Chương Trạch Tịch ăn thịt hà biển một thời gian, thân thể trưởng thành rất nhanh, đầu bạch tuộc đã lớn bằng quả bóng rổ, hơn nữa xúc tua bạch tuộc hữu lực, đa số sinh vật ở phụ cận đều không thể chiếm được chỗ tốt trong tay cậu, ra ngoài kiếm ăn cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Hiện tại cậu lo lắng không phải chính mình có khả năng trốn thoát khi gặp nạn hay không, mà là thời gian mà cậu rời đi, tiểu bạch tuộc có gặp phải công kích từ sinh vật khác hay không, núi hà biển xác thật cách nơi này hơi xa.
Xung quanh cũng có thể thu thập đồ ăn, nhưng đồ ăn ở phụ cận đều rất dai, không thích hợp tiểu bạch tuộc, sinh vật phù du có thể ăn, nhưng cậu không bắt được.
Còn một điểm, Chương Trạch Tịch cho rằng thịt hà biển có thể khiến cậu nhanh chóng trở nên cường đại, cho nên cậu muốn đi núi hà biển một lần nữa.
Kỳ thật cậu cũng lo lắng thịt hà biển có tác dụng phụ, ví dụ như chỉ làm cậu cường đại tạm thời, sẽ làm giảm tiềm lực bản thân.
Nhưng trong khoảng thời gian này ăn thịt hà biển, cậu cũng không phát hiện ra tác dụng phụ, nếu thật sự có tác dụng phụ, một nhà cua bùn ở núi hà biển sớm đã có vấn đề, cậu nghĩ một chút, con cua khi sau khi ăn hà biển, thân thể cũng không to lên giống cậu, chẳng lẽ còn liên quan đến giống loài mà không phải do hà biển?
Đè nghi hoặc xuống đáy lòng, đến khi hà biển chỉ còn dư lại mười viên, Chương Trạch Tịch vẫn quyết định ra ngoài. Nhưng trước khi rời đi, cậu cần chuẩn bị một chút.
Cậu đi tới khu rong biển cách vách tìm kiếm một loại rong biển dài, lần trước ra ngoài không có chuẩn bị, nên không thể mang về nhiều hà biển, lần này có thể mang một vật chứa đi.
Loại rong biển này có chiều dài ba bốn mét, phiến lá rất mềm, sống rong cũng rất mềm dẻo, Chương Trạch Tịch định dùng chúng biên thành một cái túi lưới để chứa hà biển.
Lần trước đào được hà biển còn bị con cua bùn đáng chết kia trộm một viên. Lần này có vật chứa, cũng không cần lo lắng hà biển bị cướp mất.
Cậu tìm loại vỏ sò mỏng nhưng cứng rắn, đặt trên tảng đá bề mặt thô ráp, mài một cạnh sắc nhọn một chút, coi như đao mà sử dụng, cố sức cắt lấy một sợi rong biển dài, kéo về sào huyệt.
Chương Trạch Tịch cần dùng chỉ có sống rong biển, cho nên cần phải loại bỏ lá thừa ở hai bên, loại rong biển này cũng là đồ ăn của một số loài sinh vật, tiếc là tiểu bạch tuộc không hề có chút hứng thú nào với nó.
Chương Trạch Tịch nếm thử chút, cảm thấy hương vị rất bình thường, cậu ném lá thừa vào khu rong biển, để mấy sinh vật thích ăn rong biển tới xử lý thôi.
Xúc tua bạch tuộc vô cùng linh hoạt, dùng sống rong biển biên thành túi lưới, để lại khe hở miệng túi, nhất thiết phải là túi lưới vì có khe hở mới có thể giảm bớt lực cản của nước biển.
Chỉ là đường về sẽ phải đựng hà biển, lực cản nhất định sẽ không ít, nhưng chuyện này cậu cũng không có biện pháp.
Ngày hôm sau, Chương Trạch Tịch thu thập đồ vật ra cửa.
Trước khi rời đi, cậu đem hà biển còn thừa cạy ra năm viên, hấp dẫn tiểu bạch tuộc trở về, thừa dịp chúng nó tụ tập ở sào huyệt, cậu dùng vỏ sò, sau đó lại dùng cục đá lấp kín cửa động, ngừa trường hợp tiểu bạch tuộc chạy loạn.
Bất quá làm vậy cũng có khuyết điểm, chèn cửa động kín mít như vậy, nước biển không lưu thông, có thể sẽ khiến tiểu bạch tuộc cảm thấy không khỏe, bất quá tiểu bạch tuộc đều rất khỏe mạnh, cũng rất có sức sống, chỉ cần cậu có thể trở về trong hôm nay, hẳn chúng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Xử lý xong tiểu bạch tuộc, Chương Trạch Tịch kéo túi lưới đi tới núi hà biển.
