Từ trước đến nay, con người chưa từng dừng lại việc nghiên cứu, thăm dò những điều mới mẻ. Vũ trụ rộng lớn bao la vẫn luôn là mục tiêu thăm dò hàng đầu.
Kể từ khi có người thành công lên tới mặt trăng, các quốc gia đều liên tục cử các phi thuyền tiến vào vũ trụ. Sao Hỏa – được cho là nơi nhân loại có khả năng ‘di cư’ đến cũng trở thành mục tiêu được chú ý . Cho đến nay, đã có đến 23 quốc gia ‘đổ bộ’ thành công lên Sao Hỏa.
Không nói đến việc thăm dò nơi đây có tồn tại sinh vật hay không, con người còn ôm hy vọng có thể cải tạo nó thành hành tinh cư trú thứ hai của mình.
Số lượng dân cư trên trái đất tăng lên nhanh chóng, đi kèm với nó là tốc độ tiêu hao tài nguyên thiên nhiên khủng khϊếp, việc tìm kiếm một tinh cầu khác, thích hợp cho loài người cư trú không còn đơn thuần là tò mò, nó còn đại biểu cho việc tìm kiếm thêm nguồn tài nguyên có thể sử dụng.
Cải tạo tinh cầu không phải một ý nghĩ kỳ lạ, nhưng muốn thực hiện lại không hề dễ dàng. Một mặt về kỹ thuật có rất nhiều vấn đề chưa được phá giải, mặt khác, việc này còn sẽ làm hao phí tài nguyên vốn có của trái đất.
Một khi quyết định tham dự cải tạo Sao Hỏa, sẽ phải rót một lượng vốn khổng lồ, nhưng chưa chắc đã có kết quả.
Sau khi ‘đổ bộ’ Sao Hỏa, nhân loại lại lâm vào bình cảnh.
(Bình cảnh: vướng mắc, khó khăn trước mắt khiến không thể tiến bộ hơn).
Con người chưa bao giờ ngừng thăm dò những điều bí ẩn, mà điều này không chỉ giới hạn với vũ trụ.
Giáo sư Chương Duệ - học giả vẫn luôn si mê việc thăm dò sinh vật trong biển sâu, cho biết rằng, tài nguyên trong biển phong phú đến mức vượt qua tưởng tượng của loài người. Chỉ là việc khai thác đối mặt với rất nhiều khó khăn, nên con người vẫn chưa mở hoàn toàn được cánh cửa này. So với việc hao phí lượng lớn tài nguyên cải tạo một tinh cầu xa xôi, lại chưa chắc có được thành quả, thì thăm dò hải dương thần bí mang lại nhiều lợi ích hơn nữa.
Cách nói này khi chưa tạo ra lợi ích thực tế, sẽ bị người ta phê phán ánh mắt thiển cận, thậm chí bị quốc gia khác cười nhạo. Trong vũ trụ bao la có vô vàn khả năng, sao có thể bởi vì không nhìn thấy mà từ bỏ.
Cho tới nay, những người duy trì quan điểm của Chương Duệ cũng không nhiều, mãi đến năm 2116.
Một năm này, Chương Duệ tìm ra một phát hiện trọng đại, ông dùng tài sản tích góp của bản thân giúp nhóm nghiên cứu khoa học công nghiệp phát minh ra thiết bị dò xét có thể chịu được áp suất một vạn mét dưới đáy biển.
Thiết bị dò xét này lần đầu được thả xuống đã chụp được rất nhiều cảnh tượng dưới biển sâu. Một tháng sau, một trăm thiết bị dò xét biển sâu ra đời, được phân tán mà thả xuống đáy biển ở các nơi khác nhau trên thế giới. Trong đó, một thiết bị ở nam cực quay tới một số hình ảnh thần kỳ.
Camera ghi chụp được các loài sinh vật nơi biển sâu cư nhiên có thể làm lơ áp suất cùng khác biệt hoàn cảnh, đồng thời xuất hiện trong cùng một không gian, thậm chí, còn có giống loài không biết tên từ camera lóe qua, ánh sáng chiếu vào đáy biển, lãng mạn nhưng lại quỷ dị.
Đoạn video này vừa tung ra, lập tức bị nghi ngờ là ghép, nhưng sau khi xác nhận bằng các thiết bị chuyên nghiệp, lại có thể xác định đây là một đoạn video chân thật. Dù là vậy, vẫn có người dùng thái độ hoài nghi, cho rằng Chương Duệ đang lừa dối mọi người.
Tranh luận trên internet cũng không gây trở ngại việc quốc gia chi ra ngân sách ủng hộ hạng mục thăm dò biển sâu. Đoạn video Chương Duệ đưa ra có ảnh hưởng không nhỏ, các quốc gia đều nghe tin mà đến, muốn có được kỹ thuật chế tạo thiết bị dò xét. Chương Duệ hoàn toàn không có ý định công bố kỹ thuật này, nhưng lại bán ra không ít thiết bị với giá cao.
