Sau Khi Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 8

Chương Trạch Tịch muốn thân cận cùng tiểu bạch tuộc mới sinh ra một chút, dù sao cũng là thân nhãi con.

Cậu thử vươn phía cuối xúc tua, tới gần một tiểu bạch tuộc, chờ mong đối phương có thể thân tình vỗ tay một cái với cậu. Nhưng mà đây chỉ là cậu một bên tình nguyện, tiểu bạch tuộc nhìn đến xúc tua bạch tuộc phản ứng đầu tiên không phải vỗ tay cùng cậu, mà là nỗ lực đong đưa xúc tua ngắn ngủi, rẽ nước bơi lội.

Chương Trạch Tịch chưa từ bỏ ý định mà liên tiếp thử vài con tiểu bạch tuộc, không có một con nguyện ý phản ứng cậu.

Chương Trạch Tịch: “……..” Này tuyệt đối không phải thân sinh.

Một bộ phận tiểu bạch tuộc sau khi sinh ra, ở hang động bơi một thời gian sẽ chạy về phía cửa động, cũng có một bộ phận không có rời đi, ở xung quanh hang động bơi lội không ngừng.

Ngoài hang động, tốc độ nước chảy đã nhỏ hơn rất nhiều so với hôm qua, dòng nước lưu động đem một ít đồ vật thượng vàng hạ cám đưa đến bên cạnh hang động, vì phiến hải vực này mang đến nhiều sinh cơ hơn.

Tiểu bạch tuộc giống như tiểu hài tử hiếu kỳ, bơi một vòng trong động, tựa hồ mất đi cảm giác mới mẻ, vì thế bơi ra ngoài động.

Chương Trạch Tịch rõ ràng bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng tiểu bạch tuộc quá nhỏ, số lượng quá nhiều, cậu thật sự không có biện pháp để ý hết chúng nó, chỉ có thể tùy ý chúng nó.

Có một mở đầu tốt, tiếp theo càng nhiều tiểu bạch tuộc phá xác, trong nháy mắt trên trăm con tiểu bạch tuộc rời khỏi hang động, làm quen hoàn cảnh ở bên ngoài hang động, hoặc là dựa bản năng mà ăn một ít sinh vật phù du trong biển.

Hải lưu mang đến rất nhiều loại sinh vật phù ra, vừa lúc có thể cung cấp đồ ăn cho tiểu bạch tuộc mới sinh ra.

Này đó tiểu bạch tuộc từ đầu đến cuối đều không quá thân cận với Chương Trạch Tịch, có lẽ do thiên tính, bạch tuộc chính là một chủng tộc lấy đồng bạn làm thức ăn, nếu thật sự đói, ngay cả đồng loại chúng cũng sẽ công kích.

Chúng nó đã tới thế giới này, thì phải thích ứng hoàn cảnh, tử vong là hiện tượng thường thấy, tuy rằng trước mắt còn chưa xảy ra trước mắt Chương Trạch Tịch, nhưng tiểu bạch tuộc càng ngày càng nhiều, trong lòng cậu cũng càng phiền muộn. Đây đều là nhãi con mà cậu ấp ra, tưởng tượng đến cảnh bọn chúng tùy thời đều có thể gặp săn gϊếŧ giả săn gϊếŧ, trong lòng khó tránh có chút không đành lòng. Cũng không biết cuối cùng có thể sống sót bao nhiêu?

Không phải cậu không muốn chăm sóc chúng, nhưng một lần có rất nhiều tiểu bạch tuộc phá xác, cậu có thể bảo vệ một con, hai con, ba con… Nhưng cậu có thể bảo về hàng ngàn, hàng vạn con hay sao?

Lấy thực lực hiện tại của cậu, hiển nhiên là không thể, cho nên chỉ có thể tùy nhóm tiểu bạch tuộc này tự sinh tự diêt, thích ứng hoàn cảnh trước mắt. Người thích ứng được thì sống sót, đây là quy luật tự nhiên, cậu không tự cao tự đại đến mức mình có thể chống lại quy luật tự nhiên.

Chạng vạng, trứng bạch tuộc đã phá xác mộ phần ba.

Chương Trạch Tịch bị tiểu bạch tuộc đối xử phũ phàng, rất nhanh đã không còn tâm tư trêu đùa, lay một viên hà biển, cạy ra chuẩn bị ăn no nê.

