Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì

Chương 49: __Cao Thệ: Không phải đứa phá của…__

Giấc mộng này khác hẳn với những giấc mộng trước đó.

Cao Thệ nghĩ vậy, lại thấy mình kêu một tiếng: “Đi thôi, cả ngày ngồi không làm gì, đi đánh một trận đi!”

Cảnh tượng trước mặt dần rõ ràng hơn, Cao Thệ phát hiện mình đang cưỡi mây với tốc độ cực nhanh, nhìn xuống dưới chân thì thấy những đám mây tách ra hai bên như sóng, trông thật hùng vĩ.

Bên trên là bầu trời mênh mông, bên dưới là biển mây bạt ngàn.

Anh lao đi vun vυ't, nghịch gió mà bay, có thể thấy phong cảnh hai bên đi lùi lại, cùng với một người theo sau lưng.

Người nọ trông có vẻ không biết phải làm sao, lại tựa như nuông chiều, nói chung là bay theo anh ra ngoài: “Đi đâu?”

Anh cười nói: “Ta đi tìm một vùng trời mới, sẽ không ảnh hưởng đến người khác.”



Cao Thệ từ từ mở mắt ra.

Bên ngoài đã hửng sáng, Cao Thệ mới phát hiện mình ngủ quên.

Ứng Bất Giải cũng nhập nhèm mở mắt ra, đang đối mặt với anh.

Y đang nằm trên gối của Cao Thệ, ngón tay còn níu vạt áo của anh, hai người cứ thế ngủ cả đêm.

Ứng Bất Giải hốt hoảng ngồi dậy, trên đầu ngón tay còn phát ra đốm sáng, Cao Thệ không hiểu sao thấy tự trách, thấy y muốn đưa đốm sáng đó vào người mình, vội vàng nắm cổ tay y cản lại: “Không cần, tôi…”

Cao Thệ vừa nói vừa cử động thân thể, hơi ngạc nhiên: “Người tôi không bị nhức mỏi.”

Lần này Cao Thệ không gạt Ứng Bất Giải, anh thật sự không cảm thấy đau nhức gì cả, còn thấy tinh thần sảng khoái.

Giấc ngủ tối qua rất sâu và ngọt, sau khi thức dậy đầu óc cũng tỉnh táo hẳn ra.

Cao Thệ nghi ngờ có phải Ứng Bất Giải lại lén truyền linh lực trong khi anh ngủ không, nhưng nhìn sắc mặt của Ứng Bất Giải cũng rất hồng hào tươi tắn, trông còn tốt hơn trước khi đi ngủ, thậm chí là tốt hơn hẳn ngày thường, Cao Thệ luôn cảm thấy đôi mắt đó rất sáng, giống như búp bê sứ được thổi hồn vào.

Ứng Bất Giải nghiêm túc nhìn anh một hồi, giống như bác sĩ đang kiểm tra xem bệnh nhân của mình có nói dối không, sau khi chắc chắn Cao Thệ nói là thật, y mới rút tay về.

Hai người ăn sáng xong liền đến cơ quan, không biết có phải là do Cao Thệ bị ảo giác không, anh thấy hôm nay đạo trưởng ăn còn nhiều hơn hôm qua, nhưng hình như không ăn ngon lành như mọi khi.

“Cơm hôm nay không vừa miệng sao?”

Ứng Bất Giải nhìn một bên má của Cao Thệ, thật giống như y luôn nghiêm túc trả lời mỗi câu hỏi của Cao Thệ: “Không có.”

Y cúi đầu cắn một miếng đào: “Ăn ngon lắm.”

Cao Thệ vừa lái xe vừa tán gẫu: “Đạo trưởng, khoảng thời gian trước bận rộn nhiều việc, mấy ngày nay tôi khá rảnh, chúng ta đến Lưu Thủy Niên ăn đi? Anh biết ăn cay không?”

Ứng Bất Giải hơi khựng lại: “Chắc là được.”

Cao Thệ cười nói: “Đạo trưởng cũng không biết chắc à? Tôi cứ nghĩ… Học trò của lão đạo trưởng cũng sẽ thích ăn cay.”