Sau khi mua được thiết bị dò xét, các quốc gia đều bắt đầu nóng lòng thăm dò biển sâu, mười mấy năm tiếp theo, họ liên tiếp nhận được những hình ảnh làm người khϊếp sợ dưới biển sâu. Thậm chí có thiết bị ghi lại hình ảnh một vài loài sinh vật chưa từng bị phát hiện.
Đáng tiếc, mỗi lần gặp được loại hiện tượng này, thiết bị dò xét như gặp một tầng vách ngăn, không thể tiếp tục thăm dò, mạnh mẽ thăm dò chỉ khiến thiết bị bị hao tổn.
Càng làm người ta khó hiểu chính là, có người đem thiết bị mới thả tới nơi thiết bị hao tổn được định vị, thì ngoại trừ thiết bị cũ, lại không có sinh hoạt náo nhiệt nơi đáy biển lúc trước.
Sau khi giáo sư Chương Duệ bị cả viện nghiên cứu từ bỏ, ông tự mình lập ra một nhóm nghiên cứu biển sâu. Sau nhiều lần thực nghiệm, lại nghiên cứu, ông đưa ra một bài luận văn phỏng đoán về sinh thái kỳ dị ở một vạn mét dưới biển sâu.
Thực nghiệm liên tục đưa ra kết luận, ông phỏng đoán, dưới biển sâu có khả năng tồn tại một từ trường kỳ lạ, trong phạm vi của từ trường này, các sinh vật đều có thể tìm được hoàn cảnh sinh tồn tốt nhất cho bản thân. Ông gọi mảnh từ trường thần bí này là ‘tuyệt đối cân bằng hải vực’.
Đối với ý kiến này, có người đồng ý cũng có người phản bác, nhưng việc ở dưới biển sâu tồn tại một mảnh hải vực thích hợp các loài sinh vật sinh tồn, đã trở thành nhận thức chung của mọi người.
……….
Năm 2135, theo lịch trái đất.
Ánh sáng nhen nhóm trong căn phòng tối tăm rộng lớn, những bể hải sản lớn bé bé chiếm cứ phần lớn không gian. Mấy bộ dụng cụ tạo hình kỳ quái đồng thời vận chuyển, phát ra âm thanh ong ong. Căn phòng rộng lớn như là một tiệm hải sản đã được tỉ mỉ cải tạo.
Chương Trạch Tịch mang theo thùng nước, có chút lắc lư đi ở đường nhỏ hẹp hòi giữa các bể hải sản. Những con cá trong thùng nhảy lên nhảy xuống, bắn lên mấy cái bọt nước rồi lại rơi xuống.
Tay phải cậu cầm theo thùng nước, bước chân ngừng lại trước cái bể ước chừng 10 mét vuông, cao 3 mét. Cái bể an tĩnh lạ thường, làn nước thanh triệt nhìn không ra dấu vết sinh hoạt của các sinh vật.
Tay trái bắt lấy cái giá bên cạnh bể nước, cậu linh hoạt trèo lên trên đỉnh bể, mở ra khe lõm phía trên, đem cá trong thùng đổ vào bể nước, lại nhanh chóng đóng khe lõm kia lại.
Cá nhỏ được thả vào bể liền nhanh chóng bơi lội, không gian rộng lớn làm chúng nó lầm tưởng mình lại lần nữa đạt được tự do, buông xuống cảnh giác, vui vẻ thoải mái mà dạo chơi.
Trong bể nước ánh sáng u ám, loại sinh vật nào đó bị lầm tưởng thành cục đá trang trí bỗng mở hai mắt.
Giây tiếp theo, tiếng nước rầm rầm không ngừng, cá nhỏ bơi lội trong nước dần biến mất, chỉ còn lại mấy tia máu dần tan trong nước.
Chương Trạch Tịch chăm chú nhìn biến hóa trong bể nước, trong lòng dâng lên cảm giác hưng phấn.
‘Cục đá’ nhìn như đang bơi lội thong thả, trong nháy mắt đã tới trước mặt Chương Trạch Tịch, mở rộng cái miệng đỏ tươi tính toán tập kích Chương Trạch Tịch đang xem náo nhiệt.
Răng nanh của ‘cục đá’ va chạm dữ dội vào kính chống đạn của bể nước, cả căn phòng đều lâm vào chấn động nhỏ.
Chương Trạch Tịch theo bản năng lùi sau một bước, rồi sau đó lại tiến lên, cẩn thận quan sát con cá kỳ quái này.
“Cân bằng hải vực thật sự tồn tại sao?” Cậu nỉ non mở miệng.
Mười tám năm trước, khi thiết bị dò xét đầu tiên thành công bắt giữ một ít sinh vật biển sống trong cân bằng hải vực, lại thông qua thiết bị dò xét mang về đất bằng. Khi đó cân bằng hải vực còn không phải trạng thái phong bế như bây giờ, nhưng sau khi con người bắt giữ được sinh vật ở cân bằng hải vực, lại hoàn toàn phong bế.
Quái vật giống như "cục đá" trước mắt, chính là sản vật lúc đó.
