Edit: Lai Nhật Phương Trường
Ăn xong cơm tối một đám người ngồi trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm.
Cảnh sát Tiểu Lưu ôm Dung Dung cùng cậu mở quà.
"Đây là ông Trần cảnh sát tặng, quần áo nhỏ, giày nhỏ, còn có một cái vali nhỏ, chờ ngày mai Dung Dung..."
Cô còn chưa nói xong đã bị đồng nghiệp đập một cái.
Đồng nghiệp nháy mắt ra hiệu với cô, đừng nói đến việc ngày mai Dung Dung đi cô nhi viện.
Cảnh sát Tiểu Lưu sực tỉnh, vừa chuẩn bị sửa lời, Dung Dung liền vui vẻ nói: "Oa, vali nhỏ còn có bánh xe, ngày mai chờ Dung Dung đi "hồ ly viện" em có thể không cần tự cầm vali của mình mà có thể đẩy nó đi."
"Đúng vậy." Cảnh sát Tiểu Lưu cười sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, ngẩng đầu nhìn thấy trên tờ lịch treo tường, ngày mai được khoanh tròn bằng bút màu màu xanh lam.
Dung Dung vẫn luôn nhớ rõ ngày đó.
Dung Dung thử giày và quần áo mới, đẩy vali huỵch huỵch trên sàn nhà.
Vali lộc cộc lộc cộc trượt ra ngoài hành lang, Dung Dung chạy theo phía sau, suýt nữa không đuổi kịp.
Một lát sau, cảnh sát Tiểu Lưu cùng các đồng nghiệp của cô giúp rửa sạch bát đũa cũng chuẩn bị đi về.
Dung Dung cùng các ông tiễn bọn họ xuống lầu.
Trước khi đi, cảnh sát Tiểu Lưu nói với các ông: "Bên phía phòng tái định cư chuẩn bị đem việc của các ông thu xếp lại một chút để làm tuyên truyền, có khả năng sẽ cần phải phỏng vấn gì đó, các ông thấy có được không?"
Dương Biện Chương gật đầu: "Có thể giúp đỡ tất nhiên là rất tốt rồi."
"Ừm, cũng có khả năng yêu cầu các ông cùng đi thăm những người không có hộ khẩu ở vùng núi, chuyện này còn chưa quyết định. Nhưng mà nếu muốn ra ngoài, cháu nhất định sẽ đi cùng các ông."
"Được, đa tạ cảnh sát Lưu."
"Vâng..."Cảnh sát Tiểu Lưu dừng lại một chút liếc nhìn Dung Dung, hạ giọng "Dung Dung... sáng mai cháu sẽ tới đâyđón bé."
Ngày Dung Dung đi cô nhi viện đã được quyết định, bởi vì cậu muốn ở nhà mới của các ông làm kháchnên cảnh sát Tiểu Lưu mới giúp cậu tranh thủ thời gian mấy ngày.
Ngày mai cô nhi viện sẽ cử giáo viên tới đây đón cậu.
Các ông thoạt nhìn rất thoải mái, ngược lại còn an ủi cảnh sát Tiểu Lưu: "Không cần đau lòng, ai biết được là chuyện tốt hay xấu.*"
(*焉知非福-yān zhī fēi fú. Tục ngữ: 塞翁失馬 – 焉知非福, Sài wēng shī mǎ, Yan zhi fei fú: Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.)
"Vâng" Cảnh sát Tiểu Lưu gật gật đầu, hướng về phía Dung Dung vẫy vẫy "Tạm biệt Dung Dung."
Dung Dung cũng giơ tay lên: "Tạm biệt chị, tạm biệt mọi người."
"Tạm biệt!"
***
Tiễn khách về, Dung Dung cùng các ông quay người đi lên lầu.
Về đến nhà, các ông chuẩn bị dọn dẹp phòng khách.
Dung Dung cũng chuẩn bị đem quà tối nay được tặng cùng với đồ vật ngày mai muốn mang đi "hồ ly viện" thu xếp lại một chút.
Cậu không có nhờ các ông giúp đỡ, tự mình ôm một đống đồ chạy tới chạy lui ở trong phòng.
Không lâu sau, Thành công công ở trong phòng tắm kêu một tiếng: "Tiểu bệ hạ, nước đã chuẩn bị xong, có thể tắm rửa rồi."
"Đến đây ạ." Dung Dung dụi dụi mắt xoay người đứng dậy chạy vào trong phòng tắm "Dung Dung đến đây ạ."
