Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì

Chương 65: Cao Thệ: Nhiệm vụ khẩn cấp_

Xá Đình Tạ nhìn túi xách kia, lắc đầu cười khẽ một tiếng, nói: “Chỉ là con nít không hiểu chuyện thôi, làm gì đến mức anh Khâu phải tới đây xin lỗi trịnh trọng chứ?”

Ba Bì Bì vội bước tới một bước, dúi túi xách vào tay Xá Đính Tạ, nói: “Cô Xá, cô nói vậy là quá khách sáo rồi, Bì Bì gây phiền phức cho cô đến hai lần, cô chẳng những không trách tội nó, còn nghiêm túc dạy dỗ nó như bậc sinh thành, tôi thân là ba nó, nhất định phải cảm ơn cô một tiếng.”

Xá Đình Tạ nghe ba Bì Bì nói vậy, cười khẽ: “Được vậy thì tôi cảm ơn.”

Ba Bì Bì thấy Xá Đình Tạ nhận túi xách, trong mắt thoáng hiện lên vẻ sung sướиɠ và đắc chí không hề che giấu.

Hắn giả vờ lơ đãng vuốt mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của mình, nói: “Tôi còn đặt một bàn ở khách sạn Hoàng Kim, không biết cô Xá có bằng lòng ăn một bữa cơm với Bì Bì chúng tôi không? Cô yên tâm, tính bảo mật của khách sạn Hoàng Kim rất cao.”

Xá Đình Tạ lắc đầu, vội cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, cười áy náy: “Xin lỗi anh Khâu, lát nữa tôi còn có lịch trình.”

Cô ta hướng mũi chân ra ngoài, tỏ ý gấp gáp không còn nhiều thời gian, ba Bì Bì thấy cô ta như vậy cũng không tiện nói thêm gì, chỉ tiếc nuối cười nói: “Được rồi, hẹn gặp lại cô Xá.”

Ba Bì Bì và Xá Đình Tạ tạm biệt nhau, Cao Thệ thầm nghĩ lần này chắc hắn đến chỗ của Bì Bì, đúng lúc có thể đi theo xem tình thình của cậu bé.

Cũng không biết ba Bì Bì bỗng nghĩ tới gì mà vội quay lại chạy đến chỗ gặp mặt của hai người, không ngờ khi về lại chỗ cũ lại thấy Xá Đình Tạ mới nãy bảo có việc gấp đang thong thả đứng đó, hắn chưa từng thấy vẻ mặt khinh bỉ nhìn túi xách của Xá Đình Tạ, cô ta còn cười khẩy một tiếng rồi lắc đầu.

Khi ba Bì Bì chạy đến chỉ nghe nửa câu cuối ‘150 ngàn rẻ tiền, còn dám mời cơm ở nơi đầy thị phi như khách sạn Hoàng Kim, mời ở Lưu Thủy Niên thì còn suy xét’ của cô ta.

Cái túi xách đó ba Bì Bì cắn răng bấm bụng rất lâu mới dám mua, vậy mà bị Xá Đình Tạ thờ ơ ném ra sau xe.

Ba Bì Bì nhìn mà đần mặt, trơ mắt nhìn xe của Xá Đình Tạ phả khói đi xa, một hồi lâu sau hắn mới siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cuồn cuộn, trên mặt toàn là vẻ tức giận đè nén.

Hắn đứng tại chỗ hai người vừa tạm biệt nhau, cúi người lục lọi một hồi lấy ra một chùm chìa khóa sáng lóa.

Ba Bì Bì nén giận bỏ về, mẹ Bì Bì và Bì Bì đứng đợi trong góc vắng đã lâu cũng ôm một bụng lửa giận.

“Anh chết mất xác ở đâu sao giờ mới đến? Có biết đã mấy giờ rồi không?!”

