Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 10

Cá hề ở cách vách cũng chưa từng ăn hà biển? Trong lòng Chương Trạch Tịch lộp bộp một cái, “Chẳng lẽ hà biển không thể ăn sao?” Lúc này cậu đã lấy ra một viên hà biển định gõ vỡ, nghe vậy động tác dừng một chút, chẳng lẽ loại hà biển này thật sự có tác dụng phụ.

“Hà biển đương nhiên có thể ăn, tôi có thẻ cảm nhận được năng lượng của nó rất sung túc, rất tốt cho thân thể, chỉ là thứ tốt như vậy thường đều do hải thú độc chiếm, chẳng lẽ cậu không cảm giác được nguy hiểm trên ngọn núi này hay sao? Trừ bỏ một nhà cua bùn không đầu óc kia, tôi chưa từng gặp sinh vật phân hóa nào chạy tới nơi này đâu, ngay cả hải thú hung mãnh cũng sẽ không ở lại chỗ này.” Cá hề đang nói bỗng nhiên nhớ tới bọn họ còn đang ở núi hà biển, nếu bị vị hải thú kia nghe thấy thì không tốt lắm, ngữ khí có chút sợ hãi, “Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi.”

Chương Trạch Tịch cũng cảm giác được nguy hiểm, hà biển cũng đã đào được kha khá, rong biển hình thoi cũng hái được một đống, lúc này rời đi cũng không sao.

Bất quá, nếu nơi này còn một nhà cua bùn, như vậy tạm thời sẽ không có nguy hiểm quá lớn, nhưng cũng không loại trừ khả năng cua bùn quá yếu, còn chưa đủ cho hải thú nhét kẽ răng.

Chương Trạch Tịch cõng lên một túi hà biển và rong biển, đi theo cá hề rời khỏi núi hà biển.

Cá hề mang Chương Trạch Tịch đi tới rặng san hô cách vách. Rặng san hồ này so với nơi cậu cư trú càng đa dạng hơn về chủng loại, cảnh tượng náo nhiệt cách biệt một trời một vực với núi hà biển.

“Tộc đàn của tôi ở bên trong, cậu muốn vào trong xem không?” Cá hề vô cùng nhiệt tình với bạn mới bạch tuộc muốn cho mình đồ ăn.

Chương Trạch Tịch uyển chuyển từ chối nó, “Tôi còn có việc, cần phải nhanh chóng trở về, hôm nay sợ là không có thời gian tới nhà cậu làm khách.” Tuy rằng cá hề nhìn như vô hại, nhưng cậu cũng không thể hoàn toàn buông cảnh giác, ai cũng không thể đảm bảo cá hề đã phân hóa không có gì nguy hiểm.

Cá hề tiếc nuối nói, “Lần sau nếu rảnh, cậu nhất định phải tới nhà tôi chơi nha, tôi ở sát chỗ hải quỳ kia.”

“Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ tới.” Chương Trạch Tịch đưa cho cá hề một viên hà biển, tri kỉ giúp nó gõ vỡ xác ngoài, “Viên hà biển này cho cậu.”

Cá hề thập phần kinh hỉ, “Cảm tạ lễ vật của cậu, nếu lần sau cậu có vấn đề gì, có thể đến tìm tôi.”

Chương Trạch Tịch xác thật còn rất nhiều vấn đề muốn dò hỏi, nhưng vấn đề quá nhiều, nhất thời cũng không thể hỏi hết, hơn nữa hôm nay cậu mới quen cá hề, còn chưa thể tín nhiệm hoàn toàn, cho nên tạm thời chỉ có thể nghẹn một cụng nghi vấn, chỉ hỏi vấn đề mà cậu quan tâm nhất, “Cậu có thể cho tôi biết làm sao để lên bờ không?”

“Lên bờ là cái gì?”

Chương Trạch Tịch cảm thấy bản thân điên rồi, cư nhiên lại hỏi một con cá sinh hoạt trong biển làm sao để lên bờ, cá hề có thể biết mới là có quỷ.

