Chương 44
Hạ Thục Nhàn được mai táng trong khu mộ của nhà họ Vinh, cát bụi lại trở về với cát bụi, mọi yêu hận ân oán đều chấm hết, chỉ còn sót lại nụ cười hiền từ sẽ ăn sâu trong tâm trí người ở lại.Vinh Hồng Thịnh đau đáu nhìn vào tấm bia mộ của vợ, trong lòng dậy lên một cảm xúc khó tả, không biết là hối hận hay áy náy. Hợp tan, tan hợp, nổi trôi suốt nửa đời người nhưng cuối cùng cũng chỉ có Hạ Thục Nhàn mới là người phụ nữ để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng ông. Còn nữa, bà để lại cho ông một đứa con gái khỏe mạnh và lương thiện.
Vinh Hồng Thịnh ngoảnh đầu nhìn sang Hạ Tử Khâm đứng bên cạnh, bộ đồ đen tang tóc khiến cho nước da trắng càng nổi bật, bụng vẫn chưa lộ rõ. Tử Khâm đứng dựa vào lòng Tịch Mộ Thiên, vệt nước mắt nhàn nhạt vẫn hằn trên má, mí mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều.
“Mộ Thiên, con và Tử Khâm về nhà trước đi, bố ở lại đây với Thục Nhàn thêm chút nữa!”
Tịch Mộ Thiên khẽ gật đầu nhưng Hạ Tử Khâm cứ đứng trơ như bất động, Tịch Mộ Thiên đành khẽ dỗ dành:
“Bố còn có lời muốn nói với mẹ, chúng ta về trước đi, em cần nghỉ ngơi, con cũng cần nghỉ ngơi mà!”
Hạ Tử Khâm vẫn không thể coi Vinh Hồng Thịnh là cha, mặc dù trong một tháng cuối cùng ở bên mẹ đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng cũng không thể thân thiết được, ít nhất cũng không giống như bố và con gái, cứ cảm thấy có chút gì đó xa cách ngại ngùng.
Hạ Tử Khâm biết rất rõ, cho dù mẹ đã hận hơn hai mươi mấy năm trời, oán trách suốt nửa đời người, cho đến lúc chết vẫn chỉ yêu người đàn ông này. Chính bởi vì yêu nên mới không thể chấp nhận sự phản bội, người mẹ trông thì tưởng là yếu đuối mà tính cách lại vô cùng cứng cỏi, nhưng ở đời cứng cỏi quá đôi khi lại dễ bị bẻ gãy. Trong lòng Hạ Tử Khâm có một nỗi oán trách mờ nhạt, không phải là oán trách bản thân, mà là vì mẹ, nếu như mẹ cô luôn ở vị trí là một Vinh phu nhân giàu sang thì có lẽ bà đã không bị ung thư gan, cũng không phải bôn ba vất vả suốt cả cuộc đời, căn bệnh của bà là vì mệt mỏi quá mà ra. Sự oán trách này giống như trút giận, nhưng nó không khiến cho Hạ Tử Khâm thực sự nhẹ lòng.
Lên xe rồi, Tịch Mộ Thiên giơ tay lên vuốt tóc cô:
“Tử Khâm, em nên đối xử với bố tốt một chút, dù gì ông ấy cũng là bố đẻ của em!”
Hạ Tử Khâm cúi đầu, siết chặt những ngón tay của mình mà không nói gì. Tịch Mộ Thiên thở dài:
“Kể ra thì tính cách ương bướng này của em giống hệt như mẹ em vậy!”
Hạ Tử Khâm đột nhiên ngẩng đầu lườm anh:
“Anh biết thế thì tốt, sau này anh mà bỗng nhiên có đứa con riêng nào từ trên trời rơi xuống, em cũng sẽ làm giống như mẹ em đấy!”
Giọng điệu đe dọa trẻ con, Tịch Mộ Thiên ôm cô vào lòng:
“Yên tâm, anh sẽ không để em có cơ hội đó đâu!”
