Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 35

Sau khi giao tộc rời đi, Chương Trạch Tịch cũng trở về núi hà biển, cậu không lập tức tới chỗ tiểu bạch tuộc mà tới chỗ Hải Thú trước.

“Hải Thú đại nhân, chờ giao tộc đem đồ vật tới đây, tôi sẽ đem bảy phần của Ngài tới, hôm nay chúng tôi sẽ về nhà.” Chương Trạch Tịch nói xong cũng không nhận được lời đáp của Hải Thú, bất quá cậu cũng tập mãi thành quen, nhanh chóng trở lại hang động, kéo xe bọt biển và túi dục nhi rời khỏi núi hà biển.

Một con cua bùn lộp cộp lộp cộp đi theo, gia nhập đội ngũ về nhà của bọn họ.

“Sao anh lại ở chỗ này?” Chương Trạch Tịch ngồi xuống mảnh đất nằm cạnh sào huyệt liền thấy cua bùn súc thành một đoàn, an tĩnh ngồi một bên.

“Cậu có đồ ăn không, tôi đã đói bụng mấy ngày liền.” Cua bùn vẫn không nhúc nhích.

Chương Trạch Tịch nhìn xung quanh một vòng, từ xe bọt biển lấy ra một viên bọt biển không biết rớt ra từ khi nào, gõ vỡ hà biển đưa cho cua bùn. Ánh mắt cua bùn như phát sáng nhìn chằm chằm hà biển, nhào lên ăn.

Chương Trạch Tịch thổn thức, “Sao anh lại nhịn đói mấy ngày? Còn đói thành như vậy?”

Cua bùn ăn không ngừng, tròng mắt nhìn về phía Chương Trạch Tịch.

Không biết vì sao, Chương Trạch Tịch tựa hồ nhìn ra vài phần u toán.

Cua bùn khổ sở, “Tôi nào dám ra ngoài, không nghĩ tới trên núi hà biển có Hải Thú thật, tôi sao dám đoạt đồ ăn cùng Hải Thú đại nhân.”

Trận thượng mấy ngày trước làm cua bùn sợ thót tim, cua bùn tránh ở núi hà biển cũng không phải do gan nó lớn, mà là hoàn toàn ngược lại, các sinh vật khác đều cảm thấy nơi đó nguy hiểm, nhưng nó chưa từng thấy Hải Thú xuất hiện nên mới dám sống ở đó.

Hiện tại đã chứng thực nơi đó có Hải Thú, dù gan nó bằng trời nó cũng không dám trở lại. Mấy ngày nay nó tránh trong nhà, không dám ra ngoài, nó nhìn thấy Chương Trạch Tịch rời đi nên mới lặng lẽ theo sau.

Chương Trạch Tịch đính chính cho Hải Thú, “Kỳ thật Hải Thú đại nhân rất dễ nói chuyện, tôi đã hỏi Hải Thú đại nhân, hắn nói không thích ăn hà biển, chúng ta ăn giúp hắn cũng không sao, tôi cảm thấy Hải Thú đại nhân càng thích san hô, nếu chúng ta có thể tìm được đồ vật xinh đẹp có thể đem tới núi hà biển trang trí, cũng coi như trao đổi hà biển với Hải Thú đại nhân.”

Lam Ngõa nghe Chương Trạch Tịch nói, trong lòng phun tào, lần trước nó muốn ăn một viên hà biển thôi đã bị Hải Thú dùng uy áp áp tới không đứng nổi. Cái này gọi là dễ nói chuyện sao?

Bất quá nó không dám phản bác, từ đây tới núi hà biển không quá xa, ai có thể đảm bảo Hải Thú đại nhân không nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau chứ. Lam Ngõa thức thời ngoan ngoãn câm miệng.

Cua bùn rất nhanh đã ăn hết hà biển, “Đại nhân dễ nói chuyện là một chuyện nhưng tôi cũng không nên đoạt thực với đại nhân.”

Nhìn tôm tích bị đứt cả hai càng, cua bùn sung sướиɠ khi thấy người gặp họa, tôm tích có bao nhiêu hung tàn nó hiểu rõ, kết quả gia hỏa này bị giao tộc nhẹ nhàng đánh gãy càng như vậy.

Nói thật, nó có chút muốn làm tiểu đệ của giao tộc.