Chỉ trong nháy mắt hà biển mở ra, nhóm tiểu bạch tuộc trong sào huyệt như bị bấm nút dừng, từng viên ‘hạt mè’ sôi nổi bơi về hướng Chương Trạch Tịch.

Chương Trạch Tịch bị nhiều ánh mắt nhỏ nhìn chăm chú như vậy, thân thể có chút cứng đờ, nhất thời không nghĩ ra chuyện là như thế nào.

Nhóm tiểu bạch tuộc không có lộn xộn tùy ý, chỉ nhìn chằm chằm Chương Trạch Tịch… cùng với viên hà biển trên xúc tua của cậu.

Chẳng qua là bị uy thế của Chương Trạch Tịch dọa, nên tiểu bạch tuộc tuy muốn ăn nhưng lại chần chừ không dám tiến lên, ánh mắt có chút trông mong.

Chương Trạch Tịch nhìn ra ý đồ của chúng nó. Nếu không đoán sai, không bao lâu nữa, chúng nó sẽ rời đi hang động, hoàn toàn rời đi cậu, tiểu bạch tuộc nho nhỏ, sức ăn cũng không lớn, tốt xấu cũng là nhãi con mà cậu cực cực khổ khổ ấp ra, cho chúng nó ăn một bữa cơm cũng như hết trách nhiệm của phụ thân.

Nhóm tiểu bạch tuộc sợ hãi Chương Trạch Tịch, cũng không dám tiến lên, Chương Trạch Tịch đẩy thịt cách mình một khoảng cách, nhưng vẫn ở trong phạm vi tiếp xúc của cậu, cậu cũng không có biện pháp, không gian huyệt động cũng chỉ lớn như vậy, cậu muốn tránh xa một chút cũng không thể.

Tuy cậu đã nhượng bộ, nhóm tiểu bạch tuộc vẫn không dám tiến lên.Cùng lúc đó, không ít tiểu bạch tuộc trong trứng đang ngo ngoe rục rịch, chuẩn bị phá xác, nhiều hơn mười lần nhóm tiểu bạch tuộc mới phá xác lần trước.

Rất nhanh, con tiểu bạch tuộc đầu tiên không nhịn nổi mỹ thực dụ hoặc giãy giụa phá xác.

Tiểu bạch tuộc mới sinh ra không có chút nào sợ hãi, tựa như không cảm giác được nguy hiểm, bị hương vị đồ ăn hấp dẫn mà tránh thoát khỏi vỏ trứng, dùng sức bơi tới cạy ra thịt hà biển, ‘bang kỉ’ một cái, giật ra một chút thịt để ăn.

Đã có bạch tuộc mở đầu, những con tiểu bạch tuộc khác cũng không cam lòng yếu thế, lục tục bò tới ăn thịt hà biển.

Tiểu bạch tuộc mới sinh ra, bình thường đều ăn sinh vật phù du, nhưng hà biển có chút bất đồng, thịt khá giống với thịt quả vải, vị cũng rất trơn mềm, dù là tiểu bạch tuộc ăn cũng không tốn sức.

Chỉ trong chốc lát, đám dã bạch tuộc đang chơi ngoài hang động như ngửi tới hương vị mỹ thực, lại bơi về trong động, một đàn tiểu bạch tuộc dùng xúc tua lay bên cạnh cửa hang động, nhìn trộm tình huống bên trong.

Phát hiện tiểu bạch tuộc đang ăn ở bên trong, tiểu bạch tuộc bên ngoài nào nhịn được, sôi nổi gia nhập tranh đoạt thức ăn.

Số lượng bạch tuộc quá nhiều, một viên hà biển không tới hai phút đã bị phân gần hết, một bộ phận tiểu bạch tuộc có thể cướp được đồ ăn, một bộ phận lại chỉ có thể ảm đạm xuống sân khấu.

Chương Trạch Tịch lại đem hai viên hà biển còn lại ra, đập vỡ vỏ ngoài để tiểu bạch tuộc ăn cơm. Đây là ngày đầu tiên hài tử sinh ra, như thế nào cũng phải cho chúng ăn no một bữa, coi như chúc mừng sinh nhật, về sau dù cậu muốn chúc mừng, cũng không nhất định có thể tìm được chúng, huống chi trong thế giới đáy biển này, căn bản không biết ngày giờ, nói gì tới ăn sinh nhật.