Tiếng gọi “Bố” đầu tiên của Hạ Tử Khâm là ở trong bệnh viện, lúc thành phố C đón trận tuyết đầu tiên. Tử Khâm hạ sinh một cậu nhóc mũm mĩm trong bệnh viện Tịch Thị, bởi vì thằng bé được tròn bảy cân[1] nên đặt tên ở nhà là “Thất Cân”, trông mặt mũi rất bướng bỉnh và khỏe mạnh.
[1] Đơn vị tính của Trung Quốc, 1 cân tương đương với 0,5kg.
So với Tịch Mộ Thiên và Hạ Tử Khâm lần đầu được làm bố mẹ, người quấn quýt thằng bé nhất không ai chính khác chính là ông ngoại Vinh Hồng Thịnh. Ông gần như không rời khỏi bệnh viện.
Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm nhìn thấy Vinh Hồng Thịnh như vậy. Ông bế Thất Cân rất thành thạo, mỗi khi thằng bé khóc là ông lại nhẹ nhàng rung rung, cái vẻ lạnh lùng trên mặt dường như đã biến mất, thay vào đó là sự hiền từ, dịu dàng và yêu thương. Đó là hình ảnh của một người ông vô cùng bình dị, đời thường.
“Bố ơi, bố đưa Thất Cân cho con đi, chắc là nói đói rồi!”
Tiếng gọi “Bố” này của Hạ Tử Khâm đặt trong một câu nói hết sức bình thường, có chút mơ hồ, Vinh Hồng Thịnh mới định thần lại. Tịch Mộ Thiên đứng bên ngoài cửa cũng khẽ nở nụ cười, bàn tay cầm nắm cửa khẽ hạ xuống, anh đi ra chiếc ghế tựa đối diện, để cho hai cha con có cơ hội gần gũi nhau hơn. Vợ của anh là một con nhóc rất sĩ diện.
Hạ Tử Khâm thật sự muốn cuộc đời của mình sẽ có kết thúc viên mãn như trong tiểu thuyết, nhưng đáng tiếc vẫn còn những nuối tiếc. Đó chính là Vinh Phi Lân. Kể từ buổi tối hôm ấy, chẳng ai biết tin gì về Vinh Phi Lân, điều này làm Tịch Mộ Thiên vô cùng bất ngờ.
Tịch Mộ Thiên có thể hiểu được sự trốn tránh của Vinh Phi Lân, dù gì đem lòng yêu chính em gái của mình không phải là một điều mà mỗi người đàn ông có thể dễ dàng đối mặt, có rất nhiều chuyện cần thời gian để bình tĩnh lại. Nhưng Tịch Mộ Thiên không nghĩ Phi Lân sẽ đi quá xa, bởi vì người cậu ta để tâm nhất chính là Tử Khâm, cậu ta sẽ xuất hiện, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Phi Lân rồi sẽ nghĩ thông suốt, dù gì trên đời ngoài tình yêu còn có tình thân.
Nhưng Tịch Mộ Thiên nào ngờ Phi Lân sẽ xuất hiện trong hoàn cảnh như thế này. Hàn Phong đóng giả là y tá của bệnh viện, trà trộn vào phòng trẻ sơ sinh bế Thất Cân đi, lúc bị phát hiện, cô ta ôm thẳng bé lên thẳng sân thượng. Chỉ trong vài chục phút ngắn ngủi, phóng viên đã lao đến như ong vỡ tổ.
Nên nói rằng kể từ khi thân phận của Hạ Thục Nhàn bị tiết lộ. Hạ Tử Khâm trở thành một nhân vật nổi tiếng được dư luận bàn tán xôn xao. Ai mà ngờ, một người chưa bao lâu trước còn bị chụp lên đầu cái mũ “cô bé lọ lem” bỗng nhiên thành thiên kim tiểu thư của nhà họ Vinh, còn Vinh Phi Lân lại là con riêng của Vinh Hồng Thịnh.
Đã vậy hai chị em còn người trước kẻ sau, lần lượt lấy Tịch Mộ Thiên, càng khiến câu chuyện trở nên đặc sắc. Công việc làm ăn của hai nhà vì chuyện này mà trở nên biến động.
