Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 11

Chương Trạch Tịch thân thiện tiễn đi con tôm he táo bạo nãy, trong lòng thầm nghĩ, nếu tôm he có thể thân thiện như cá hề, nói không chừng cậu còn có thể hỏi ra một ít tin tức.

Sinh vật phân hóa xung quanh rất ít, trừ bỏ cá hề, trước mắt Chương Trạch Tịch cũng chỉ gặp được một con tôm he có thể giao tiếp với mình, không loại trừ khả năng xung quanh còn có sinh vật phân hóa khác, chỉ là cậu không gặp được mà thôi.

Lương thực tích trữ làm Chương Trạch Tịch ăn không ngồi rồi hai ngày ở nhà, thật sự nhàm chán, vì thế cậu bắt đầu đi tuần tra xung quanh.

Lần trước tuần tra Chương Trạch Tịch gặp phải tập kích, lúc ấy đã là chạng vạng, là thời gian hoạt động của cá mập pyjama, hôm ấy chúng nó đã bơi qua phạm vi an toàn mà Chương Trạch Tịch phân chia.

Lúc ấy Chương Trạch Tịch đang tuần tra trong khu vực an toàn mà mình đặt ra, cá mập yên lặng không một tiếng động tới gần, sau đó phát động công kích.

Hiện giờ cảm giác nhạy bén với nguy hiểm của cậu đã tăng lên rất nhiều, một con cá mập không lớn lắm tất nhiên không phải đối thủ của cậu, cậu dùng thời gian ngắn phản sát con cá mập đó.

Ngoại trừ gϊếŧ chết cá mập, ở phụ cận còn mấy con, chúng nó thuộc về một quần thể nhỏ, cậu nghĩ cần phải đuổi chúng nó đi, nếu không rất khó có thể bảo đảm tính an toàn cho phạm vi gần sào huyệt.

Chương Trạch Tịch đã không còn là con bạch tuộc một khi gặp phải công kích cũng chỉ biết chạy trốn, lợi dụng thời gian ngắn ngủi mấy con cá mập tách ra, cậu dùng tư thái dũng mãnh tiêu sái của mình xông lên gϊếŧ địch.

Đã có kinh nghiệm giao chiến cùng cá mập pyjama, xúc tua bạch tuộc linh hoạt tránh đi hàm răng cá mập bén nhọn, trực tiếp cuốn quanh người cá mập, đem xúc tua thò vào mang cá, cái miệng cắn vào thịt cá, đem nọc độc rót vào thân thể cá mập.

Dưới công kích liên hoàn, cá mập pyjama mất đi tính mạng, Chương Trạch Tịch buông xua tua quấn quanh cá mập ra, tơ máu tràn ra theo động tác rút xúc tua ra khỏi mang cá của cậu, cuối cùng dung nhập trong nước biển.

Cậu dùng phương pháp này đem mấy con cá mập dư lại đều xử lý, cũng coi như bóp chết nguy hiểm từ trong trứng.

Nhất thời Chương Trạch Tịch có chút khó xử vì phải xử lý thi thể cá mập.

Loại cá mập này da thô thịt cứng, chất thịt cũng rất khó ăn, tiểu bạch tuộc không ăn được loại thịt này, cậu cũng không thích ăn.

Nếu mang về nhưng không ăn, thời gian dài mùi máu tươi sẽ hấp dẫn sinh vật khác, lúc này sẽ mất nhiều hơn được.

Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng một xúc tua kéo một con cá mập, đem chúng nó kéo tới lãnh địa bạch tuộc cách vách.

Nơi này là địa phương tụ tập nhiều bạch tuộc nhất, trước mắt trời đã sắp tối, nhóm bạch tuộc nơi này cũng đang chuẩn bị ra tới kiếm ăn, Chương Trạch Tịch truyền ý thức vào bên trong, “Có ai muốn ăn cá mập không? Tôi để nơi này, ai muốn ăn tự mình lấy.”

Cậu nói xong cũng mặc kệ bạch tuộc nơi này có thể nghe hiểu hay không, trực tiếp đem xác cá mập ném ở đó, dùng xúc tua rẽ nước bơi về.

Rất nhanh đã có bạch tuộc từ sào huyệt chui ra, thân thể bao trùm trên người cá mập, chớp mắt cá mập đã bị bạch tuộc bao trùm đến kín mít. Thậm chí lát sau còn mấy con bạch tuộc vì cướp đồ ăn mà đánh nhau.

Chương Trạch Tịch còn chưa đi xa tận mắt nhìn cảnh này, trong lòng có chút cảm khái.

Đám bạch tuộc này thật quá không chú ý, đều là đồng tộc cư nhiên còn đánh thành như vậy, trở về cậu nhất định phải nói cho mấy đứa con trai, phải huynh hữu đệ cung, không được tùy ý gϊếŧ hại lẫn nhau.

Mang theo suy nghĩ phức tạp, Chương Trạch Tịch về tới sào huyệt. ểu

“Baba đã về rồi.” Mặc kệ tiểu bạch tuộc có thể tiếp thu tín hiệu mình truyền hay không, mỗi lần trở về Chương Trạch Tịch đều phải kêu một tiếng theo thường lệ.