Trong phòng khách, Vệ Bình Dã cùng với Dương Biện Chương liếc nhìn nhau đi về phía trước.
Bọn họ đứng bên cạnh vali của tiểu bệ hạ, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Dung Dung nhét rất nhiều đồ ăn vào vali___
Bánh mì cà chua, sữa Miêu Tử, bánh bao Vương Tử, còn có một túi bánh bao lớn.
Bánh bao lớn là bữa sáng Vệ Bình Dã mua cho cậu, sau khi tới hiện đại thích nhất là ăn bánh bao chấm tương ớt.
Hai người ông liếc nhìn nhau, tiểu bệ hạ rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?
Mang đồ ăn vặt còn có thể hiểu, trẻ con thích ăn đồ ăn vặt nhưng cậu mang một túi bánh bao là chuyện gì?
Cả hai chậm rãi đóng vali lại, nhẹ nhàng bước đến cửa phòng tắm.
Nghe trộm một chút xem tiểu bệ hạ có nói chuyện gì hay không.
Trong phòng tắm, Dung Dung đội mũ tắm cho trẻ em,....tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trong chậu nước nhỏ, dùng khăn tắm nhỏ lau người.
Thành công công cầm vòi hoa sen, xả nước giúp cậu.
Tiếng nước róc rách____
Năm phút sau, Dung Dung từ trong chậu nhỏ đứng lên, Thành công công xả nước, cầm khăn khô quấn lên người, lau sạch sẽ.
Dung Dung ngẩng đầu hỏi: "Ông ơi, "hồ ly viện" cùng với đạo quan có giống nhau không ạ? Sẽ có đồ ăn chứ ạ?"
Dung Dung đang nói đến đạo quan trước kia cậu từng ở.
Cậu cùng với đồng bọn nhỏ Thứ Thứ sống ở viện nhỏ hẻo lánh trong đạo quan, chỉ có một đạo sĩ trẻ mang cơm đến cho họ mỗi ngày một lần.
Đồ ăn rất ít, căn bản ăn không đủ no, cậu cùng Thứ Thứ liền lẻn ra ngoài để tìm gì đó để ăn.
Nhưng nếu bị các đạo trưởng bắt được bọn họ sẽ bị mắng, không lấy được đồ ăn còn trực tiếp bị đưa về.
Sợ không có gì ăn cậu mới để một túi bánh bao trong vali.
Thành công công ngạc nhiên một chút, trả lời: "Tiểu bệ hạ yên tâm cô nhi viện không giống với đạo quan, cô nhi viện có đồ ăn.
Bỗng nhiên, cửa phòng tắm bị đẩy ra từ bên ngoài, hai người ông ở ngoài cửa luống cuống tay chân.
"Vệ tướng quân, ông nhấn tay nắm cửa."
"Ông buông ra...tôi không nhấn."
Vệ Bình Dã nở nụ cười quay đầu lại nhìn vể phía Dung Dung.
Dung Dung quấn chặt mình trong chiếc khăn tắm nhỏ.
Ai nha! Tiểu bệ hạ vừa mới tắm xong đi ra, ông thất lễ!
Vệ Bình Dã đóng cửa lại, ở ngoài cửa lớn tiếng nói: "Tiêu bệ hạ yên tâm, ông đảm bảo cô nhi viện không giống nhau với đạo quan, cô nhi viện có đồ ăn, tiểu bệ hạ nhất định có thể ăn no."
Úi, Ngụy gia gia điệp vần, ghê quá đi*.
(Cả câu: 叠词词,卫爷爷,恶心心. Trong đó 叠词: điệp vần; cùng vần; láy vần (ở trên Ngụy Bình Dã nói 吃饱饱 thay vì nói đơn giản là 吃饱, nói điệp vần thì mình thấy kiểu có vẻ đáng yêu hơn ý, nên ở dưới mới bảo 恶心: buồn nôn, kiểu trêu đùa vì ở đây cũng dùng 叠词词 và 恶心心 điệp vần theo kiểu nói theo bên trên. Không biết nên edit thế nào luôn. Mn góp ý nhé!)
Dung Dung gật gật đầu: "Cháu biết rồi ạ"
"Tiểu bệ hạ còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Không còn ạ" Dung Dung lắc đầu "Đây là điều cháu lo lắng nhất."
Chỉ cần có đồ ăn, Dung Dung sẽ không sợ.
(Đọc bản edit tại: lainhatphuongtruong1403.wordpress.com hoặc s1apihd.com lainhatphuongtruong để ủng hộ mình nhé!)