Hai nhà Vinh Tịch trước nay vẫn có quan hệ mật thiết, nhưng dù sao vẫn cứ là hai nhà riêng biệt, từ giờ trở đi thì khó nói rồi. Sau khi thân phận của Hạ Tử Khâm được tiết lộ, Vinh Hồng Thịnh đã sửa lại bản di chúc, phân chia toàn bộ cổ phần dưới tên mình thành bốn phần, chia cho Vinh Phi Loan đã chết một phần, Vinh Phi Lân một phần, Hạ Tử Khâm một phần, phần cuối tặng đứa cháu ngoại còn chưa ra đời, chính là Thất Cân bây giờ.
Vinh Phi Loan đã chết, phần tài sản ấy nghiễm nghiên thuộc về Tịch Mộ Thiên. Hạ Tử Khâm hiện giờ cũng là Tịch phu nhân, con là con Tịch Mộ Thiên, thế nên cổ phần của Vinh Thị, Tịch Mộ Thiên đã chiếm đa phần. Về lí thuyết mà nói, cái chức Đổng sự trưởng Vinh Thị đã thuộc về Tịch Mộ Thiên, vì vậy mặc dù vẫn chưa hợp nhất nhưng cũng có thể coi như là một nhà, kết quả ra sao không cần nói cũng biết.
Tịch Mộ Thiên cũng chẳng có đứa con nào khác, thế nên đứa bé trong bụng Hạ Tử Khâm vừa ra đời đã nghiễm nhiên trở thành người thừa kế của cả hai nhà, vì vậy giá trị thân phận không thể tính toán được. Cái tin thẳng bé bị người khác bắt cóc vừa đồn ra ngoài, giới truyền thông đã đổ xô đến bệnh viện.
Tịch Mộ Thiên gần như không thể kiểm soát được tâm trạng của mình, anh thực sự sợ Hàn Phong sẽ quá khích giống như một người đàn bà nổi cơn điên mà ném thẳng thằng bé xuống dưới. Mặc dù chỉ có bốn tầng, bên dưới đã trải đệm khí cứu hộ nhưng Thất Cân mới ra đời, còn chưa đầy một tháng, sinh mạng rất yếu ớt. Đứa con trai mà Tử Khâm đau đớn lắm mới sinh ra cho anh, anh và Tử Khâm còn phải cùng nhau ngắm nhìn con lớn lên từng ngày, trưởng thành rồi kết hôn, sinh con đẻ cái, anh không cho phép có bất cứ sơ sảy nào xảy ra với nó.
“Hàn Phong, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Thế nào ư?”
Hàn Phong cười khẩy: “Tịch Mộ Thiên, cuối cùng anh cũng biết sợ rồi hả? Anh cũng biết xót xa đứa con của mình ư? Thế đứa con của tôi thì sao, con của tôi thì sao?”
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên sắc lạnh như dao, đôi môi mím chặt. Đứa con của Hàn Phong không phải con anh, cha nó là ai anh cũng không biết, lúc ấy anh không cảm thấy người đàn bà này sẽ là mối đe dọa cho bản thân, dù gì Tịch Mộ Thiên đối xử với cô ta không bạc, hơn nữa cũng không đuổi cùng gϊếŧ tận.
Nhưng bây giờ Tịch Mộ Thiên thực sự hối hận khi đã không truy cứu đến cùng. Trạng thái tinh thần của Hàn Phong không ổn, sắc đẹp cũng không thể nào khôi phục được như xưa, khuôn mặt hốc hác, trên người là bộ quần áo y tá màu xanh nhạt, càng khiến cô ta trở nên già cỗi và tiều tụy, khóe mắt đã hằn những nếp nhăn không thể che đậy.
Tịch Mộ Thiên quả thật không hề muốn ép Hàn Phong tới đường cùng. Đứa bé trong bụng Hàn Phong cũng đã sinh ra đời, chỉ vì trong thời gian mang bầu cô ta không chịu điều dưỡng khiến thể chất của đứa trẻ suy yếu, xuất viện lại không được chăm sóc chu đáo, thế nên được ba tháng đã viêm màng não qua đời. Sau cái chết của đứa con, Hàn Phong rơi vào tình trạng khủng hoảng tinh thần, ngày ngày ở nhà uống rượu, lâu dần tâm trí càng không bình thường.