Mỗi lần Không Miểu đến Lưu Thủy Niên, anh đều sẽ hẹn trước mấy ông bác sĩ khoa hậu môn trực tràng.

Lẩu cay của Lưu Thủy Niên tương đối chính tông, chính tông đến mức thành lập quan hệ lâu dài với bệnh viện khoa hậu môn trực tràng, hơn nửa lợi nhuận của cái khoa này là công sức của Lưu Thủy Niên.

Ứng Bất Giải nói: “Anh, thích?”

Cao Thệ thuận miệng nói: “Cũng được, không đặc biệt thích ăn cay, nhưng ăn món cay thì không thành vấn đề…”

Cao Thệ bỗng phát hiện, mới nãy Ứng Bất Giải chủ động hỏi mình.

Nếu không phải đang lái xe, Cao Thệ đã quay đầu lại nhìn rồi.

Nhưng Ứng Bất Giải hỏi xong câu đó giống như người máy hết pin, tiếp tục cúi đầu ăn trái cây, trở lại hình thức Cao Thệ hỏi y trả lời.

***

Căn phòng yên tĩnh, rõ ràng bên ngoài đang là buổi sáng nhưng trong căn phòng lại kéo rèm dày che kín mít, cả phòng đen thui chẳng thấy gì.

Giọng của một người đàn ông cất lên trong bóng tối: “Còn tài lộ nào khác không?”

Giọng nói của người đàn ông bỗng trở nên nóng nảy như bị mắng: “Không! Tao đã chuẩn bị vốn lưu động gấp ba lần giá thị trường, lại bị chặn rồi!”

Bàn bị vỗ mạnh một cái, trong bóng tối yên tĩnh nghe rất chói tai.

“Không phải mày nói không có ai biết mà? Tại sao tên đó lại muốn giành lấy cho bằng được?!”

“Tao đã xem rồi, mảnh đất kia chỉ là một bãi đất hoang ở vùng ngoại ô, rốt cuộc có tài lộ gì chứ? Không lẽ có chôn kho báu?”

“Không nói không nói không nói! Lại là không nói! Tao thấy không phải thiên cơ bất khả lộ, mà là cả mày cũng không biết!”

Trong bóng tối dường như có gì đó đang nổi giận, tạo ra làn sóng áp lực xông thẳng về phía người đàn ông.

Nhưng người đàn ông chỉ cất giọng bình thản, hắn như bị mê hoặc mà nhìn chằm chằm vào hư không: “Nếu thật sự có chôn kho báu, tao sẽ tận dụng mọi khả năng đưa mày tới đó vào ban đêm, để mày đào kho báu lên, chịu không?”

“…Hừ! Nếu đã vậy, đừng nhiều lời nữa! Mày chỉ biết nói miệng thôi, còn tao phải bỏ tiền bỏ sức ra!”

“Được rồi, bớt dông dài đi, còn tài lộ nào nữa không?”



Buổi sáng Cao Thệ đi xử lý xong xuôi chuyện mảnh đất, sau đó đến Cục Dị Quản.

Khi đang đi trên đường thì Thừa Trạch Kỳ có gọi điện một lần, hỏi anh về chuyện mảnh đất.

Nghe giọng nói có thể thấy Thừa Trạch Kỳ đã bình phục lại, đoán chừng qua mấy ngày nữa là có thể nhảy nhót tung tăng, Cao Thệ cũng không lừa hắn, nói thẳng với hắn là anh vừa mua được mảnh đất số 3.

Thừa Trạch Kỳ nghe mà hít sâu một hơi: “Té ra đứa phá của chính là anh?!”

Cao Thệ không biết phải làm sao, quả nhiên anh dự đoán như thần, cái danh bê bối này thế nào cũng rớt xuống đầu mình.

Thừa Trạch Kỳ tức không biết làm gì cho phải: “Anh, chời ơi là chời! Anh muốn mua đất xây phòng thí nghiệm thì cứ mua! Mua ở đây không được thì mua chỗ khác! Có biết thành phố B tấc đất tấc vàng không?”