“Không có gì, tôi chỉ tùy ý hỏi thôi, hôm nay như vậy đã, hôm nào tôi lại đến thăm cậu.” Chương Trạch Tịch không nhận được đáp án mình muốn, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Cá hề vui vẻ ôm thịt hà biển, tạm biệt Chương Trạch Tịch, sau đó về nhà.

Chương Trạch Tịch kiểm tra túi lưới chứa đầy hà biển và rong biển, sau đó kéo một đống lớn đồ vật trở về, thời gian không còn sớm, cậu không thể tiếp tục trì hoãn thời gian.

Trở về rặng san hô, từ xa cậu đã thấy mấy con cá mập pyjama đang du đãng ở phụ cận, làm tinh thần cậu căng chặt, hải lưu lần trước đã mang đi rất nhiều cá mập pyjama, nhưng nơi này đồ ăn phong phú, nên không có khả năng cả tộc đàn cá mập pyjama đều di cư, một phần nhỏ vẫn ở lại.

Ban đầu phạm vi hoạt động của chúng còn cách sào huyệt của cậu một khoảng cách, nhưng sau khi hải lưu đi qua, phạm vi hoạt động của chúng lại thay đổi.

Chương Trạch Tịch rất khẩn trương, nhà cậu có nhiều tiểu bạch tuộc như vậy, nếu không cẩn thận bị ăn mất thì làm sao? Nghĩ vậy, tốc độ của cậu càng nhanh một chút.

Về đến nhà, nhìn cửa động vẫn bị cục đá và vỏ sò chặn lại, cậu mới nhẹ lòng. Buông túi lưới, dọn cục đá mở vỏ sò, tiểu bạch tuộc hết nhóm này đến nhóm khác ùa ra.Số lượng tiểu bạch tuộc rất nhiều, không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy tiểu bạch tuộc hình như trưởng thành một chút, nhưng vẫn rất nhỏ.

Nhìn tiểu bạch tuộc ùa ra nhưng ong vỡ tổ, cậu nghĩ chắc chúng đói bụng, nên liền đạp vỡ mấy viên hà biển làm tiểu bạch tuộc ăn cơm. Trước kia chỉ cần hai viên hà biển là có thể cho tiểu bạch tuộc ăn no, hiện tại một bữa ít nhất phải cho năm viên hà biển.

Trải qua quá trình nuôi nấng này, tiểu bạch tuộc càng thêm ỷ lại Chương Trạch Tịch, không hề sợ hãi, xa lạ như ban đầu.

Tiểu bạch tuộc đã buồn trong sào huyệt một ngày, đang trong trạng thái khát vọng thế giới bên ngoài, Chương Trạch Tịch quyết định bồi chúng nó ở ngoài hang động một chút rồi mới trở về, cậu sợ chúng nó nghẹn hỏng.

Nhớ tới cuộc giao tiếp hôm nay với cá hề, Chương Trạch Tịch có du͙© vọиɠ muốn nói chuyện, mà loại du͙© vọиɠ này, giờ chỉ có thể thực thi trên người tiểu bạch tuộc.

Xúc tua của cậu cầm hà biển, truyền ý thức với một đám tiểu bạch tuộc đang như hổ rình mồi, “Bảo bảo, baba mang cho các con đồ ăn ngon đây.”

Cậu đem hà biển đặt trên mặt đất, tiểu bạch tuộc sôi nổi nhào qua ăn.

Trông tiểu bạch tuộc ăn ngon quá, Chương Trạch Tịch cũng cạy ra cơm chiều cho chính mình, đồ ăn của cậu phong phú hơn tiểu bạch tuộc một chút, có thêm một cây rong biển hình thoi.

Từ chỗ cá hề, cậu biết được ăn hà biển không có tác dụng phụ gì, năng lượng bên trong còn rất cao, rất tốt cho thân thể, mà việc cậu có thể trở nên cường đại, rất có thể do ăn hà biển và rong biển.