Ba Bì Bì không nhịn được vung tay lên, tức giận nói: “Cô thì biết cái gì? Đàn bà chẳng hiểu chuyện gì cả, nếu tôi không đi luồn cúi nịnh nọt những người đó, mẹ con hai người có được cuộc sống như hôm nay không?”

Mẹ Bì Bì chướng khí tặc lưỡi: “Chậc chậc chậc, nhờ công của anh hết đó ha? Nếu không có quảng cáo của Bì Bì kiếm được tiền, anh còn phải làm trâu làm ngựa trong nhà máy kia kìa.”

Ba Bì Bì sầm mặt, định nói gì đó thì Cao Thệ đã xuất hiện, làm cho vợ chồng họ phải cảnh giác.

Bọn họ hiển nhiên còn nhớ rõ người đàn ông anh tuấn có khí chất cường thế khiến bọn họ phải sợ rúm này.

“Anh lại tới đây làm gì?”

Cao Thệ hơi ngồi xổm xuống sờ trán của Bì Bì, liền thấy cả tay ươn ướt mồ hôi lạnh.

Sắc mặt của Bì Bì rất xanh xao, bụng của thằng bé vẫn chưa xẹp xuống, thậm chí còn nghiêm trọng hơn hôm qua.

Lúc này Cao Thệ bị tức cười.

“Hai anh chị không nghe lọt tai lời tôi nói hôm qua.”

“Hai người chỉ lo cãi nhau, không chú ý thân thể của Bì Bì có vấn đề sao?”

Mẹ Bì Bì bùng nổ đầu tiên, ắt hẳn bất kỳ bậc làm cha làm mẹ nào đều không muốn nghe có người nói mình không biết chăm sóc con cái, cô ta kéo Bì Bì qua chỗ mình, Bì Bì bị kéo mạnh càng làm sắc mặt thằng bé trắng hơn.

Cô ta cầm tay Bì Bì giơ lên: “Khó chịu chỗ nào hả? Sao tôi làm mẹ mà không phát hiện…”

Cô ta đang nói thì im bặt, vì sắc mặt của Bì Bì càng xanh xao hơn dưới ánh nắng buổi chiều, trên trán thằng bé lấm tấm mồ hôi, nhìn kiểu gì cũng không giống không bị khó chịu.

Mẹ Bì Bì liền biến sắc: “Cái thằng này, thấy khó chịu trong người cũng không nói một tiếng!”

Cao Thệ không để ý người phụ nữ mạnh miệng này, anh xoa bụng nhẹ nhàng cho Bì Bì, dịu giọng hỏi: “Có căng không? Có đau không?”

Bì Bì mím môi gật đầu: “Bụng khó chịu, muốn ói.”

Thằng bé đang nói còn ợ hơi một cái, bay ra mùi rất thối.

Cao Thệ nhíu mày.

Hồi nhỏ Nhạc Nhạc rất háu ăn, nửa đêm còn lén chuồn ra ngoài quất hết một nửa hộp gà chiên, uống thêm nửa lon cô ca, cơm tối trước đó còn một mâm đầy dầu mỡ, cuối cùng không tiêu hóa nổi.

Vì tránh người nhà phát hiện nên mạnh miệng nói mình vẫn ổn, kết quả không lâu sau, vì đau bụng đến quằn quại nên phải nói bác sĩ gia đình tới khám. thuyngu.wordpress.com

Tình huống của Bì Bì giống hệt tình huống hồi đó của Nhạc Nhạc, đều bị đầy bụng không tiêu hóa được, huống chi tình trạng của Bì Bì còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Cao Thệ ngẩng đầu nhìn hai vợ chồng kia: “Bì Bì phải được đưa đến bệnh viện ngay.”

Anh dứt khoát bế Bì Bì lên: “Anh chị làm cha mẹ kiểu gì thế? Mặt thằng bé xanh thế này mà hai người không đưa đến bệnh viện kiểm tra, anh chị chẳng thèm nghe những lời tôi nói hôm qua, kiếm tiền đến lú rồi sao?”

