Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 23

Chương 23: Sự thật ngỡ ngàng ở Mê động - Anh hùng thọ tử nhớ giai nhân
Cửu Ma Ma lên tiếng nhắc nhở :

- Chất độc dính trên đốc kiếm không nhiều lắm! Đừng có phí phạm, mỗi bước mỗi dò như vậy, Xuân Mai!

Giấc mộng của Liễu Hận bị câu nói của Cửu Ma Ma phá vỡ!

Chàng chợt nghĩ đến một việc, vội bước nhanh lên trước :

- Tại hạ không ngại chất độc làm thất tán võ công. Cô nương hãy giao phận sự dò đường cho tại hạ.

Xuân Mai liền giao kiếm! Vừa giao nàng vừa buông tiếng thở dài.

Đó là tiếng thở dài thất vọng, đủ cho Liễu Hận hiểu rằng nàng đang thầm trách, sao chàng không gọi nàng là Xuân Mai nữa.

Hiểu thì hiểu nhưng Liễu Hận nào dám tin vào điều suy nghĩ của chính chàng?

Để lẩn tránh sự suy nghĩ, chàng vội đi nhanh như muốn khỏa lấp!

Đi nhanh nhưng không bỏ sót bất kỳ chỗ rẽ nào đột ngột xuất hiện.

Ở mỗi chỗ rẽ, chàng cẩn trọng khom người làm như Xuân Mai đã làm.

Và khi có lớp sáng phát ra qua sự thừa nhận của Cửu Ma Ma, Liễu Hận lại dùng thanh bảo kiếm lưu lại một ám ký thật rõ nét!

Chàng bảo :

- Để khi quay lại, chúng ta không sợ lạc lối!

Cứ thế, tất cả hăm hở bước đi!

Hạ Lan chợt phá vỡ sự im lặng :

- Đi như thế này xem ra nhanh hơn cách chúng ta vừa đi vừa dò theo họa đồ trên Tử Kim bài.

Được dịp, chàng bật hỏi :

- Gọi là Tử Kim bài, tại sao lại có hình dạng như một bầu nước?

Cửu Ma Ma giải thích :

- Gọi như vậy để tưởng nhớ chín đạo kim bài đã hãm hại Hàn Tín. Kỳ thực, bầu nước chỉ là phần chứa đựng những giải dược cần thiết cho mọi người về sau có thể đi vào Tử Kim mê động. Do đó, lẽ đương nhiên phải khắc họa cách xuất nhập Tử Kim mê động trên vỏ bầu.

Thở dài, Cửu Ma Ma tiếp :

- Do hiểu Tử Kim bài phải có hình dạng khác, trước kia tuy có nhiều người từng sở hữu vật này nhưng vẫn tưởng những hình khắc ngoằn ngoèo trên đó là những đường nét của ai đó tinh nghịch vẽ vào. Hà...! Vì thế, Tử Kim mê động cho đến nay vẫn chưa bị phá hủy! Nhưng lần này thì...

Hạ Lan bỗng kêu khẽ :

- Có ánh kim quang!

Xuân Mai cũng kêu :

- Ở lối đi bên tả, ngay phía trước! Không lẽ chúng ta đã đến Tử Kim cửu động?

Chàng lập tức lên tiếng :

- Để đề phòng ác ma, chư vị mau lập lại thế trường xà tiếp lực!

Lần này, người đứng ngay phía sau chàng là Hạ Lan, do Xuân Mai khi nãy đã tự lùi bước, vượt quá chàng và Hạ Lan.

Hạ Lan phải đỏ mặt khi chính nàng có nhiệm vụ phải áp chưởng tay vào Linh Đài huyệt của chàng!

Thấy nàng có phần chậm, Cửu Ma Ma ở sau cùng khẽ quát :

- Nhanh lên, Hạ Lan! Người chần chừ gì nữa!

Nhờ tiếng nạt này, Liễu Hận thoáng hiểu tâm trạng của Hạ Lan.

Và chính vì thế, hầu như chàng cũng cảm nhận sự ấm áp ở Linh Đài huyệt, lúc Hạ Lan rụt rè áp tay vào!

Có thể cảm nhận đó là chủ quan, vì sự ấm áp kia nếu có là do Hạ Lan đang dồn chân nguyên của chính nàng, của Xuân Mai và của Cửu Ma Ma vào nội thể của chàng.

Sự ấm áp đó là tất yếu.

Chàng chưa kịp định thần, một tiếng gầm vang dội bỗng vang lên :

- Hoang đường! Ta hoàn toàn không tin! Ta thật sự không tin!

Ầm!

Xoảng... Xoảng...

Ầm! Ầm!

Xoảng... Xoảng...

Tiếng gầm thét, tiếng chấn kình và hàng loạt những tiếng đổ vỡ liên tiếp vang lên, khiến Liễu Hận kinh ngạc khôn xiết.

Chàng bước nhanh vào lối rẽ bên tả, nơi Xuân Mai vừa nói và cũng là nơi đang lũ lượt phát ra đủ loại tiếng động chạm.

Những ánh kim quang lấp loáng cho thấy một bóng nhân ảnh đang điên cuồng l*иg lộn!

Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ đang gầm thét và đang quật kình xối xả vào bất kỳ những gì trong tầm tay y.

Ầm!

Xoảng... Xoảng...

Ầm! Ầm!

Xoảng... Xoảng...

Những vật bị y quật chưởng vào đều là những binh khí được tàng trữ khắp nơi ở Tử Kim cửu động.