Tốc độ ăn của Chương Trạch Tịch nhanh hơn nhiều so với tiểu bạch tuộc, cậu ăn xong, tiểu bạch tuộc còn đang ăn thịt trên mặt đất.

Có không ít tiểu bạch tuộc ăn no, lục tục lui về phía sau, trong đó có một con tiểu bạch tuộc trực tiếp ghé vào tảng đá bên cạnh Chương Trạch Tịch, lười không muốn nhúc nhích.

Chương Trạch Tịch hứng thú, vì thế vươn xúc tua với tiểu bạch tuộc, “Bảo bảo, tới vỗ tay.”

Tiểu bạch tuộc vẫn tiếp tục nằm bò, chỉ là tròng mắt giật giật, không hiểu gì mà nhìn Chương Trạch Tịch.

“Vỗ tay nha.” Phía cuối xúc tua của Chương Trạch Tịch giật giật, tận lực hấp dẫn lực chú ý của tiểu bạch tuộc, ý bảo tiểu bạch tuộc tới ‘vỗ tay’ cùng mình.

Không thể không nói, năng lực bắt chước của tiểu bạch tuộc rất mạnh, nhìn Chương Trạch Tịch vẫn luôn duỗi xúc tua, nó học theo, thử vươn tiểu xúc tua của mình, chạm vào phía cuối xúc tua lớn hơn cả thân thể của mình.

Chương Trạch Tịch kích động, nỗ lực của cậu rút cuộc cũng nhận được quả ngọt, “Bảo bảo, con giỏi quá, vừa học đã biết. Thật không hổ là con trai của baba.”

Nếu không phải cấu tạo thân thể không cho phép, Chương Trạch Tịch thật muốn hôn con trai ngoan của mình một hồi, tiền đề là tiểu bạch tuộc sẽ không bị cậu một ngụm hít vào dạ dày….

Bạch tuộc nhãi con thật sự quá nhỏ, còn không lớn bằng một chi tiết trên cái đuôi của sinh vật khác.

Nhỏ như vậy có ưu điểm nhưng cũng có nhược điểm, ưu điểm là tiểu bạch tuộc quá nhỏ, khiến săn thực giả chướng mắt, nhược điểm là lúc cậu chơi với bọn chúng phải vô cùng cẩn thận, nếu không sẽ rất dễ khiến tiểu bạch tuộc gặp nguy hiểm.

Dần dà, tiểu bạch tuộc đều đã ăn no, chúng nó phân tán bơi xung quanh tiêu thực.

Phụ cận 20 mét quanh hang động, cơ bản đều bị Chương Trạch Tịch dọn sạch một lần, tính nguy hiểm rất thấp, nên Chương Trạch Tịch cũng không ngăn cản chúng ra ngoài chơi.

Chương Trạch Tịch có lương thực tích trữ, nên đối với việc ra ngoài kiếm ăn cũng không quá để ý, đồng thời cũng phòng bị đám cá mập pyjama còn chưa rời đi.

….

Từ ngày gặp được cá hề, Chương Trạch Tịch phát hiện một số chi tiết trước đây bị cậu bỏ qua, tỷ như, ở phụ cận sào huyệt, cậu phát hiện một con tôm he thân lấm tấm lớn gấp mấy lần tôm he bình thường. Con tôm he đó khi nhìn thấy Chương Trạch Tịch cũng không lộ ra sợ hãi hay gì, khẩu khí hung hãn quát Chương Trạch Tịch, “Nhìn gì mà nhìn, lại nhìn liền ăn cậu.”

Khẩu âm này thật ra là Chương Trạch Tịch não bổ, nhưng hung hãn là thật.

Tuy ngữ khí đối phương không tốt, nhưng Chương Trạch Tịch bị mắng lại như tắm mình trong gió xuân, loại an tĩnh ngày tháng trước kia thật đáng sợ, hiện tại có thể giao lưu với sinh vật đát biển, dù đối phương ngữ khí không tốt, cậu đều cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.