Nam nhân trung niên nhìn chằm chằm vào dụng cụ trong màn hình, ngón tay di chuyển thao tác bàn phím, nghe thế thấp giọng hỏi con mình, “Nếu con có thể tìm ra luận cứ chứng minh không có cân bằng hải vực, vậy ta sẽ thập phần hoan nghênh con lật đổ lý luận của ta.”
Chương Trạch Tịch sắp thành niên, mang theo tinh thần phấn chấn của thiếu niên, diện mạo cũng rất tuấn tú, chỉ là tròng mắt linh động không an phận mà loạn chuyển, “Mấy bạn học của con đều nói mấy video đó là giả, đáy biển không có khả năng xuất hiện một nơi như cân bằng hải vực.”
Chương Duệ xụ mặt, trong giọng nói lộ ra vài phần khinh thường, “Là thật hay giả không phải bọn họ nói là được, việc thăm dò đáy biển đã có chút tiến triển, chân tướng sự thật sớm muộn cũng có ngày hiện rõ."
“Vậy nghi ngờ của học giả sinh vật biển khác thì sao ạ?”. Chương Trạch Tịch chắp tay sau lưng đến bên cạnh phụ thân.
“Chính bởi vì bọn họ nghi ngờ, nên thành tựu của bọn họ mới không cao như ta.” Chương Duệ nói những lời này với đủ tự tin, ông cũng có tự tin để nói vậy.
Chuông di động vang lên, là báo thức Chương Trạch Tịch hẹn, cậu một bên rút tờ khăn giấy lau tay, một bên nói, “Baba, đã đến giờ, con phải về đây, ngày mai…”
“Thực xin lỗi Trạch Tịch, ngày mai ta phải xuất ngoại một chuyến, không thể ăn sinh nhật cùng con. Con có thể đi chơi với bạn bè.” Chương Duệ lấy di động chuyển tiền cho con trai.
“Năm trước, cả năm kia ba đều nói như vậy.” Giọng nói Chương Trạch Tịch khó tránh có chút thất vọng, trên thực thế cũng không chỉ có năm trước và năm kia. Chương Duệ luôn rất bận rộn, cậu muốn thấy phụ thân cũng chỉ có thể tới viện nghiên cứu. “Nhưng ngày mai con liền phải thành niên… Thôi, con đi đây, ba, ngài vội đi.”
“Tối mai có bão, đừng chơi quá muộn, nhớ về sớm một chút.”. Chương Duệ đi phía sau Chương Trạch Tịch, tiễn cậu ra cửa.
Chương Trạch Tịch rời khỏi viện nghiên cứu, chạy ra trăm mét lại quay đầu vẫy tay với phụ thân, cười cười, phảng phất mất mát hồi nãy đã tan thành mây khói. “Ba về đi, con đi đây.”
…
Rèm trong phòng không có kéo lên, ngoài cửa sổ thường thường hiện lên ánh sáng của tia chớp, chiếu sáng bày biện trong phòng. Tiếp theo là tiếng sấm ầm ầm, gia cụ trong phòng đều phát ra âm thanh đong đưa.
Trên chiếc giường mềm mại phồng lên một cái ‘ụ’ nhỏ. Tựa hồ bị tiếng sấm làm giật mình, cái ‘ụ’ bất an mà vặn vẹo, hồi lâu sau mới một cái đầu mới chui ra từ ổ chăn.
Chương Trạch Tịch buồn ngủ híp híp mắt, nương theo ánh sáng từ tia chớp đánh giá bài trí căn phòng, hồi lâu mới nhớ ra đây là phòng mình. Sấm sét vẫn cứ gióng trống khua chiêng mà chiếm cứ phân nửa bầu trời, từng giọt mưa lớn bắt đầu rơi xuống, giọt nước đánh vào cửa số kính phát ra tiếng vang.
Đồng hồ chỉ tới 2 giờ 25 phút sáng. Chương Trạch Tịch ngồi dậy, trên người vì đắp chăn nên ra một tầng mồ hôi mỏng, cậu vỗ vỗ cái đầu ong ong vì say rượu.
Đêm qua, cậu bắt đầu bước vào hàng ngũ người trưởng thành, cùng bạn bè tới quán bar, tới lúc về đều là được người khác đỡ.
Giấc ngủ này của cậu rất sâu, nếu không phải bị sấm sét đánh tỉnh, đại khái cậu sẽ ngủ một giấc thẳng đến hừng đông.
Trên người dính nhớp làm cả người cậu đều không khỏe, cậu nhấc hai chân phù phiếm bước vào phòng tắm.
Đóng vòi nước, nằm vào bồn tắm.
Còn chưa kịp thoải mái thở dài một tiếng, trong nhà chợt sáng lên một tia chớp. Chương Trạch Tạch nằm trong bồn tắm liền chịu liên lụy đầu tiên, cảm giác điện giật chạy khắp toàn thân, chỉ run rẩy vài cái liền lâm vào hôn mê.
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu cậu liền hiện lên một ý nghĩ: trời mưa bão không thể tắm vòi sen – cậu biết, nhưng không ai nói cho cậu biết, mưa bão không thể ngâm tắm a!