Lúc này ba mẹ Bì Bì đều tái mặt, nhưng người ta thiếu gì cái là không muốn khoe cái đó ra, rõ ràng bọn họ kiếm tiền nhờ vào Bì Bì nhưng không muốn người khác nói mình là đôi vợ chồng hút máu con cái.

Mẹ Bì Bì đi tới muốn giành lại Bì Bì từ tay Cao Thệ.

Cao Thệ dễ dàng né tránh động tác của cô ta.

Nói thật, anh chưa từng là một người có tính tình tốt, thậm chí có thể nói là dễ nổi nóng, nhưng với đối tượng là Bì Bì, anh quả thật không thể cứng rắn nổi, dù sao Bì Bì cũng là con của người ta.

Vẫn là câu nói cũ, muốn bắt chẹt một người phải nhắm vào điểm yếu của họ; vì vậy Cao Thệ vén tóc mái của Bì Bì lên cho hai người kia nhìn, lớp trang điểm trên khuôn mặt của thằng bé bị mồ hôi làm trôi đi hết.

“Tình trạng hiện giờ của Bì Bì rất tệ, phải đưa đến bệnh viện kiểm tra. Rất có thể là bị rối loạn tiêu hóa nghiêm trọng. Để một đứa trẻ ăn nhiều thức ăn dầu mỡ khó tiêu, nếu để lâu sẽ bị viêm dạ dày cấp tính, gây sốt cao.”

Cao Thệ còn bổ sung một câu ẩn ý: “—Đến lúc đó sợ là chưa dưỡng bệnh được mười ngày nửa tháng đã phải gắng gượng đứng dậy kiếm tiền nuôi vợ chồng hai người, dạ dày của thằng bé không được trị tận gốc, sau này không thể nhận quảng cáo thực phẩm.” thuyngu.wordpress.com

Những lời này của Cao Thệ có thể nói là chém thẳng vào đường tài lộc của hai người kia, mẹ Bì Bì liền tái mặt, giơ tay kéo Bì Bì qua chỗ mình, lúc này Cao Thệ không giữ lại nên Bì Bì bị kéo vào lòng của mẹ mình.

“Cái thằng này, không thoải mái không nói một tiếng, miệng câm như hến! Không biết là bắt chước ai!”

Những gì nên nói đều đã nói xong, Cao Thệ vuốt thẳng lại nếp nhăn trên quần áo.

Anh cúi đầu mắt đối mắt với Bì Bì, sắc mặt của Bì Bì vẫn tái nhợt ỉu xìu, thậm chí Cao Thệ còn thấy thằng bé còn tệ đến mức khó phán đoán tình trạng bây giờ của thằng bé thế nào, nhưng khi Bì Bì nhìn anh vẫn vô thức mỉm cười.

Cao Thệ không khỏi nhớ lại Nhạc Nhạc hồi nhỏ.

Nói thật, những gì Tinh Tham nói trước đó không trật đi đâu được, phàm là người lớn có gia đình con cái, khi đối diện với Bì Bì rất khó làm ra vẻ hung dữ.

Anh làm bộ vô tình để Bì Bì nhìn thấy màn hình di động đang sáng của mình, ngón cái gõ nhẹ lên vỏ điện thoại rồi nhìn Bì Bì, thằng bé sáng dạ này nhanh chóng hiểu được ý anh.

Cũng không biết là đau lòng đứa trẻ thật, hay là đau lòng vì bệnh mà mất đi tiền quảng cáo, mẹ Bì Bì có chút nôn nóng muốn đưa Bì Bì đến bệnh viện, bỏ lại Cao Thệ và người chồng mới cãi nhau hồi nãy ở sau lưng.

Cao Thệ đứng lên nhìn ba Bì Bì, người đàn ông lặng thinh từ nãy tới giờ.