***
Ngày hôm sau, 8 giờ sáng.
Dung Dung cùng các ông chờ ở dưới lầu.
Dung Dung mặc quần áo mới, đeo một chiếc cặp sách nhỏ, kéo theo vali nhỏ, nhìn qua không có vẻ gì là không vui.
Các ông đứng bên cạnh cậu, dặn cậu một chút chuyện, ăn cơm thật ngoan, ngoan ngoãn ngủ, Dung Dung đều nghiêm túc gật đầu.
Không lâu sau, cảnh sát Tiểu Lưu cùng với giáo viên sinh hoạt của cô nhi viện đều tới.
Giáo viên sinh chào hỏi các ông, sau đó ngồi xổm ở trước mặt Dung Dung, đưa tay về phía cậ "Bạn nhỏ Dung Dung, xin chào nha, cô là cô Ôn."
Dung Dung quay đầu nhìn thoáng qua các ông sau đó vươn tay về phía cô giáo, chào một tiếng: "Chào cô Ôn ạ."
Hai người bắt tay nhau, thầy Ôn hỏi: "Dung Dung có biết hôm nay chúng ta đi đâu không?"
"Dung Dung biết ạ" Dung Dung gật đầu, "Đi "hồ ly viện" ạ"
"..."
"Đúng vậy "hồ ly viện" có rất nhiều bạn nhỏ bọn họ đều đang chờ Dung Dung." Thầy Ôn nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, "Vậy bây giờ chúng ta xuất phát nhé, Dung Dung nắm tay cô đi ra ngoài được không?"
"Được ạ"
Cô Ôn nắm tay Dung Dung đi ở phía trước, các ông cùng với cảnh sát Tiểu Lưu đi theo phía sau.
Bọn họ đều biết rằng, cô Ôn là muốn bồi dưỡng tình cảm với Dung Dung trước vậy nên bọn họ đều cố tình giữ một khoảng cách.
Đi ra khỏi cửa chung cư, siêu thị đã mở cửa.
Thành công công như bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, gọi một tiếng: "Cô Ôn."
Cô Ôn quay đầu lại, Thành công công dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Xe bập bênh trước cửa siêu thị, có thể hay không để tiểu bệ hạ..."
Tiểu bệ hạ còn chưa từng được ngồi xe bập bênh, lần trước tới siêu thị rõ ràng tiểu bệ hạ muốn chơi lại nói là không muốn.
Dung Dung vội vàng lắc đầu: "Ông ơi, Dung Dung không ngồi, ngồi xe bập bênh phải tốn 100 tệ! Qúa đắt!"
Thầy Ôn vốn đang có chút do dự, nghe Dung Dung nói như vậy lập tức nói: "Không cần 100 tệ, chỉ cần một tệ là được rồi, vẫn còn thời gian, Dung Dung chơi một lần đi."
Dung Dung chớp chớp đôi mắt: "Thật vậy ạ?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Vệ Bình Dã bế Dung Dung ôm đến xe bập bênh, dưới ánh mắt chăm chú của cậu bỏ một đồng tiền, Dung Dung lúc này mới yên tâm.
Hóa ra thật sự không cần tới 100 tệ.
Âm nhạc vang lên, Dung Dung không lắc lư theo giống như bạn nhỏ cậu thấy trước đây, cậu chỉ lặng lẽ ngồi ở trên đó, đặt hai tay, chậm rãi đung đưa, trên mặt nở nụ cười thẹn thùng.
Ba phút sau, âm nhạc dừng lại, Vệ Bình Dã hỏi cậu: "Tiểu bệ hạ còn muốn chơi lần nữa không?"
Dung Dung từ trên xe bập bênh leo xuống: "Không cần ạ...., chỉ chơi một lần là đủ rồi."
Có hai chiếc xe đậu ở cổng khu chung cư, một chiếc xe là của cảnh sát Tiểu Lưu, một chiếc xe còn lại là của cô nhi viện.
Cô Ôn đối diện với Dung Dung nói: "Dung Dung ngồi cùng xe với cô được không? Cô đã chuẩn bị một món đồ chơi nhỏ muốn tặng cho Dung Dung."
Dung Dung không bị món đồ chơi dụ dỗ, quay đầu lại nhìn các ông.
Các ông biết đây cũng là vì bồi dưỡng tình cảm.