Lúc Chương Trạch Tịch không ở nhà, tiểu bạch tuộc sẽ tự mình đi săn sinh vật phù di, lúc Chương Trạch Tịch trở về, chúng nó sẽ xúm lại đây.

Nhóm tiểu bạch tuộc đều tụ tập quanh cậu.

Chương Trạch Tịch duỗi thẳng một căn xúc tua, giật giật giữa không trung. “Bảo bảo ngoan, vỗ tay nào!”

Tiểu bạch tuộc như nhận được tín hiệu, thập phần nể tình bò tới xúc tua của Chương Trạch Tịch, bắt chước vươn tiểu xúc tua, ‘vỗ tay’ cùng cậu.

Mỗi khi tới thời điểm như vậy, xúc tua Chương Trạch Tịch liền bò đầy tiểu bạch tuộc, làm cậu vô cùng tự hào.

Nhóm con trai con gái của cậu ngoan như vậy, nghe lời như vậy, không phải đều là cậu biết cách dạy dỗ sao? Chờ sau này tìm được cơ hội trở lại đất liền, nói không chừng cậu còn có thể mở lớp “dạy trở thành một baba tiêu chuẩn”, chuyên môn dạy phụ huynh có thể ở chung hòa thuận, yêu thương con cái.

Cậu không giống với baba luôn không về nhà của mình, tuy rằng ở trong mắt người khác, baba là một thiên tài, nhưng trong lòng Chương Trạch Tịch, baba chỉ là một người cuồng công việc, trong mắt cũng chỉ có công việc.

Tiểu bạch tuộc ‘vỗ tay’ cùng cậu xong, sôi nổi lui lại.

Chương Trạch Tịch thuần thục kéo mấy viên hà biển ra khỏi khe đá, thuần thục cạy ra, thuần thục cho tiểu bạch tuộc ăn cơm.

Nhóm tiểu bạch tuộc lại lần nữa xông tới, ăn thịt hà biển.

Nhìn sức ăn của tiểu bạch tuộc lại lớn hơn, Chương Trạch Tịch vừa mừng vừa lo.

Mừng là do tiểu bạch tuộc có thể ăn, có thể ăn mới lớn nhanh, lớn lên cường tráng, mới có thể thích ứng hoàn cảnh ác liệt dưới đáy biển.

Lo cũng là chúng nó có thể ăn, đầu tiểu bạch tuộc đã lớn bằng đầu đạn, cần nhiều đồ ăn, lương thực tích trữ tiêu hao rất nhanh, hơn nữa hình thể tiểu bạch tuộc lớn hơn, sào huyệt có vẻ rất chen chúc.

Không chỉ tiểu bạch tuộc lớn hơn, chính cậu cũng lớn hơn, cái sào huyệt này chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ không chứa được cha con cậu.

Ngày thứ hai, Chương Trạch Tịch không ra ngoài, cậu định chơi cùng tiểu bạch tuộc cả ngày hôm nay.Mắt thấy tiểu bạch tuộc đều trưởng thành không ít, là thời điểm nên dạy dỗ chúng nó một ít bản lĩnh của bạch tuộc.

Theo lệ thường ‘vỗ tay’ một cái, sau đó mới là thời gian học bản lĩnh.

“Đừng chạy loạn, hôm nay baba dạy các con bản lĩnh chủng tộc.” Chương Trạch Tịch làm bộ làm tịch mà bước hai căn xúc tua đi qua đi lại trước mặt tiểu bạch tuộc, “Bản lĩnh thứ nhất, chính là biến sắc (đổi màu).”

Hai căn xúc tua bạch tuộc đi tới, ghé vào nham thạch, khuếch trương tế bào sắc tố, biến đổi nhan sắc, thân thể ẩn nấp trong hoàn cảnh.

Tiểu bạch tuộc tán loạn khắp nơi, tựa hồ không rõ, baba vừa nãy còn ở chỗ này không biết trong nháy mắt đã đi đâu.

Tròng mắt Chương Trạch Tịch loạn chuyển, tiểu bạch tuộc có vẻ rất ngoài ý muốn, căn bản không nghĩ đến biến sắc, cũng không biết bắt chước mà làm theo.

Cậu thực bất đắc dĩ, chỉ có thể khôi phục màu vàng cam nguyên bản, đối mặt ấu tể, cậu có thể làm gì khác đâu?

Đương nhiên là tha thứ cho chúng nó.

“Xem ra thiên phú của các con không cao, không sao cả, baba còn có tuyệt chiêu khác, nhìn xúc tua của baba nào.” Một căn xúc tua của Chương Trạch Tịch trườn trong nước như rắn trườn vũ động, xúc tua màu vàng cam lập tức biến thành màu vàng đan xen những vật thể hình tròn, cực giống rắn biển có độc.

Tiểu bạch tuộc còn chưa bao giờ gặp qua sinh vật như vậy, có chút cảnh giác không dám tới gần.