“Anh không về núi hà biển sao? Anh có dự định gì chưa?” Chương Trạch Tịch thiệt tình cho rằng Hải Thú không tồi, trong lòng còn nghĩ sau này phải làm tốt quan hệ với hải Thú, nhưng cậu cũng sẽ không cho rằng hành vi của cua bùn là nhát gan.

Cua bùn nói, “Tôi chuẩn bị dọn đến rặng san hô, lát nữa tôi sẽ đi chọn nhà, cậu còn đồ ăn không, cho tôi một ít nữa đi.”

Lam Ngõa không vui, lúc trước nó muốn đổi một ít hà biển, đại bạch tuộc chết sống không chịu đổi cho nó, tại sao cua bùn không phải trả giá gì đã có được hà biển?

Nghe đối phương muốn ở trong rặng san hô, trong lòng tôm tích đánh lên bàn tính nhỏ.

Trong tay Chương Trạch Tịch cũng không có hà biển, cậu kéo mấy cây rong biển ra từ túi lưới, thuận tay ném cho cua bùn, cua bùn đói lả không chê mà ăn hết.

Tôm tích cũng không ở lại sào huyệt Chương Trạch Tịch lâu lắm, nó còn phải trở về xem tiểu tình nhân, nguy cơ đã qua, nó cũng không cần đại bạch tuộc chuyển lời giúp.

Sào huyệt Chương Trạch Tịch tuy bị đánh ngã nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cư trú của cậu, tạm thời cậu không định chỉnh sửa lại sào huyệt, nếu không ngày mai giao tộc đem vật bồi thường đến thấy sào huyệt cậu không hao tổn gì thì không ổn.

Hôm sau, giao tộc đúng hạn tới đưa lễ vật tạ lỗi, con cá đuối dài 5 mét chở vài thứ đến cùng giao tộc.

Người tới là bạch giao, nhưng cảm giác hắn mang lại cho Chương Trạch Tịch cũng không quá mạnh, có thể địa vị của hắn trong tộc cũng thường thường.

“Tôi là Loge, bạch giao tộc, Paz kêu tôi tới đây tặng đồ.” Loge cởi đồ vật xuống khỏi lưng cá đuối, dọn tới trước mặt Chương Trạch Tịch.

Chương Trạch Tịch nghe vậy, có chút hưng phấn, cũng không biết giao tộc sẽ đưa cậu thứ tốt gì đây.

Giao tộc có chút tương tự với con người, cả tư duy cũng có chút giống con người, như khả năng sáng tạo của họ rất mạnh.Đồ vật được đặt trong một cái rương, thành phần cấu tạo nên cái rương này là gì Chương Trạch Tịch cũng không biết, có chút giống gỗ, lại có chút giống đá.

Cái giương mở ra, đập vào mắt cậu là mấy cuốn vải sa lụa.

Đem một con sa kéo ra, thật đúng là vải! Vải này trông nửa trong suốt, sờ lên mịn như tơ lụa.

Một từ nảy ra trong đầu cậu ------- giao tiêu!

Vải mà giao nhân dệt trong truyền thuyết gọi là giao tiêu, chẳng lẽ chính là thứ trong tay cậu?

Trừ cái này ra, còn có một thanh đao ngắn, đây không phải tạo nên từ sắt, cũng không giống đá, cũng không biết họ dùng khoáng thạch gì để chế tác.

Đối với Chương Trạch Tịch mà nói, thanh đao này có tác dụng lớn hơn giao tiêu rất nhiều. Thân là bạch tuộc, cậu căn bản không cần mặc quần áo, loại quần áo làm từ loại vải này, dù mặc trên người thì chỗ nào nên lộ thì lộ, mà không nên lộ cũng lộ luôn.

Cuối cùng còn một thứ được đựng trong xác ốc biển, Chương Trạch Tịch hơi nghiêng xác ốc biển ra ngoài, lộ ra chất lỏng trắng ngà bên trong.

Trong ốc biển cư nhiên chứa chất lỏng! Xác ốc biển cũng không lớn, chỉ lớn bằng nắm tay, miệng ốc được chặn lại, tránh cho chất lỏng bên trong chảy ra.

Trong nước biển lại xuất hiện chất lỏng khác, nghe thì không thể tưởng tượng nổi nhưng cũng không phải không thể làm được, nếu hai loại chất lỏng khác nhau về mật độ là có thể xuất hiện tình trạng phân tầng.

Tôm tích ở một bên nhìn Chương Trạch Tịch thu hoạch đồ vật. Mắt thèm đến không được, giao tộc còn không có rời đi nên nó cũng không dám làm càn.

