Vừa gửi xong chiếc xe vô bãi đậu, Mộ Phong chạy vụt lên tầng hai của nhà hàng, còn chẳng đoái hoài gì đến việc đi thang máy. Lòng anh lúc này nóng như lửa đốt, chỉ mong cầu lời nói của tên chết bầm khi nãy là hoàn toàn sai sự thật.
Băng qua các dãy đèn xa xỉ chói loá, cuối cùng anh cũng đã thấy bảng số 057 được gắn ngay ngắn trên cửa căn phòng cuối cùng.
Mộ Phong khi này thở hắt ra gấp gáp, anh gần như nín thở mà cắm mặt chạy kể từ lúc bước chân vào nhà hàng. Hai tay bất giác đưa lên gõ ba tiếng mặc cho cơ thể chưa thể trở về trạng thái tốt nhất.
"CỘC… CỘC… CỘC…"
Không có tiếng trả lời, tất cả âm thanh hiện hữu chỉ là tiếng vang vọng lại từ không gian kín.
"CỘC… CỘC… CỘC… RẦM… RẦM…"
Mộ Phong sốt ruột gõ thêm ba tiếng kèm theo vài cái đập cửa khá mạnh, cả cơ thể và hai chân anh gần như run lên vì hồi hộp. Anh gần như có thể nghe thấy tiếng tim vang lên trong l*иg ngực, mồ hôi đã túa ra như tắm.
"CẠCH…"
Cách cửa phòng bật mở, một gã đàn ông trong bộ đồ ngủ khách sạn ung dung bước ra. Hình như người này vừa tắm xong, cả đầu tóc và hai bên cổ vẫn còn đọng lại từng giọt nước, mùi hương xà phòng cũng theo đó thoang thoảng trong không khí.
"Này anh! Biết giờ này là mấy giờ rồi không? Sao lại đập cửa làm phiền người khác thế hả?" - ***** **** khó chịu ra mặt, hẳn là đang chuẩn bị động thủ với Phi Tuyết thì có kẻ tới phá đám.
Mộ Phong còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, gạt hắn sang một bên rồi lao tọt vào trong phòng.
Đập vào mặt anh lúc này là tiểu Tuyết đang nằm sõng soài trên chiếc giường trắng mυ'ŧ. Cô vẫn ngủ say như chết, quần áo có phần xộc xệch vì chỉ mới bị ***** **** đυ.ng chạm nhẹ.
***** **** chưa làm gì quá đáng với Phi Tuyết, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để cơn giận của Mộ Phong bốc lên tận đỉnh đầu.
"Này anh kia! Có biết tự tiện xông vào của người khác là bất lịch sự lắm không?" - ***** **** vội vàng đóng cửa rồi tiến đến chỗ Mộ Phong.
"MAU CÂM MỒM! ĐỒ KHỐN NHÀ MÀY!" - Mộ Phong gạt mạch tay ***** **** khỏi vai mình, tung một cú đấm trời giáng vào bản mặt đang nhăn nhó kia.
Lực đấm vẫn mạnh mẽ hệt như lần anh tẩm quất đám đòi nợ, gã ***** **** trong thế bị động liền văng ra phía cửa phòng.
Còn chưa hết hoàng hồn sau cú đấm đau điếng vừa rồi, Mộ Phong đã lao đến như con thú dữ. Anh nhấc bổng ***** **** bằng hay tay rồi quật hắn ngã xuống nền nhà. Tiếng "rầm" giòn giã vang lên mới êm tai làm sao.
"ẶC! Có gì mình bình tĩnh nói… chuyện…"
Không kịp để tên đàn ông đê tiện này mở miệng, Mộ Phong liên tiếp tặng thêm những cú đấm rất lực thẳng vào mặt. ***** **** càng van xin thì Mộ Phong đánh càng hăng.
Một bên, người thiếu nữ đang say xưa giấc nồng với khu vườn bánh kẹo mộng mơ khiến cô gái nhỏ cả nước dãi, cười khì khì, một bên lại vang lên tiếng đập thùi thụi và tiếng la thất thanh đến không thể đáng thương hơn của kẻ làm ác khiến hắn vừa mất đau đớn vừa mất máu.
Tẩm quất một trận đã đời, hả hê cơn giận cuồng bạo, Mộ Phong đứng phắt dậy, bế tiểu Tuyết rời khỏi căn phòng 057. ***** **** nằm bải hoải trên nền nhà, vừa đau, vừa kinh sợ mà khóc lên huhu.
Đặt Phi Tuyết nhẹ nhàng lên xe, thấy cô vẫn yên giấc nồng, gương mặt con đang nhoẻn miệng cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tâm trạng Mộ Phong liền bình lại.
Nhớ lại lúc nãy, đang đứng chờ thang máy leo lên tầng 2, Mộ Phong đã gặp lại ba tên đòi nợ anh đã gặp khi nào. Thấy một gã đứng chắn trước hai tên còn lại đang phe phẩy chiếc danh thϊếp của công ty, anh đã biết chắc chính tên đó đã gọi điện cho mình. Mộ Phong chỉ tiện tay ném cho hắn một sấp tiền mỏng rồi tiến vào thang máy trước, dẫn thẳng xuống nhà xe. Gã đó cũng tương đối biết ý, cầm sấp tiền mệnh giá lớn lên tay rồi hôn gió một tiếng, nói vọng:
"Có gì lần sau hợp tác tiếp nhé chủ tịch! Chúng ta gặp nhau lần này ắt là có duyên đấy! Tôi khá là thích cách làm việc của anh rồi đó! HÁ… HÁ…"
Kệ tên điên đó liên thuyên, bây giờ Mộ Phong chỉ muốn mau chóng về nhà. Nhưng rồi anh chợt sững người khi ngẫm nghĩ ra một chuyện khác:
"Khoan đã! Nếu tiểu Tuyết ở đây vậy còn Hồng Trà? Chẳng lẽ cô ấy đã bị một tên khác đưa đến một căn phòng khác trong nhà hàng này?"
Kim Thiên Tuyền là một trong số ít chuỗi thương hiệu vừa tích hợp dịch vụ nhà hàng lẫn tích hợp dịch vụ khách sạn. Nghĩ thế, Mộ Phong vội vả lấy điện thoại ra gọi ngay cho Hồng Trà. Tâm trạng anh trở lại trạng thái âu lo, Phi Tuyết bây giờ đã ổn nhưng không có gì bảo đảm Hồng Trà vẫn an toàn.
"Hồng Trà đã nói sẽ đưa tiểu Tuyết về nhà mình ngủ đêm nay. Nếu như tiểu Tuyết còn ở đây giờ này tức là Hồng Trà đã xảy ra chuyện gì đó rồi!" - Càng ngẫm nghĩ sâu xa, bụng Mộ Phong càng quặn lên lo lắng.
"Em mau bắt máy anh đi! Hồng Trà! Bây giờ em đang ở đâu?"