Những luồng thông tin về Hạ Tử Khâm trên đài báo đã khiến cô ta trở nên quá khích, Hàn Phong dồn tất cả những oán hận của mình lên đầu Hạ Tử Khâm.
Mai phục trong bệnh viện suốt mấy ngày mới tìm được cơ hội để ra tay, bắt cóc đứa bé xong, cô ta đi thẳng lên ban công. Mục đích của Hàn Phong là muốn ném chết đứa bé trước mặt Hạ Tử Khâm và Tịch Mộ Thiên, có như vậy mới giải tỏa được nỗi hận. Nhưng khi nhìn thấy Tịch Mộ Thiên, cô ta vẫn không thể tự chế ngự bản thân.
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, anh gần như đang dùng ý chí để kiềm chế bản thân, Vinh Hồng Thịnh đẩy cửa ban công bước ra, dù gì ông cũng là người từng trải qua không ít song gió, thế nên còn điềm đạm hơn cả Tịch Mộ Thiên. Ông nhìn thẳng vào Hàn Phong nói:
“Cô muốn điều kiện gì cứ nói ra!”
Tịch Mộ Thiên chen ngang: “Nếu cô dám làm hại đến một cọng lông của thằng bé, tin tôi đi, tôi sẽ cho cô hối hận vì đã tồn tại trên đời này!”
Hàn Phong không khỏi rùng mình, sau đó cô ta lại cười lớn:
“Tịch Mộ Thiên, bây giờ anh không dọa được tôi nữa đâu! Tôi chẳng còn gì, tuổi thanh xuân, sự nghiệp, con cái, đàn ông, chẳng còn gì hết, tôi sợ gì nữa chứ? Còn nữa…”
Ánh mắt Hàn Phong lướt qua Vinh Hồng Thịnh, nụ cười đầy vẻ mỉa mai:
“Chủ tịch Vinh ạ, tôi chẳng cần điều kiện gì hết, tôi chỉ muốn cho cô con gái Hạ Tử Khâm của ông nếm mùi vị của sự mất má đứa con do mình đứt ruột đẻ ra, ha ha ha.”
Trái tim Vinh Hồng Thịnh và Tịch Mộ Thiên như thót lại, người đàn bà này có vấn đề về tâm thần. Mắt Hàn Phong sáng lên, lướt qua bọn họ.
“Hạ Tử Khâm, cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi!”
Tịch Mộ Thiên và Vinh Hồng Thịnh vội vàng ngoảnh đầu lại, Hạ Tử Khâm trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, sắc mặt trắng bệch, đau đáu nhìn đứa bé trên tay Hàn Phong.
“Trả lại con cho tôi!”
Hạ Tử Khâm hét lên một tiếng, rồi lao bổ về phía Hàn Phong, may thay Tịch Mộ Thiên phản ứng kịp, ôm ghì lấy cô:
“Tử Khâm, bình tĩnh, bình tĩnh nào! Hãy tin anh, con sẽ không sao, không sao đâu, không sao!”
Rõ ràng Hàn Phong càng thêm kích động trước cảnh tượng này, nỗi đố kị bùng lên trong đôi mắt cô ta. Cánh tay Hàn Phong đưa ra rồi buông thõng, cô ta vứt đứa bé trong tay xuống dưới. Một cái bóng lao đến từ bên hông của Hàn Phong, nhưng cũng chỉ kịp ôm lấy đứa bé, cả người và đứa bé rơi xuống lầu. Cảnh tượng trước mắt Hạ Tử Khâm như tối sầm lại, cô ngã vào lòng Tịch Mộ Thiên, ngất đi không biết gì nữa.