Có lẽ là vì lòng thù địch trời sinh giữa đàn ông với nhau, khi Cao Thệ nhìn hắn, trong mắt ba Bì Bì lóe lên tia cảnh giác, nhưng nhanh chóng bị nụ cười chuyên nghiệp của hắn che giấu, hắn quay sang gật đầu với anh rồi nói với vẻ khách sáo: “Cảm ơn anh nhiều lắm. Mặc dù chúng tôi đã sớm nhìn ra tình huống bất ổn của Bì Bì, nhưng vẫn cảm ơn anh thêm lần nữa vì đã nhắc nhở chúng tôi.”

Hắn nói những lời này là muốn vớt lại tôn nghiêm của mình, nhưng Cao Thệ lười nể mặt hắn, cười nhạt nói: “Đã nhìn ra từ sớm, sao còn để thằng bé phải chịu khổ tới giờ? Bì Bì thật sự là con ruột của anh hả?”

Cao Thệ không để ý sắc mặt xanh mét của ba Bì Bì, anh đi tới chỗ đậu xe.

So với người mẹ chỉ ham cái lợi trước mắt, Cao Thệ càng không muốn tiếp xúc với người cha này, thậm chí còn thấy chán ghét.

Người đàn ông này hám danh lợi, sĩ diện hảo, quan trọng nhất là hắn dùng tiền của con trai mình làm lụng vất vả để mua túi xách hàng hiệu lấy lòng người phụ nữ khác.

Đều là đàn ông, sao có thể không nhìn thấu tâm tư của hắn chứ?

Cao Thệ nhìn vẻ mặt dửng dưng của ba Bì Bì, càng thấy ghét hơn. Anh nhất định phải nói chuyện này cho mẹ Bì Bì và Bì Bì biết.

Nào tới giờ Cao Thệ không phải là kiểu người hễ gặp loại chuyện này là giả vờ ngó lơ, duy trì một vẻ ngoài giả tạo, chấp vá một cuộc hôn nhân sắp tan vỡ.

Không nói đến vấn đề tình cảm, chỉ nói về quan hệ lợi ích, hành vi của ba Bì Bì xem như là đã tự ý sử dụng tài sản chung của hai vợ chồng.

Chưa nói đến số tiền 150 ngàn kia còn là do Bì Bì đóng quảng cáo mà có.

Thật ra với vợ chồng họ mà nói, ngày nào còn chưa xác định quyền nuôi dưỡng Bì Bì thuộc về ai, ngày đó vẫn chưa thể ly hôn, cho nên anh phải nói với Bì Bì, phải cho Bì Bì biết mình đang đối diện với tình hình thế nào, anh không thể trơ mắt nhìn đôi vợ chồng này hại cả đời Bì Bì. thuyngu.wordpress.com

Xưa nay anh không nghĩ giấu giếm trẻ con về chuyện ly hôn của cha mẹ chúng là một cách hay.

Cao Thệ biết, đừng tưởng trẻ con không biết gì mà lầm, thật ra tụi nhỏ nhạy cảm và biết nhiều chuyện hơn chúng ta tưởng.

Anh cũng phải cho Bì Bì biết, ba của mình cầm số tiền mà mình cực khổ đóng quảng cáo có được đem đi làm những gì.

Hiếu thảo và ngu hiếu là hai chuyện khác nhau.



Cả nhà Bì Bì đến bệnh viện, sau khi Cao Thệ xác nhận bọn họ đến bệnh viện rồi mới quay về ngồi vào xe, mà lúc này anh cũng nghe ngóng từ người qua đường về đầu đuôi sự tình hôm nay.

Sau khi Cao Thệ nghe xong, lại bị đôi ba mẹ hút máu con mình chọc tức cười.

Hôm qua Bì Bì ăn nhiều thịt bò khô vừa cay vừa cứng, đường ruột của trẻ con vốn không tiêu hóa nổi loại thức ăn này, hôm nay lại tiếp tục đi đóng quảng cáo, bắt đầu ghi hình từ năm giờ sáng xuyên suốt tới tận hoàng hôn, vẫn là diễn chung với Xá Đình Tạ.

