặn người đưa cô về.

Cơn mưa bên ngoài quá xối xả.

Tống Thanh quay về nhà, vừa vào cửa đã có vô số ánh mắt hướng về phía cô.

Tống Thanh chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Con xin phép đi nghỉ trước.”

“Đứng lại!” Một giọng nói uy nghiêm vang lên sau lưng khiến bước chân của Tống Thanh khựng lại.

Tống Thanh từ từ quay người, nhìn người đàn ông trung niên trẻ trung được giữ gìn rất tốt trước mặt: “Ba còn điều gì dặn dò ạ?”

Tống Cương sa sầm mặt mũi: “Trong mắt con còn có người ba này không? Muộn thế này mà còn đi đâu? Nhìn con bây giờ xem ra cái bộ dạng gì!”

Khóe miệng Tống Thanh khẽ giật giật, nhưng không nói gì cả.

Với bản lĩnh của Tống Cương, làm sao có thể không biết tin Trịnh Bảo đã xảy ra chuyện? Biết rõ mà còn hỏi?

Thiếu phụ ngồi bên cạnh Tống Cương cũng hùa vào quở trách Tống Thanh: “Thanh, sao con cứ làm ba con phải tức giận thế? Mau xin lỗi ba con đi!”

Tống Thanh không ừ hử gì, tiếng gọi mẹ ấy kẹt cứng trong cuống họng, không làm sao gọi ra được.

Tống Cương chỉ tay vào Tống Thanh, tức đến mức toàn thân run rẩy: “Nhìn đi, đây là con gái của bà đấy!”

Bà Tống vội vàng giúp Tống Cương bớt giận, quay đầu nói với Tống Thanh: “Thanh, con ngồi xuống đi đã, chúng ta có chuyện muốn nói với con.”

Tống Thanh suy nghĩ, cũng không buồn về phòng thay quần áo, cứ để nguyên bộ đồ ướt sượt trên người mà ngồi xuống đối diện hai người kia, đợi những lời giáo huấn.

Dù sao thì cô làm gì cũng sai. Thôi thì cứ nghe xem rốt cuộc tối nay họ muốn nói gì.

Bà Tống vừa trao đổi một ánh mắt với Tống Cương rồi mới lên tiếng: “Thanh, con còn nhớ nhà họ Tống phất lên thế nào chứ?”

Không đợi Tống Thanh trả lời, bà Tống đã tự mình kể lể: “Là nhà họ Hà cho nhà họ Tống chúng ta một khoản tiền, mới giúp nhà họ Tống sống lại từ cõi chết, mới có cục diện như ngày hôm nay. Nhà họ Hà coi trọng nhà họ Tống, cho nhà họ Tống một cơ hội, chỉ cần có thể sinh một đứa con cho nhà họ Hà, sẽ không cần trả lại khoản tiền đó nữa.”

Tống Thanh biết chuyện này, bỗng chốc nhíu mày và trả lời: “Không phải đã quyết định để Tống Ngọc Nhan gả qua bên đó làm mợ trẻ rồi sao?”

Bà Tống lập tức nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy, tuy rằng đã quyết định sẽ để Ngọc Nhan gả qua đó từ trước. Nhưng mà... Thanh à, bây giờ Ngọc Nhan xảy ra chút chuyện, nó không thể gả cho nhà họ Hà được.”

Tống Thanh không lên tiếng.

“Ngọc Nhan, nó... sức khỏe không cho phép...” Biểu cảm ấp a ấp úng của bà Tống khiến trái tim Tống Thanh bỗng trào lên một dự cảm không lành.

“Rốt cuộc muốn thế nào?” Tống Thanh thẳng thừng ngắt lời bà Tống: “Có gì cứ nói thẳng ra đi.”

Tống Cương ngồi bên cạnh cũng không muốn rề rà thêm nữa, thẳng thắn bảo: “Con thay Ngọc Nhan gả qua đó!”

Sắc mặt Tống Thanh đột ngột thay đổi, cơ thể bỗng chốc căng lên: “Ba, thế nghĩa là sao?”

Mặt mũi Tống Cương sa sầm: “Tống Thanh, nhà họ Tống nuôi con mười tám năm, cho dù là nuôi thú cưng, cũng nên báo đáp chủ nhân rồi!”

Thấy Tống Cương tức giận, bà Tống quay đầu lập tức cầu khẩn Tống Thanh: “Thanh à, nếu nhưng nhà họ Tống không có ai gả qua bên đó, nhà họ Hà sẽ thu hồi khoản tiền mà lúc trước họ cho chúng ta mượn, như vậy nhà ta sẽ xong đời. Đến lúc đó ngôi biệt thự này, xe ô tô, vàng bạc, cổ phiếu đều biến mất! Nhà họ Tống mà xong đời thì ai cho Tống Linh tiền chữa bệnh?”

Tống Thanh như bị sét đánh.

Đúng rồi, nếu nhà họ Tống xong đời, anh trai cô phải làm sao đây?

Nếu như trên đời này chỉ còn một người thân duy nhất, vậy thì người thân đó không phải người mẹ sắp đẩy cô vào biển lửa, mà là anh trai Tống Linh.

Nhưng làm sao cô có thể gả cho người khác được đây?

Cô phải ở bên cạnh Trịnh Bảo trọn đời trọn kiếp mà!

Tống Thanh hoảng hốt rời khỏi phòng khách, đợi Tống Thanh vừa đi, một thiếu nữ trang điểm xinh đẹp chậm rãi từ trên tầng bước xuống, nhanh chóng ôm cổ bà Tống: “Mẹ, con không muốn gả cho người nhà họ Hà kia đâu, anh ta chỉ là một đứa con nuôi. Bây giờ đến cả quyền thừa kế cũng không có, chỉ là một kẻ vứt đi thôi!”