Vinh Phi Lân rơi hướng lưng xuống, ngã lên tấm đệm khí dày dưới đất, đứa bé được anh ôm chặt trong lòng. Sau khi yên vị trên tấm đệm, anh cúi xuống nhìn Thất Cân đang nằm gọn trong lòng mình, thằng bé mở to đôi mắt ươn ướt nhìn anh như mới tỉnh ngủ, có lẽ lạ nên vừa liếc thấy anh, nó đã khóc nức nở. Thất Cân khỏe mạnh nên khóc rất to, tiếng khóc cũng rất vang. Vinh Hồng Thịnh và Tịch Mộ Thiên ở trên tầng thượng nghe thấy tiếng khóc liền thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Phong bị cảnh sát lôi đi, kết cục thế nào khỏi nói cũng biết. Tịch Mộ Thiên sẽ không cho cô ta có thêm cơ hội hãm hại Hạ Tử Khâm và con mình nữa.
Ngã từ trên cao như vậy, Phi Lân bị gãy mất hai xương sườn vẫn còn là may mắn. Vinh Hồng Thịnh nhìn anh con trai trên giường bệnh, nói:
“Bao ngày nay con biến đâu mất thế?”
Vinh Phi Lân nhướn mày:
“Bố à, đừng cứ thấy con là nhíu mày như thế, con biết bố không muốn gặp con, nhưng bố cũng đừng thể hiện rõ ràng thế chứ. Con trai bố yếu đuối lắm, không chịu nổi những lời đả kích của bố đâu!”
Vinh Hồng Thịnh thở dài, ngồi xuống ghế:
“Cho dù thế nào, Phi Loan, Tử Khâm và con đều là con của ta, các con là anh chị em của nhau. Vì vậy…”
“Được rồi, được rồi bố ơi, con biết rồi!”
Vinh Phi Lân thẳng thừng cắt lời Vinh Hồng Thịnh:
“Con và Tử Khâm sẽ yêu thương nhau, yêu thương nhau được chưa ạ?”
Tịch Mộ Thiên dìu Hạ Tử Khâm vào, đúng lúc nghe thấy câu này không khỏi bật cười. Ánh mắt Vinh Phi Lân thoáng dừng lại trên người Hạ Tử Khâm, sau đó chuyển sang Tịch Mộ Thiên đứng bên cạnh, khóe miệng đột nhiên nhếch lên:
“Tịch Mộ Thiên, anh làm anh rể hơn chục năm, bây giờ lại trở thành chồng của em gái tôi. Nào, mau gọi một tiếng anh vợ đi!”
Vinh Hồng Thịnh giả bộ nghiêm mặt:
“Phi Lân, chỉ nói bừa! Mộ Thiên, con ra ngoài với bố một lát, bố có chuyện cần nói với con.”
Tịch Mộ Thiên dìu Hạ Tử Khâm ngồi xuống ghế rồi mới đi theo Vinh Hồng Thịnh. Ra đến cửa, anh đột nhiên quay đầu lại, cười với Phi Lân:
“Phi Lân, nếu cậu không sợ bị chê già, tôi sẵn sàng gọi cậu một tiếng anh vợ đấy!”
Vinh Phi Lân khựng người, cánh cửa khép lại rồi quay sang Hạ Tử Khâm:
“Tử Khâm, em xác định sẽ sống với gã chồng già đó cả đời chứ?”
Hạ Tử Khâm đáp: “Con cũng sinh ra rồi còn gì nữa!”
Ánh mắt Vinh Phi Lân lang thang giây lát rồi cũng dừng trên người Hạ Tử Khâm. Cô còn xinh đẹp hơn trước đây, xinh đẹp và đầy đặn, toàn thân tỏa ra ánh hào quang của một người mẹ, khiến cho cô trông chững chạc hơn, nhưng đôi mắt vẫn trong veo, nên nói rằng, đã trở nên trong veo như hồi đầu anh gặp.