Không biết là Xá Đình Tạ trời sinh diễn dở hay xung khắc với Bì Bì. Lần này cô ta vẫn diễn chung với Bì Bì, lặp lại y hệt tình huống quay quảng cáo thịt bò khô hôm bữa.

Chỉ có khác ở chỗ, hôm nay Bì Bì ăn là trứng cút.

Trứng cút là thức ăn có lòng trắng trứng, cũng không tốt với hệ tiêu hóa của trẻ nhỏ. Hôm nay Bì Bì ăn trứng cút cả ngày, có thể tượng tượng thằng bé phải cố gồng mình chịu đựng cỡ nào, chứ đừng nói đến trong bụng còn thịt bò khô vẫn chưa tiêu hóa, không chừng vết thương trong miệng thằng bé còn đang chảy máu.

Cao Thệ nghe xong đầu đuôi sự tình, thầm mắng một câu khốn nạn.

Anh thật sự không yên tâm giao Bì Bì cho đôi vợ chồng thiếu trách nhiệm vô lương tâm này, suy nghĩ một lát vẫn là bẻ lái chạy đến bệnh viện.

Mẹ Bì Bì đang đưa Bì Bì đi lấy thuốc, cô ta vừa cầm thuốc vừa mắng nhiếc Bì Bì gây phiền phức cho cô ta. Bì Bì cúi đầu không cãi lại một câu, chỉ thỉnh thoảng dè dặt nắm lấy tay mẹ để lấy lòng.

Mặc dù mẹ Bì Bì luôn miệng la rầy nhưng vẫn đi lấy số mua thuốc cho Bì Bì.

“Mày đúng là thằng trả báo mà! Haiz, lại đây!”

Mẹ Bì Bì đỡ Bì Bì nằm lên giường, còn nhẹ nhàng xoa bụng cho thằng bé, Bì Bì nằm co ro trong lòng mẹ nhắm mắt lại, tuy còn nhíu mày nhưng khóe môi lại nhếch lên.

Cao Thệ nhìn một hồi, cuối cùng không đi tới quấy rầy.

Chẳng qua ở đây chỉ có mẹ Bì Bì và Bì Bì, không thấy bóng dáng ba Bì Bì đâu cả.

***

Kế bên studio, sau khi Cao Thệ rời đi không lâu, ba Bì Bì nhận được một cuộc gọi, người gọi đến là bạn nhậu lâu năm của hắn.

“Nè Khâu, gần đây lại kiếm thêm bộn tiền? Hôm nay có rảnh đi nhậu không mày?”

Ba Bì Bì luôn cảm thấy một người thành công cần những người khác tới làm nền để mình nổi bật lên, mặc dù hắn tự cho là địa vị hiện tại của mình đã cao hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn không từ chối lời mời đi nhậu của đám bạn. Hắn rất thích những ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của họ.

Ai bảo bọn họ không có bản lãnh sinh ra thằng con ngoãn ngoãn kiếm tiền phụng dưỡng mình?

Đúng lúc hôm nay hắn thấy tâm trạng không thoải mái.

Hắn liếc Bì Bì, vẫn là đồng ý nói: “Được, tụi mày tới trước đi, tao sẽ đến ngay.”

Mẹ Bì Bì nghe vậy nhíu mày: “Anh lại muốn chạy đi đâu chơi bời nữa? Thằng bé còn đang bệnh đấy, anh muốn đi đâu?”

Ba Bì Bì mất kiên nhẫn phất tay: “Đi xã giao, đàn bà bớt chõ mũi vào chuyện của đàn ông đi.”

“Không uống rượu với người ta, lấy đâu ra lời mời đóng quảng cáo cho Bì Bì hả?”

Mẹ Bì Bì bĩu môi, vẫn là im miệng không nói nữa.