Dương Biện Chương nghxi một chút, nghiêm nghị nói: "Tiểu bệ hạ yên tâm, ông cũng đi, nhưng mà xe không chở được nhiều người như vậy, các ông sẽ ngồi xe cảnh sát Tiểu Lưu, Dung Dung ngồi xe của cô giáo có được không?"
Dung Dung gật gật đầu: "Được ạ."
Cô Ôn bế Dung Dung lên xe thắt dậy an toàn cho trẻ, sau đó mang món đồ chơi vịt nhỏ đã chuẩn bị đưa cho cậu.
Dung Dung cầm vịt nhỏ nhưng sự chú ý lại không để ở chỗ vịt con.
Cậu thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem các ông có theo kịp hay không.
Cô Ôn đã sớm đoán trước được tình huống như vậy, cười cười dời đi sự chú ý của cậu: "Dung Dung có thích xem bộ phim phim hoạt hình nào không? Cô thích nhất xem, Dung Dung thì sao?"
Dung Dung ngẩng đầu lên: "Con cũng thích xem "
"Cô thích nhất Mao Mao, Dung Dung thì sao? Dung Dung thích con cún nhỏ nào nhất>"
Sau hai mươi phút lái xe, Dung Dung cùng cô Ôn nhanh chóng trở nên quen thuộc với nhau.
Xuống xe, Dung Dung và cô Ôn nắm tay nhau.
Dung Dung ngẩng đầu nhìn cô nhi viện, có một cánh cổng sắt lớn, bên trong là những kiến trúc màu sắc rực rỡ, bên trong còn truyền đến âm thanh nhạc thiếu nhi.
Giống như nhà trẻ đã xem trên TV cùng các ông.
Cô Ôn nói với cậu: "Dung Dung chúng ta đi vào, con có muốn nói tạm biệt với các ông không?"
"Vâng ạ." Dung Dung quay đầu vẫy vẫy tay "Tạm biệt các ông, tạm biệt chị cảnh sát."
Biểu tình của cậu bình thường, giọng điệu nhẹ nhàng, các ông cùng cảnh sát Tiểu Lưu yên tâm.
"Bai bai Dung Dung."
Cô Ôn nắm tay dẫn Dung Dung vào cô nhi viện.
Vừa bước vào, nhân viên bảo vệ ở cổng đã đóng cánh cổng sắt lớn lại.
Nhưng chính vào lúc này, cánh cổng sắt lớn ma sát với sàn bê tông, phát ra âm thanh bén nhọn đinh tai nhức óc.
Các ông bỗng nhiên căng thẳng, thầm nghĩ không ổn quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, Dung Dung bị âm thanh này làm cho giật mình, bóng lưng nho nhỏ có chút run rẩy.
Cô Ôn vội vàng an ủi cậu: "Dung Dung đừng sợ, chỉ là một cánh cửa thôi, không sao cả..."
Dung Dung bị dọa đến phát run, cuối cùng cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua các ông, rốt cuộc không nhịn được hai mắt đỏ hoe.
Cậu kéo vali nhỏ chạy quay lại, đi tới trước cửa sắt lớn: "Các ông tới đón cháu...cháu không muốn ở lại trên núi, các ông tới đón cháu với."
Cậu không muốn sống trong núi, không muốn sống ở đạo quan.
Không ai quan tâm cậu, không có người chải đầu cho cậu, không có ai nấu cà chua xào trứng cho cậu.
Cậu bị vứt bỏ, cậu chính là bị vứt bỏ như vậy.
Sợ các ông không nghe rõ, Dung Dung cố ý nói rất to.
Cậu lớn tiếng nói, khóc nức nở nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Dung Dung khóc đến mức khàn cả giọng: "Các ông nhớ phải đến đón cháu!"
Cậu tự đề nghị đi cô nhi viện, những ngày này cậu vẫn luôn cố gắng biểu hiện thật dũng cảm.
Thật ra cậu không dũng cảm chút nào.
Các ông sải bước đi tới, xuyên qua hàng rào sắt, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu, nói với cậu: "Không sao, không sao đâu Dung Dung, các ông nhớ rõ, nhất định nhớ rõ."
Dung Dung khóc đến khuôn mặt đều lem nhem, các ông vô cùng đau lòng.
Bỗng nhiên, Vệ Bình Dã đột nhiên "bùm" một tiếng, quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền, nghiêm túc nói: "Thần nhất định dốc toàn lực cứu tiểu bệ hạ ra. Nếu không làm được, thỉnh tiểu bệ hạ giáng tội."
___Hết chương 8____