Ban đầu Chương Trạch Tịch nghĩ, cho tiểu bạch tuộc ăn no một bữa, ăn xong rồi mới có sức đi đường, dù sao cũng không giữ được, không bằng nghĩ thoáng một chút.

Cũng không biết có phải hối lộ đồ ăn có tác dụng hay không, ngày hôm sau vẫn còn rất nhiều tiểu bạch tuộc chưa rời đi. Tiểu bạch tuộc số lượng rất nhiều, cậu nhớ không rõ, cũng không biết có tiểu bạch tuộc nào rời đi hay chưa, hoặc có lẽ chúng nó đều ở lại.

Chương Trạch Tịch cạy ra một viên hà biển, tiếp tục cho tiểu bạch tuộc ăn.

Tiểu bạch tuộc tuy số lượng nhiều, nhưng xác thật rất nhỏ, ba bốn viên hà biển đã đủ cho bọn chúng ăn no nê, sức ăn không lớn, cậu còn nuôi nổi.

Chương Trạch Tịch không muốn ở lúc này thảo luận việc cậu phá hư quy luật tự nhiên của bạch tuộc, lấy góc nhìn của loài người, sinh mà không dưỡng … A không, là ấp mà không dưỡng thực vô nhân tính, tuy rằng như vậy có chút phá hủy quỹ đạo trưởng thành của bạch tuộc, nhưng hiện tại cậu cũng là bạch tuộc, tổng không quy vào phá hư cân bằng sinh thái của sinh vật khác đi.

Chương Trạch Tịch dứt khoát vứt bỏ ý nghĩ này, ít nhất dưới tình huống trong khả năng của cậu, cậu muốn tạo ra hoàn cảnh tốt một chút cho nhãi con nhà mình, nếu tiểu bạch tuộc lớn lên một ít vẫn muốn rời đi, cậu cũng sẽ không ngăn cản.

Hai ngày sau, trứng bạch tuộc cơ bản đều đã phá xác, còn một ít bạch tuộc vẫn ở trong trứng, khả năng sẽ phá xác sau, hoặc là đã chết non.

Một đoàn vật nhỏ màu cam thoạt nhìn khiến người ta có chút sợ hãi, lúc tụ tập ở bên nhau có thể sẽ khiến người có hội chứng sợ mật độ cao phát bệnh, nhưng nghĩ đây đều là vật nhỏ mà mình ấp ra, trong lòng Chương Trạch Tịch lại tràn đầy cảm giác thành tựu.

Nhưng ngay sau đó, cậu lại gặp phải một vấn đề - đồ ăn khan hiếm.

Hà biển mang về thời gian trước cộng với đồ ăn kiếm được ở phụ cận, đều tiêu hao gần hết trong hai ngày nay .

Chương Trạch Tịch muốn ăn, tiểu bạch tuộc cũng muốn ăn, nhiều cái miệng như vậy còn đang đợi cậu cho ăn.

Nguyên bản vì cá mập pyjama hoạt động mà phải trốn tránh một thời gian, nhưng đồ ăn tiêu hao rất nhanh, rong biển hái lần trước đều đã bị ăn sạch.

Tiểu bạch tuộc cũng không rời khỏi phạm vi hoạt động phụ cận, từ khi cá mập pyjama rời đi theo hải lưu, dù là tiểu bạch tuộc cũng sẽ không gặp được bao nhiêu nguy hiểm, nhưng số lượng tiểu bạch tuộc quá nhiều, cậu cũng không thể nhớ ký, có thiệt hại tiểu bạch tuộc nào hay không cậu cũng không rõ lắm.

Nhưng so sánh với tiểu bạch tuộc hoang dã ngoài kia, hoàn cảnh nơi này tốt hơn rất nhiều.

Chương Trạch Tịch thường thường sẽ tới phụ cận điều tra, gặp được sinh vật biển có khả năng gây nguy hiểm cho tiểu bạch tuộc, cậu sẽ chủ động xua đuổi, hoặc là bắt thành đồ ăn, hoặc khi gặp được bầy cá khó có thể giải quyết, Chương Trạch Tịch sẽ cạy ra một viên hà biển đặt trong động. Tiểu bạch tuộc ngửi được hương vị, sẽ chen chúc mà đến, tụ tập trong hang động, sau đó Chương Trạch Tịch sẽ dùng vỏ sò lấp kín cửa động.