Ba Bì Bì lái chiếc xe mới mua bằng tiền đóng quảng cáo của Bì Bì đến quán nhậu mà hắn thường xuyên nhậu với đám bạn.

Khi hắn đến nơi, trong quán nhậu đã ngồi đầy cả bàn, thấy hắn tới liền rối rít đứng dậy.

“Thằng Khâu tới rồi, bây giờ con trai mày thành siêu sao, mày cũng thành người bận rộn, lâu lắm rồi không thấy mặt mũi mày đâu.”

“Tới trễ nha mậy, phải tự phạt một ly chứ?”

“Tao tự phạt ba ly, tự phạt ba ly!”

Ba Bì Bì hào sảng uống cạn ba ly rượu liên tục.

Sau khi hắn tới, trên bàn rượu lờ mờ hiện ra khung cảnh đông người ngưỡng mộ, hắn chính là người được ngưỡng mộ, cái cảm giác này thật sự khiến hắn rất khoái chí.

Cơn tức giận bị Xá Đình Tạ không coi là cái đinh gì giống như tìm được chỗ để trút xả, hắn lập tức không kiêng dè trút hết ra ngoài.

Một đám người uống rượu ầm ĩ đến tận đêm khuya.

Hôm nay ba Bì Bì không được thoải mái trong lòng nên rượu tới cứ uống, người khác mời ly nào là hắn liền uống cạn ly đó.

Một đám tụm lại nhậu nhẹt, muốn nói thì chỉ nói mỗi chuyện vụn vặt trong nhà, không tránh khỏi rượu vào lời ra.

“Nè Khâu! Bây giờ con trai mày là siêu sao nổi tiếng, có phải mày cũng tiếp xúc không ít nghệ sĩ nữ trong giới giải trí? Vóc dáng thế nào mậy? Mặt mũi có giống hệt như trên ti vi không? Còn có vòng một vòng ba… Hê hê, là đồ thật phải không?” thuyngu.wordpress.com

Đề tài về sắc dục luôn là món chính trên bàn nhậu, ba Bì Bì ưỡn ngực ấy làm tự hào, bây giờ hắn đã ngà ngà say nhưng vẫn có thể nhìn ra ánh mắt ngưỡng mộ và háo hức của ‘đám anh em’.

“Tất nhiên! Tao đã gặp không ít nghệ sĩ nữ, tụi mày muốn biết ai?”

“Là người nổi tiếng gần đây? Cô này hả, vóc dáng không tệ, chỉ là mặt mũi— Bây giờ kỹ thuật trang điểm thật đỉnh, cô ta chẳng giống trên ti vi chút nào, lúc tẩy trang cứ như quỷ già.”

“Còn người này hả? Cô ta…”

Nói nói một hồi, bỗng có người lên tiếng hỏi: “Nè Khâu, tao nghe nói dạo này con trai mày đang quay quảng cáo chung với Xá Đình Tạ? Mày có gặp cổ không?”

Nhắc tới Xá Đình Tạ, tâm trạng đang tốt của ba Bì Bì lập tức không còn một mống, giống như rơi thẳng xuống đáy vực.

“Gặp rồi, nghĩ sao mà chưa gặp chứ?”

“Xá Đình Tạ có ngây thơ thật như trên ti vi không mày?”

Lúc này có người ra vẻ hiểu rộng biết nhiều vỗ bàn phản bác: “Sao có thể? Làm gì có người nào lăn lộn trong giới giải trí mà còn trong trắng chứ? Nói không chừng đã bị xx rồi.”

“Đúng đó, chưa kể không biết sau lưng có bao nhiêu lão kim chủ. Tụi mày nhìn vóc dáng của cô ả kìa…”

Có người nhìn ba Bì Bì với ánh mắt không có ý tốt, cười nói: “Tụi mày cũng thiệt là— Tâng bốc không nói gì, nhưng tụi mày tâng thằng Khâu hơi cao rồi đó, coi chừng té đau khà khà khà.”