Bởi vì vội vã trở về cho tiểu bạch tuộc thông khí, cho nên tốc độ của cậu khá nhanh, hơn nữa thân thể cậu cũng trưởng thành rất nhiều, tốc độ lên đường càng nhanh. Cậu tính một chút, từ nhà chạy tới núi hà biển mất chừng một giờ, ngắn hơn một nửa so với lần trước.
Xa xa nhìn tới núi hà biển, Chương Trạch Tịch có chút do dự, cảm giác bị nhìn trộm lần trước làm cậu có chút bất an, nhưng hà biển tác dụng rất lớn, so sánh lợi hại một hồi, cậu vẫn quyết định mạo hiểm.
Đi tới chân núi, loại cảm giác quái dị càng lớn hơn, tựa hồ trực giác nói cho cậu biết: nơi này rất nguy hiểm.
Bản năng làm cậu muốn rời khỏi nơi này, nhưng bị cậu áp xuống, khả năng loại cảm giác quái dị này chính là nguyên nhân khiến phụ cận núi hà biển không có bất cứ sinh vật cường đại nào xuất hiện. Lần trước tới nơi này, cảm giác bất an rất mỏng manh, cơ hồ không cảm thụ đến. Lần này đến cảm giác mãnh liệt hơn rất nhiều, nhưng không nhất định là do nguy hiểm nơi này gia tăng, cũng có thể là cảm giác cậu nhạy bén hơn sau khi trưởng thành.
Cậu có suy đoán như vậy bởi vì lần trước cậu thấy được con cua bùn, lúc này vẫn đang ở chân núi tìm cách kẹp vỡ hà biển, trông vô cùng ngu đần.
Nếu nơi này nguy hiểm hơn, cua bùn không có lý do tiếp tục ở lại nơi này.Không thể lãng phí thời gian, chọn một khu vực hà biển to nhất, Chương Trạch Tịch bắt đầu sự nghiệp ‘rút củ cải’! Từng viên hà biển bị cậu đào ra. Đồng thời cậu cũng không quên cảnh giác xung quanh, tránh cho có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Hà biển càng lớn, rút ra cũng càng khó, Chương Trạch Tịch thử tìm kiếm phương pháp đào hà biển tốn ít sức nhất.
Trong lúc cậu làm nghiệp lớn, cua bùn thường thường sẽ thăm dò quan sát. Chương Trạch Tịch vừa quay đầu lại, cua bùn liền túng túng xoay người.
Chương Trạch Tịch cũng mặc kệ nó, lần này có vật chứa, con cua bùn này muốn trộm hà biển của cậu cũng rất khó.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Trong đầu đột nhiên xuất hiện thanh âm làm Chương Trạch Tịch đang vùi đầu làm việc thiếu chút nữa cho rằng bản thân nghe lầm.
Ánh mắt cậu dịch chuyển từ hà biển sang nơi khác, nhìn xung quanh chốc lát, trừ bỏ con quỷ lén lút trộm hà biển của mình Chương Trạch Tịch không thấy được sinh vật nào khác. Chẳng lẽ cua bùn thành tinh?
Cậu nghi hoặc tới gần cua bùn, cua bùn nhìn thấy cậu tới gần, có chút kinh hoảng, cộp cộp cộp chạy trốn.
Chương Trạch Tịch: “……..”
Trong khi Chương Trạch Tịch đang không hiểu ra sao, một bóng dáng cam trắng đen đan xem đi ra khỏi khu rong biển, “Cậu tìm tôi sao?”
Nhìn thấy cá hề, trong lòng Chương Trạch Tịch thầm nghĩ, hóa ra thành tinh không phải cua bùn, mà là con cá hề này? So sánh với Chương Trạch Tịch, hình thể của cá hề rất nhỏ, nhưng cá hề vóc dáng nhỏ bé lại không hề sợ hãi, cư nhiên dám giao lưu trực tiếp với Chương Trạch Tịch.
Chương Trạch Tịch muốn trả lời cá hề, nhưng không biết mở miệng như thế nào, cậu căn bản không thể phát ra tiếng, cũng không hiểu tại sao cá hề có thể truyền thanh âm vào trong đầu cậu.
Nếu có thể nắm giữ phương pháp này, vậy sau này cậu sẽ có thể tùy ý truyền đạt ý nghĩ của mình!
Nhưng làm sao để biểu đạt ý của mình đây? Cá hề vẫn luôn không đợi được cậu đáp lại, có thể cứ vậy mà rời đi hay không? Cậu càng nghĩ càng cảm thấy không thể buông tha cơ hội lần này, gấp đến xoay quanh tại chỗ.