Loge đưa đồ vật đến rồi cũng vội vàng rời đi, chỉ sợ Chương Trạch Tịch không hài lòng lại giơ tay đòi thêm.

“Chạy thật nhanh.” Chương Trạch Tịch còn đang xem xét số lượng đồ vật, Lam Ngõa lập tức xán đến.

“Cậu cư nhiên ném giao tiêu xuống đất.” Lam Ngõa đau lòng.

Muốn nhặt giao tiêu lên nhưng nó không có tay, căn bản không thể làm được.

Chương Trạch Tịch thấy nó để ý như vậy, tùy ý hỏi, “Giao tiêu có tác dụng đặc biệt gì không?”

“Mấy tộc giao tộc ở hải giường trên đều thích dùng thứ này làm thành y phục rồi mặc trên người.” Tôm tích hứng thú bừng bừng giải thích.

“Các anh cũng mặc quần áo?” Chương Trạch Tịch đánh giá nó một phen, cậu thực sự không thể tưởng tượng ra cảnh một con tôm tích măc sa y dưới đáy biển.

Quá mức quyến rũ, cậu khó có thể tưởng tượng!

“Chúng tôi đương nhiên không mặc, tôi nói là giao tộc, chỉ có giao tộc mới có thể mặc quần áo. Nhưng có thể dùng giao tiêu đểu đổi đồ vật khác.” Lam Ngõa nói nói, cũng dần bình tĩnh lại, đồ vật lại tốt cũng vô dụng, căn bản không có phần của nó!

Chương Trạch Tịch nghe thấy có thể dùng giao tiêu đổi đồ, cậu quyết định cất giao tiêu đi, nếu sau này thật sự tới thượng tầng hải giường cũng có thể dùng để đổi một ít đồ vật.

“Chất lỏng trắng ngà này là gì?” Chương Trạch Tịch lấy ốc biển ra.

Lam Ngõa cũng chưa từng thấy qua, nhưng nó có suy đoán, “Đây hẳn là thạch nhũ, tôi nghe nói, lãnh địa giao tộc có thể sản xuất thạch nhũ, nhưng số lượng vô cùng ít, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên nguyện ý đưa thứ này tới, tôi đoán là đưa cho Hải Thú đại nhân.”

Chương Trạch Tịch tìm tòi trong rương một hồi, tìm ra một con ốc biển lớn hơn, hẳn là cái này là cho Hải Thú, còn ốc biển nhỏ là cho cậu.

Chương Trạch Tịch phân chia đồ vật một chút, phần lớn đều để lại trong rương, chuẩn bị đưa sang cho Hải Thú, chỉ để lại chút đồ cho mình.

Cậu dùng xe bọt biển chở cái rương đi vào núi hà biển, chào hỏi một tiếng với Hải Thú rồi đặt cái rương trong hang động chứa cá cờ lần trước.

Từ khi cậu tiến vào núi hà biển cho tới khi rời đi cũng không nhận được bất cứ hồi âm nào của Hải Thú, Chương Trạch Tịch cũng không để ý, dù sao chỉ cần đối phương không từ chối là được.

Sau khi trở về, Chương Trạch Tịch sửa sang lại sào huyệt một lần, đám giao nhân tới gây sự đã rời đi cậu cũng không cần làm nhà mình giả thành đồ rách nát.

Sửa sang lại sào huyệt xong, cậu lấy ra thạch nhũ, thứ này cũng có quá ít, Chương Trạch Tịch một hơi uống hết.

Mùi vị có chút ngọt, hiệu quả cụ thể cậu cũng nói không rõ, chỉ là cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng cũng không có biến hóa gì khác.

Giao tộc rời đi được hai ngày, Tiểu Hắc tìm tới nhà cậu.

Nhìn thấy Tiểu Hắc, Chương Trạch Tịch nghĩ tới chuyện lần trước, lúc đó cậu còn định đi xem nhung nhung bọt biển trong khu bọt biển, không nghĩ vừa trì hoãn đã hoãn vài ngày liền.

Chương Trạch Tịch nhìn sào huyệt cũng sửa sang xong, cậu quyết định mang tiểu bạch tuộc ra ngoài hít thở không khí, chờ điều tra rõ việc nhung nhung bọt biển, bọn họ lại cùng đi bắt tinh tôm.

Hôm sau, Tiểu Hắc tới nơi đem cả nhà bạch tuộc ra cửa.