“Bì Bì là sao nhí rất nổi tiếng, nhưng thằng Khâu không phải siêu sao, nghĩ sao nó có cửa chạm vào mấy ả nghệ sĩ kia chứ?”

Ba Bì Bì nghe mà nóng máu, hắn nhớ lại những lời nói hồi chiều.

Xá Đình Tạ vứt túi xách mà hắn bấm bụng mua ra sau ghế, giống như nó là thứ vặt vãnh chẳng đáng bao nhiêu tiền, hung hăng dẫm đạp lòng tự trọng mà hắn vất vả gầy dựng.



Sau khi mẹ Bì Bì và Bì Bì về nhà đã hơi muộn.

Bì Bì uống thuốc xong, nhưng thằng bé cảm thấy tình trạng của mình không đỡ chút nào, có thể trên đường về bị trúng gió nên thấy đầu vừa nhức vừa nặng, cả người đau lâm râm.

Mẹ Bì Bì đang ở trong phòng bếp hâm nóng phần cơm mới mua về, Bì Bì nằm co ro trên sofa, có cảm giác hình như lâu lắm rồi chưa được ăn cơm mẹ nấu.

Hồi nhỏ gia đình Bì Bì không khá giả mấy, ba làm việc ở nhà máy, mỗi ngày đều rất vất vả. Mẹ ở nhà vun vén nhà cửa và chăm bón vườn rau, rau rác trong vườn vừa thu hoạch xong là đem ra chợ bán ngay, chỉ chừa lại một phần nhỏ hơi héo để ăn trong nhà. Phần còn lại xanh tươi óng mượt đều đem bán để đổi lấy chút thu nhập nhỏ cho gia đình.

Hồi đó, vào ngày sinh nhật của Bì Bì hay những dịp đặc biệt, mẹ Bì Bì sẽ nấu cho thằng bé một nồi sủi cảo nhân thịt thơm phức, hoặc là một bàn thức ăn nấu từ rau củ to nhất, đẹp nhất và bán chạy nhất ở trong vườn.

Bì Bì thích ăn cà rốt nhất.

Nhưng từ sau khi quay video nhổ cà rốt, thằng bé không còn được ăn một củ cà rốt nào nữa.

Trong kí ức non nớt của Bì Bì, lần cuối được ăn cà rốt vĩnh viễn dừng lại ở mùa hè năm đó, đó là lần Bì Bì nhổ được một củ cà rốt lớn nhất, đẹp nhất và cũng là củ cà rốt cuối cùng.

Bì Bì thấy lạnh run, cơn lạnh lan tràn khắp toàn thân.

Bì Bì là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, hồi nào tới giờ chưa từng gây rắc rối cho ba mẹ, vì vậy thằng bé chỉ dám lặng lẽ với lấy tấm thảm gần đó đắp lên người, không muốn gọi mẹ tới giúp đỡ.

Tiếng cửa mở vang lên, tiếp đó là mùi rượu nồng nặc xộc vào.

Là ba về.

Bì Bì mơ màng nghĩ vậy.

Thằng bé vẫn đang cố gắng với lấy tấm thảm, nhưng vì sốt nên tầm mắt mờ nhòe không nhìn rõ, thằng bé không nhìn thấy trên tấm thảm còn để lung tung mấy món đồ lặt vặt mà mẹ chưa kịp dọn đi, hơi dùng sức kéo tấm thảm, đống đồ liền rơi loảng xoảng xuống đất. thuyngu.wordpress.com

Theo tiếng đổ bể vang lên, ba mẹ Bì Bì liền quay sang nhìn Bì Bì.

Mẹ Bì Bì vừa lau tay ướt vào tạp dề vừa hối hả chạy tới, liền thấy trên đất bừa bộn hỗn loạn.