“Được rồi, đắt thì đắt đi, mà mắc gì anh phải đấu đến chết với nhà họ Lệ để mua mảnh đất cùi bắp kia với giá gấp bốn ngàn lần thế hả? Còn lợi nhuận mẹ gì nữa? Đầu của anh không bị chập mạch đấy chứ?”

Cao Thệ có thể nghe Thừa Trạch Kỳ tức giận đi qua đi lại, nghe hắn chợt bật thốt lên: “Không đúng, mặc dù cái nết của anh cộc cằn khó ưa, nhưng không phải kiểu người dễ xốc nổi, anh nói đi, có phải nhà họ Lệ bắt nạt Nhạc Nhạc?”

“Bọn họ thấy Nhạc Nhạc xinh đẹp, muốn lôi kéo Nhạc Nhạc vào làng giải trí?”

Không ngờ Thừa Trạch Kỳ nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la, Cao Thệ nói: “Đúng là Lệ Mạch Trần từng đi gặp Nhạc Nhạc.”

Thừa Trạch Kỳ hít sâu một hơi: “Lệ Mạch Trần? Hắn là sếp tổng của nhà họ Lệ mà? Chiêu mộ vào làng giải trí là công việc của người môi giới, hắn đi tìm Nhạc Nhạc làm gì?”

Tiếng bước chân của Thừa Trạch Kỳ càng gấp gáp: “Không được không được! Lệ Mạch Trần là một con quỷ âm hiểm! Nhạc Nhạc không chơi lại hắn đâu, thế nào cũng sẽ bị ăn tươi nuốt sống.”

Cao Thệ nói: “Không sao đâu, Nhạc Nhạc đã từ chối, nó không hứng thú với làng giải trí.”

Anh vì tránh để Thừa Trạch Kỳ nghĩ bậy, tìm một cái cớ: “Tôi thấy mảnh đất kia rất có duyên với mình, suy đi nghĩ lại cuối cùng quyết định mua nó, vốn định nếu nâng giá ngoài dự toán thì sẽ từ bỏ, chỉ là tình cờ nhỉnh hơn nhà họ Lệ một chút.”

“Tôi dự trù xây phòng thí nghiệm trên mảnh đất kia, nhưng không có ý định chỉ xây mỗi phòng thí nghiệm.”

Cao Thệ nhìn đồng hồ đeo tay Tinh Tinh, cười nói: “Tôi định xây thêm một cửa hàng tổng hợp chuyên về khoa học kỹ thuật.”



Trên đường về nhà, Cao Thệ đã đặt bàn ở Lưu Thủy Niên, cũng đã chuẩn bị sẵn, dù lượng thức ăn ở Lưu Thủy Niên có ít đi nữa cũng sẽ thỏa mãn cái dạ dày không đáy của Ứng Bất Giải.

Đang đi giữa đường thì bị kẹt xe, lúc đầu còn có thể nhích từng chút một, bây giờ kẹt cứng bất động.

Không ít tài xế ló đầu ra hỏi thăm tình huống phía trước.

Nhưng không chờ lâu, cũng không cần hỏi nữa, bởi vì ở phía trước cách đó không xa đang bốc khói cuồn cuộn, dù bây giờ mặt trời đăng lặn chỉ còn lại ánh chiều tà, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng.

Xe cứu thương rú còi ‘í ò e’ chạy nhanh tới, lính cứu hỏa mặc đồng phục màu cam cấp tốc nhảy xuống xe, vác ống nước vọt vào khu vực đang cháy.

Các tài xế rối rít xuống xe, có không ít người xắn tay áo hỗ trợ công tác phòng cháy chữa cháy, vận chuyển nước, trợ giúp lính cứu hỏa khống chế đám cháy, Cao Thệ cũng nhảy xuống xe, đỡ lấy một người gặp nạn từ tay lính cứu hỏa mới được cứu ra.