“Vinh Phi Lân, cám ơn anh đã cứu Thất Cân, nếu không có anh kịp thời bảo vệ…”
Hạ Tử Khâm không thể nói tiếp, cứ nghĩ đến chuyện sáng nay là cô lại sợ run lên, nước mắt trào ra. Vinh Phi Lân định đưa tay lên nhưng lại thu lại, lấy giấy ăn trong hộp ra ấn vào tay cô:
“Mau lau đi, Tịch Mộ Thiên không nói làm gì, nhưng lão gia nhà chúng ta mà nhìn thấy con gái rượu khó khăn lắm mới tìm về đang bị anh làm cho nhỏ lệ, không khéo cái gậy trong tay ông ấy lại phi thẳng vào mặt anh ấy chứ!”
Vinh Phi Lân nói tiếp: “Đấy em xem, cười xinh hơn bao nhiêu khóc lóc trông xấu kinh!”
Vinh Phi Lân cứ như thể là người mất trí, không nhắc một lời nào về những chuyện đã xảy ra giữa hai người trước đây. Vinh Phi Lân của hiện nay khiến Hạ Tử Khâm cảm thấy nhẹ nhõm:
“Vinh Phi Lân, rất vui vì anh là anh trai em, thật đấy!”
Nói xong câu này, Hạ Tử Khâm liền biến mất bên ngoài cửa. Nụ cười trên môi Vinh Phi Lân vẫn chưa biến mất, nhưng trở nên vô cùng gượng gạo, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Còn anh lại không hi vọng em là em gái của mình!”
“Tình yêu đang độ chín” phát sóng đã khiến Thanh Thanh Tử Khâm vô danh trên mạng thành biên kịch hàng đầu được yêu mến. Nhận lời mời của đài truyền hình, Hạ Tử Khâm đã thực hiện một cuộc trò chuyện.
Cô dẫn chương trình xinh đẹp, ăn nói sắc bén. Có lẽ đàn bà bẩm sinh là kẻ địch của nhau, nhất là đối mặt với một “vật cưng” như Hạ Tử Khâm, không muốn đố kị và ngưỡng mộ cũng khó.
Ánh mắt cô ta dừng lại trên người Hạ Tử Khâm, xét một cách khắt khe thì chưa hẳn là một người đẹp, ít nhất thì người đẹp trong giới giải trí cũng nhiều như kiến. Người phụ nữ này nhan sắc không mấy nổi trội, nhưng lại thật may mắn, thiên kim của tập đoàn Vinh Thị, phu nhân Tổng giám đốc Tịch Thị, biên kịch nổi tiếng, nhà văn xinh đẹp. Tình yêu, sự nghiệp, gia đình, hôn nhân… Gần như tất cả những thứ mà mỗi người phụ nữ mong muốn cô đều có.
Cô hạnh phúc đến mức khiến cho tất cả những người phụ nữ khác phải ghen tị:
“Thưa cô Hạ, xin mạo muội hỏi một câu, nếu cô không phải tiểu thư nhà họ Vinh, phu nhân của Tổng giám đốc Tịch Thị, vậy cô cảm thấy tác phẩm của mình có giành được thành công lớn như vậy không?”
Tịch Mộ Thiên ngồi bên dưới khẽ nhíu mày, nhân viên chế tác toát mồ hôi hột, vội đánh mắt ra hiệu với MC nhưng cô ta vẫn giả bộ như không nhìn thấy.
Hạ Tử Khâm liếc nhìn khuôn mặt sầm sì của Tịch Mộ Thiên, đột nhiên mỉm cười, tự nhiên và hạnh phúc:
“Đương nhiên là không rồi, nhưng tôi vô cùng vui mừng, bởi chính vì cuốn tiểu thuyết này mà tôi gặp được anh ấy, lấy và yêu anh ấy. Kể từ lúc yêu chồng, tôi mới biết hóa ra cuộc đời mình cũng có lúc rực rỡ như thế này. Bởi vì có anh, cuộc đời tôi mới trở nên viên mãn. Tôi yêu chồng của tôi, yêu lắm! Nếu nói tôi không quan tâm đến việc tác phẩm của tôi có thành công hay không là nói dối, ngay chính bản thân tôi cũng không tin được, nhưng điều tôi để tâm nhất chính là, bởi vì có tác phẩm này mà tôi mới giành được hạnh phúc, hạnh phúc thuộc về riêng tôi!”