Lúc này mẹ Bì Bì hoàn toàn tức giận, cô ta tiện tay với lấy cây sào phơi đồ bên cạnh quất mạnh hai phát vào mông Bì Bì.

“Cái thằng này sao toàn gây phiền phức không thế hả? Chắc kiếp trước tao làm ác nên kiếp này mới đẻ ra mày! Ngày nào tao cũng mệt chết lên chết xuống mà mày toàn báo tao, bị bệnh còn làm người khác chịu khổ theo phải không!”

Bì Bì mấp máy môi muốn nói xin lỗi nhưng cả người lạnh cóng, không còn sức nói ra tiếng.

Bọn họ không phát hiện, từ khi ba Bì Bì về nhà luôn nhìn chằm chằm cây sào phơi đồ vừa đánh vào mông Bì Bì, hai mắt dần trở nên đỏ thẫm.



Ba Bì Bì luôn lấy đám bạn nhậu của mình làm đối tượng khoe mẽ và lấy le, ai dè bữa nhậu hôm nay càng uống càng thấy bực. Chẳng những bị âm thầm cười nhạo, còn có mấy thằng rượu vào gan lớn, bóng gió mỉa mai hắn là trụ cột trong nhà nhưng phải ăn bám con mình, không gồng gánh nổi cả nhà.

Chẳng lẽ Xá Đình Tạ cũng nghĩ vậy sao?

Một người vừa có lòng tự trọng cao vừa kiêu ngạo như hắn, không thể nào chấp nhận bị đám bạn nhậu thấp kém hơn chế nhạo, càng không chấp nhận nổi món quà dụng tâm chuẩn bị nhưng lại chẳng là cái đinh gì trong mắt nữ thần.

Nữ thần gì chứ, chẳng qua là con hàng bị các ông lớn chơi nát.

Ba Bì Bì điên cuồng tự an ủi mình, nhưng lửa giận đã bị rượu cồn tưới vào, ngày càng bùng cháy dữ dội hơn.

Hắn rất cần một chỗ để trút giận, vì thế khi hắn về tới nhà liền nhìn trúng cây sào phơi đồ vừa đánh vào mông thằng bé.

Vì Bì Bì thường xuyên không được ăn no và đủ chất để ép dáng, cố gắng kéo dài vẻ ngoài trẻ thơ, nên thân thể của Bì Bì rất nhỏ bé.

Thằng bé nhỏ nhắn như vậy, yếu ớt như vậy, còn là con trai của mình, hắn chỉ cần dùng một tay là nắm chặt thằng bé trong tay, dù có bóp cổ đến chết thì thằng bé cũng không có sức kháng cự.

Từ trước tới giờ hắn không chủ động đánh đập Bì Bì, hắn biết nhiều thứ hơn mẹ Bì Bì, thậm chí còn tính sẵn về sau khi ly hôn sẽ dùng những chuyện này làm bằng chứng để đoạt quyền nuôi con trên tòa.

Nhưng bây giờ, tiếng sào phơi đồ đánh vào người Bì Bì đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng nhĩ của hắn, hai mắt hắn long sòng sọc, rượu cồn hoàn toàn đốt mạnh lửa giận xộc thẳng lên đầu thiêu rụi hết lý trí của hắn.

Hắn cởi dây nịt xuống, sải bước đến chỗ Bì Bì, trước vẻ mặt từ tức giận chuyển sang hoảng sợ của mẹ Bì Bì, hắn quất mạnh dây nịt xuống người Bì Bì. thuyngu.wordpress.com

“A lô?”

Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, nhưng anh lại nghe thấy tiếng đánh vang dội phát ra.

Trong tiếng vụt roi có xen lẫn tiếng kêu cứu non nớt yếu đuối của trẻ con.

Cao Thệ sầm mặt, trái tim theo đó trì xuống, anh tiện tay báo cho bên phía đội cảnh sát đặc nhiệm.

“Xuất phát! Nhiệm vụ khẩn cấp!”