Hiện trường tuy loạn nhưng trình tự cứu hỏa đâu ra đấy, Cao Thệ chạy tới chạy lui, Ứng Bất Giải cũng tham gia cõng người bị nạn đi theo sau lưng Cao Thệ, không biết bận rộn bao lâu, khi thấy đám cháy có xu hướng nhỏ dần và không còn tiếng kêu cứu nữa, Cao Thệ quay lại thì phát hiện sắc mặt của Ứng Bất Giải trắng bệch không có miếng máu, rõ ràng sáng nay đôi môi còn hồng nhạt khỏe khoắn, giờ đây nhạt màu thiếu sức sống.

Cao Thệ hoảng hốt nói nhỏ: “Sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?”

Ứng Bất Giải chỉ lắc đầu.

Cao Thệ lấy kẹo trong túi ra lén đưa cho y: “Tiêu hao nhiều pháp lực? Mau ăn vào!” Anh vừa nói vừa lột vỏ kẹo ra nhét vào miệng y.

Ứng Bất Giải ngậm kẹo, lắc đầu nói: “Tôi không thể dùng pháp lực.”

Lúc này Cao Thệ mới nhận ra, nãy giờ Ứng Bất Giải hỗ trợ cứu người toàn nhờ vào sức cơm.

Anh hơi cứng rắn đỡ Ứng Bất Giải ngồi lên ghế, nói: “Được rồi, ăn chút gì lót dạ trước đi, rồi nghỉ ngơi một hồi.”

Ứng Bất Giải có ăn một chút nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn, trái lại càng lúc càng trắng bệch đáng sợ, trông y còn thoi thóp hơn những người được cứu ra, đến nỗi lính cứu hỏa và nhân viên y tế phải chạy tới hỏi có cần giúp đỡ không.

Đám cháy bùng phát ở khu dân cư phía trước, đúng lúc mọi người tan làm về nhà, không chỉ có nhiều người ở nhà, mà phố mua sắm bên cạnh cũng bị thiệt hại lớn.

Lính cứu hỏa ở hiện trường đang ra sức chữa cháy, nhân viên y tế chạy ngược xuôi, cảnh sát giao thông vất vả điều khiển xe cộ, có người khóc lóc, có người vui mừng.

Hiện trường hỗn loạn, đám cháy quá lớn, lính cứu hỏa thay phiên nhau càng lúc càng nhanh, nhiệt độ trên người họ đều rất cao, làn da trở nên đỏ thẫm, nhưng vẫn tận tụy với công việc chữa cháy cứu người của mình.

Có người la lên: “Bà con ra nhìn xem có người nhà của mình không?”

Sau một loạt tiếng xôn xao, có người hô to: “Khoan đã! Mọi người có thấy bà Cổ đâu không?!”

“Tôi không thấy!”

“Tôi cũng không!”

“Mỗi ngày vào lúc này bà Cổ đều đang nấu cơm trong bếp, còn bị lãng tai nặng! Có phải còn bị mắc kẹt bên trong?!”

“Bà cụ ở lầu mấy?!”

“Lầu sáu! Bà cụ ở lầu sáu!”

Mọi người không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, lửa cháy dữ nhất ở lầu năm, từ lầu năm lên trên đều chìm ngập trong biển lửa.

Hiện trường bỗng rơi vào yên lặng.

Có người run rẩy nói: “Biết, biết đâu đã ra ngoài?”

“Bà cụ rất mạnh miệng, có phải ra ngoài rồi mà chúng ta không thấy không?”

“Có phải đã được đưa đến bệnh viện?”

Không ai trả lời.

Mọi người đều biết một bà cụ sống một mình lại bị lãng tai, sợ là lành ít dữ nhiều.

Nhưng vào lúc này, có một bóng người từ trong khói lửa đi ra.

Người đó đi cà nhắc, trên lưng còn cõng theo một người, lính cứu hỏa không để ý nhiệt độ trên người mình chưa hạ xuống đã vội vã đi tới giúp hắn.

Ngay lúc người đó vừa bước ra khỏi khói lửa, thanh ngang trên cửa liền sập xuống.

Mọi người kinh ngạc nhìn trong làn khói lửa hiện ra một cái bóng rất lớn.

Trông giống như linh miêu chín đuôi.

===Hết chương 49===