Chúng là đao, thương, kiếm, trường đao, trường thương và câu trường kiếm.

Những thứ binh khí ngắn là dùng để tiếp cận quân địch, nếu quân địch không dùng tuấn mã.

Những thứ binh khí dài lẽ đương nhiên là dùng để chống cự kỵ binh.

Tất cả đều là khí tài cần thiết cho việc chống ngoại bang xâm chiếm.

Cũng vậy, Liễu Hận đang nhìn thấy và biết thế nào là Tử Kim cửu động. Bởi, ngay trước mắt chàng, thật sự có chín kho khí giới, mỗi kho một loại!

Ngoài sáu loại binh khí vừa kể, ba kho còn lại dùng để tàng trữ: giáp sắt, mâu và những bộ yên cương!

Không có lấy một mẩu kim ngân tài vật, không châu báu, không kinh thư!

Tất cả những thứ này thoạt nhìn qua là thấy ngay! Do đó, bất kỳ ai vào đến đây đều có ý đồ chiếm hữu bí kíp các hạ học hoặc tàng thư tâm pháp đều phải thất vọng.

Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ vì quá thất vọng nên đang điên tiết trút hận vào chỗ khí tài hoàn toàn không có ích cho y!

Ầm!

Xoảng... Xoảng...

Ầm! Ầm!

Xoảng... Xoảng...

Cũng thất vọng không kém, Cửu Ma Ma, Xuân Mai, và Hạ Lan vì mãi nhìn trong nuối tiếc nên quên mất việc truyền lực vào người Liễu Hận.

Chàng cũng không lưu tâm đến điều đó! Và nếu có đi nữa, chàng vẫn phải vội vã, vẫn phải hành động như chàng đang hành động một cách vội vã.

Phát hiện Độc Ma Ảnh trong lúc điên tiết đã vô tình ném bỏ cái bầu nước Tử Kim bài ở một góc, Liễu Hận vội bước đến muốn nhặt lấy.

Ầm!

Xoảng... Xoảng...

Có không ít binh khí bị Độc Ma Ảnh quật kình, văng bừa vào Liễu Hận.

Phịch!

Chàng không đề phòng và do không có nội lực nên phải ngã xấp về phía trước.

Tuy vậy, nhờ đó chàng thu giữ được Tử Kim bài. Chàng ôm chặt vào lòng.

Phát giác sự xuất hiện của chàng, Độc Ma Ảnh cười sặc sụa :

- Ngươi cũng đến rồi ư, Liễu Hận? Chúng là của ngươi đó! Ta nhượng chúng cho ngươi đó! Ha... ha... ha...

Vù...

Chàng chợt lặng người khi nghe Độc Ma Ảnh bất ngờ gọi đúng tính danh của chàng.

Do đó, chàng hoàn toàn không biết gì đến hành vi của y.

Y đang quật kình vào chàng.

Ào... Ào...

Có tiếng Xuân Mai kêu thảng thốt :

- Liễu huynh! Ác ma! Đỡ!

Vụt!

Cùng với Xuân Mai, Hạ Lan và Cửu Ma Ma cũng nhặt vội các thứ khí giới đang rơi vãi quanh họ, ném liên tu bất tận vào Độc Ma Ảnh!

Vụt! Vụt!

Không khác gì bị ám khí dày đặc lao đến, Độc Ma Ảnh buộc phải huơ tả thủ ở phía trước để bảo toàn sinh mạng.

Vì thế, hữu chưởng của y có phần nào lệch đi!

Ầm!

Chưởng của y va thật mạnh vào vách đá, và chẳng hiểu vì sao vách đá bỗng vỡ ra.

Rào... rào...

Dư kình còn đẩy luôn Liễu Hận lao vọt vào chỗ vách đá vỡ.

Ào...

Tuy thế, chàng vì nghe tiếng kêu thảng thốt lúc mới rồi của Xuân Mai nên phải quay đầu nhìn lại.

Chàng nhận thấy Độc Ma Ảnh không thể ngăn nổi với quá nhiều binh khí lao đến.

Một mũi kiếm cắm vào đầu vai bên tả của y.

Phập!

Độc Ma Ảnh sợ hãi, tung người lao biến đi mất hút.

Chính lúc đó, Liễu Hận mới cảm nhận như chàng đang rơi vào khoảng không.

Chàng đưa mắt nhìn về phía trước.

Chàng hoàn toàn kinh hoảng vì phát hiện một hố sâu đen ngòm đang há thật to miệng để nuốt lấy chàng.

Chàng còn nghe tiếng gào của Xuân Mai :

- Liễu huynh...

Cũng có tiếng kêu bi thảm của Hạ Lan :

- Liễu Hận...

Và có tiếng quát thất thanh của Cửu Ma Ma :

- Đừng để y rơi vào...

Những tiếng rú rít của gió bạt qua hai tai khiến Liễu Hận không thể nghe rõ những thanh âm sau cùng của Cửu Ma Ma, của Hạ Lan và nhất là của Xuân Mai.

Chàng đâm tiếc nuối :

- “Đằng nào ta cũng chết! Làm cách nào ta ném lại Tử Kim bài cho họ? Không có Tử Kim bài, họ làm sao đi thoát Tử Kim mê động”.

Chàng không nghĩ cho chàng, chỉ nghĩ cho họ, những nhân vật tuy xa lạ nhưng thật sự lo lắng cho chàng.