Chương Trạch Tịch biểu diễn thật hăng say, nhìn tiểu bạch tuộc bị mình dọa, trong lòng đắc ý, “Tới, đừng chỉ nhìn, các con cũng thử đi, không cần đặc biệt lợi hại, có thể biến một chút màu là được, chỉ cần có thể biến sắc, đã có thể tránh thoát rất nhiều nguy hiểm.”

Nhìn đến sinh vật không rõ, một ít tiểu bạch tuộc gan lớn trực tiếp bò lên, lợi dụng hàm răng chưa hoàn toàn cứng của mình cắn trên người ‘sinh vật lạ’ này.

Nhưng lực công kích của tiểu bạch tuộc vẫn là quá thấp, một đoàn tiểu bạch tuộc cắn xúc tua của cậu, tựa hồ coi cậu thành kẻ xâm lấn.

Điểm thương tổn này không tạo thành ảnh hưởng gì tới Chương Trạch Tịch, ngược lại làm cậu cảm thấy có chút ‘ngứa da’. Vì thế cậu vội vàng đem xúc tua biến về màu vàng cam.

Tiểu bạch tuộc vốn còn đang đối kháng với địch nhân, tập thể lâm vào mê mang.

Quái thú đâu?

Một con quái thú lớn như vậy sao lại biến thành xúc tua của baba?

Tiểu bạch tuộc không hiểu nổi, nhìn Chương Trạch Tịch khôi phục xúc tua thành màu bình thường, chúng còn bò lên cảm thụ đây có đúng là xúc tua của baba hay không.

“Vẫn không biết biến sắc sao !” Chương Trạch Tịch nghi hoặc, “Không đúng, đây là khả năng thiên phú của bạch tuộc, chẳng lẽ không phải trời sinh sao? Sao các con không tập thử a!”

Tiểu bạch tuộc thờ ơ.

Chương Trạch Tịch bất đắc dĩ nói, “Được rồi, được rồi, trước không tập kĩ năng này, chúng ta còn các bản lĩnh khác, baba dạy các con.”

Trong ánh mắt nghi hoặc của tập thể tiểu bạch tuộc, cậu thi triển kĩ năng thứ ba – phun mực nước.

Một cổ mực nước đen đặc phun ra, nháy mắt lan rộng tứ phía, thậm chí không phân địch ta mà phun vào tiểu bạch tuộc.

Tiểu bạch tuộc tứ tán tránh thoát, mực nước còn mang theo mùi tanh, liền con trai con gái của Chương Trạch Tịch đều chịu không nổi.

“Đừng chạy mà!” Chương Trạch Tịch lùi lại một ít, vội vàng gọi tiểu bạch tuộc đang muốn chạy trốn, “Các con cũng thử phun mực nước đi, mấy cái kỹ năng bảo mệnh này kiểu gì cũng phải học được một cái chứ!”

Tiểu bạch tuộc cơ bản không tiếp thu được ý thức của cậu, đã tản ra từ sớm.

Chương Trạch Tịch có chút uể oải, “Không thiên phú, điểm này không giống mình.”

Rốt cuộc thừa nhận nhãi con nhà mình là gỗ mục không thể khắc, Chương Trạch Tịch cũng không cưỡng cầu chúng nó có thể lập tức học được kỹ năng bảo mệnh, có một số việc vẫn nên thuận theo tự nhiên thì hơn.

Hà biển tích trữ đã sắp ăn hết, Chương Trạch Tịch vốn còn muốn dạy tiểu bạch tuộc đi săn, ít nhất cũng có thể tự cấp tự túc, nhưng sau khi biết được tư chất nhãi con nhà mình, cậu dứt khoát từ bỏ quyết định này.

Có thời gian dạy dỗ bọn chúng học đánh nhau từ nhỏ, còn không bằng dạy chúng nó trồng trọt, như vậy càng thực tế một chút.

Rong biển hình thoi mà cậu mang về hương vị cũng tạm được, Chương Trạch Tịch cắt ra muốn cho tiểu bạch tuộc ăn, tiểu bạch tuộc cũng sẽ ăn một chút, nhưng không ăn nhiều.

Chương Trạch Tịch ăn nhiều rong biển như vậy cũng không xảy ra vấn đề gì, cậu cho rằng loại rong biển này có thể đặt trong thực đơn nhà mình, vì thế liền thử trồng rong biển ở bên cạnh sào huyệt, kết quả ngày hôm sau, rong biển hình thoi đã bị loại cá nào đó ăn sạch.

Cậu đặt hà biển trên tảng đá xem có thể nuôi hay không, nhưng để như vậy, hà biển liền bắt đầu gầy, nếu có thể nuôi béo để ăn cũng không tồi.

Ý tưởng rất đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc, ngày hôm sau, hà biển cũng không thấy bóng dáng, cậu còn tìm thấy xác hà biển vỡ vụn ở phụ cận, cũng không biết bị sinh vật nào đó ăn luôn.

Chương Trạch Tịch tính toán ra ngoài kiếm ăn, thuận tiện tìm một chút xem có nơi nào thích hợp cả nhà mình cư trú hay không, nhà mới tốt nhất nên gần núi hà biển một chút.