Cá hề đợi nửa ngày cũng không nhận được đáp lại, tò mò vây quanh Chương Trạch Tịch, “Cậu không biết làm sao để truyền ý thức à?”
Bạch tuộc gật đầu theo bản năng, nhưng cá hề hiển nhiên không hiểu được hàm nghĩa của việc gật đầu, gật đầu và lắc đầu chỉ là nhận thức chung của con người, ai thấy một con cá hề gật đầu chưa? Nó chỉ biết lắc đầu.
“Xem ra cậu thật sự không biết cách truyền lại ý thức.” Cá hề cố ý giao tiếp cùng Chương Trạch Tịch, chỉ là để có thể giao tiếp, thì trước tiên nó phải dạy dỗ đối phương cách truyền đạt ý tứ. “Dùng tinh thần lực của cậu truyền ý thức ra, tôi sẽ dùng tinh thần lực của mình để nhận.”
Chương Trạch Tịch suy đoán từ lời nói của cá hề, cậu có thể nghe hiểu ý đối phương cũng không phải nó đang nói chuyện mà là cá hề đem ý của nó truyền tới đầu của cậu, mà cậu dùng tinh thần lực nhận nên mới có thể nghe hiểu, loại trao đổi ý thức này không cần ngôn ngữ tương thông, chỉ cần dùng tinh thần lực trao đổi là được.
Cậu có thể nghe thấy ý thức đối phương truyền tới, chứng minh cậu có khả năng dùng tinh thần lực, cũng có khả năng truyền ý thức tới đầu đối phương, chỉ là hiện tại cậu đang không rõ lắm phải làm thế nào mà thôi.
Cậu nói mà, một người có thể từ con người biến thành bạch tuộc như cậu, sao có thể là một con bạch tuộc bình thường được chứ, lòng tự tin của cậu không tự giác bắt đầu bành trướng.
Giao tiếp bằng ý thức và ngôn ngữ có chút khác biệt, cho nên phương pháp cá hề dạy cậu dùng càng tốt hơn giao tiếp bằng ngôn ngữ, Chương Trạch Tịch thử trong chốc lát, thành công phát ra ý thức của cậu.
Lần đầu tiên Chương Trạch Tịch phát ra ý thức, trong lòng vô cùng kích động. Tuy hiện tại cậu là bạch tuộc nhưng bản chất vẫn là một con người. Làm một người ở hơn một tháng không giao tiếp với người khác, thật là một chuyện vô cùng dày vò.
Huống chi lúc này cậu ở biển sâu xa lạ, tùy ý nhìn ra xa, đều là bóng đêm tăm tối, còn phải thời thời khắc khắc cảnh giác nguy hiểm, thần kinh đã căng chặt tới cực hạn.
Sau khi nắm giữ phương pháp giao tiếp, Chương Trạch Tịch cũng mở ra máy hát, “Vì sao tôi có thể giao tiếp cùng cậu? Mọi người đều có thể giao tiếp sao?” Nếu là như vậy, khoảng thời gian trước cậu ăn cá biển chẳng phải cũng là sinh mệnh có thể đối thoại với cậu?
“Sinh vật phân hóa mới có thể giao tiếp, sinh vật không phân hóa chỉ có thể giao lưu những thứ vô cùng đơn giản với đồng tộc.” Cá hề cũng coi như hữu hảo, giải thích đặc điểm sinh vật phân hóa cho cậu, “Sinh vật có thể phân hóa hàng vạn mới có một, sau khi phân hóa, tuổi thọ sẽ dài hơn, thực lực cũng mạnh hơn. Lúc tôi nhìn thấy cậu, có thể nhận thấy năng lượng dao động trên người cậu.”
Chương Trạch Tịch nghe như lọt vào sương mù, nhưng có môt điểm có thể khẳng định, ít nhất cậu sẽ không tử vong trong một hai năm tới vì hết tuổi thọ.
Giải thích xong, cá hề hỏi, “Đúng rồi, sao cậu lại ở chỗ này?” Nó cũng là vì hải lưu đem một ít đồ vật nhà nó đến đây nên nó mới không thể không tới đây, hiện tại đã tìm được rồi.
“Tôi đào hà biển, vì cảm ơn cậu đã giải đáp thắc mắc cho tôi, không có gì có thể báo đáp, cậu muốn ăn hà biển không, tôi mời câu!” Chương Trạch Tịch vỗ vỗ túi hà biển, xác ngoài hà biển va chạm phát ra âm thanh.
Trong mắt cá hề lộ ra khát vọng, “Tôi đã ở rặng san hô cách vách nhiều năm, nhưng còn chưa từng ăn hà biển trên ngọn núi này đâu!”