Với Cao Cố Sanh mà nói, thoải mái đi dạo phố là một chuyện rất hiếm hoi.
Hồi nhỏ Cao Cố Sanh được bà vυ' dẫn ra ngoài tản bộ, suýt chút nữa bị kẻ buôn người bắt đi, cũng may Cao Thệ tan học về kịp thời, xách cặp lên đập tên buôn người kia nổ đom đóm mắt, giải cứu Cao Cố Sanh tròn tròn múp múp.
Từ đó về sau, Cao Thệ không dám chởi trường cho quá nhiều bài tập nữa.
—Mặc dù nhiều bài tập nhưng có thể đập tên buôn người bất tỉnh nhân sự, nhưng mà, nhiều bài tập có thể đập tên buôn người bất tỉnh nhân sự!
Dựa theo lời khai của tên buôn người kia, cảnh sát lần mò theo dấu vết thành công triệt phá đường dây buôn người có quy mô lớn, cứu ra một lượng lớn trẻ em bị bắt cóc, sau đó báo tin cho người nhà đến nhận về.
Tiêu đề giật tít chính là một cái cặp sách bình thiên hạ! Một học sinh tiểu học dùng cặp sách của mình đập tên buôn người xiểng niểng, trợ giúp cảnh sát triệt phá đường dây buôn bán trẻ em!
Như vậy làm nổ ra các cuộc thảo luận:
[Mau giải cứu học sinh tiểu học! Bài tập nhiều đến mức có thể đập xỉu tên buôn người, lúc nào mới có thể giảm bớt áp lực cho trẻ nhỏ.]
[Ganh đua quá nghiêm trọng! Học sinh tiểu học cũng phải thức trắng đêm học hành sao?]
[Bài tập xx, được nhiều giáo viên ưa chuộng, gồm một ngàn trang, bầu bạn hàng đêm với trẻ nhỏ! Độ dày có thể đạt tới 12mm, là sự lựa chọn tốt nhất!]
Nhóc Cao Thệ mười hai tuổi năm đó đã hoàn tất chương trình tiểu học, bỗng chốc không biết nên giải thích thật ra mình đã học xong tiểu học, hay là nên giải thích đống bài tập trong cặp không phải là của trường, mà là của ông Cao soạn cho. thuyngu.wordpress.com
Tóm lại, sau khi tăng cường bảo vệ cho Cao Cố Sanh, hầu như cậu hiếm khi đến tiệm tạp hóa hay trung tâm mua sắm, muốn cái gì thì đặt hàng qua mạng là được.
Ngoài ra, một trong những lần hiếm hoi ra ngoài của Cao Cố Sanh, lại kéo theo sự kiện triệt phá một đường dây chăn dắt trẻ em đi ăn xin.
Sau đó, Cao Cố Sanh không còn đi dạo phố thêm một lần nào nữa.
Nhắc tới cũng lạ, chỉ cần Cao Cố Sanh ở bên cạnh Cao Thệ, là cậu có thể an toàn không rụng một cọng tóc.
…
“Ba, tối nay ăn thịt nướng được không?”
Cao Cố Sanh nhảy tưng tưng vui vẻ giống như chó con được dắt ra ngoài đi dạo.
“Được, đạo trưởng có muốn ăn gì không?”
Ứng Bất Giải đang nhìn chằm chằm tiệm kem bên cạnh nghe vậy quay đầu lại, nói: “Thịt nướng cũng được.”
Nghiêm trang như thể người vừa nãy dán mắt vào kem không phải là y vậy.
Cao Thệ cảm thấy có chút đáng yêu, mặc dù dùng hai từ đáng yêu để miêu tả một thằng đàn ông còn cao hơn mình, có vẻ hơi quái dị.
Cao Thệ lấy di động ra quét mã trả tiền ba que kem.
“Được rồi, đi ăn thịt nướng thôi.”
Cao Cố Sanh là kem vị sô cô la, Ứng Bất Giải là vị matcha, còn Cao Thệ là vị chanh, một nhóm ba người vừa cầm kem vừa đi, hấp dẫn đông đảo ánh nhìn.
Cao Cố Sanh cầm kem nhìn xung quanh, thấy quầy hàng bạch tuộc viên liền la lên: “Ba, con muốn ăn bạch tuộc viên!”
“Mua.”
Cao Cố Sanh vui vẻ mua hai hộp lớn mỗi hộp mười viên, chờ ba mình trả tiền.
Mặc dù cậu có tiền nhưng tự mình trả tiền và nhõng nhẽo đòi phụ huynh ‘Con muốn ăn cái này’ không có giống nhau.
Cao Thệ thỉnh thoảng cũng rất hưởng thụ Cao Cố Sanh làm nũng với mình, giống như bà cố Cao đã nói, anh là kẻ cộc cằn thô lỗ, chỉ thích mềm không thích cứng.
Lúc Cao Thệ cúi đầu tính tiền, đột nhiên cảm thấy có hương matcha thoang thoảng phả tới, Ứng Bất Giải đứng sát bên anh.
“Muốn nếm thử kem.”
Cao Thệ vô thức nói: “Nếm đi.”
Nhưng đã mua kem cho y rồi mà?
Còn chưa kịp phản ứng, anh chỉ thấy bên tai nhồn nhột, Ứng Bất Giải nhích lại gần.
Một giây kia, dòng người đông đúc và âm thanh ồn ào đều bị ngăn cách bên ngoài, xung quanh trở nên yên tĩnh, Cao Thệ còn lờ mờ nghĩ y sẽ hôn lên.
Nhưng Ứng Bất Giải chỉ khẽ hé đôi môi nhạt màu, cắn một miếng kem vị chanh.
Cao Thệ hóa đá tại chỗ, Ứng Bất Giải hoàn toàn không nhìn ra bầu không khí bất thường, chỉ bình luận một câu: “Cái này ăn ngon hơn.”
Cao Cố Sanh đang đứng trước quầy bạch tuột viên, nhìn từng miếng bạch tuột nhỏ được tẩm bột từ từ biến thành từng viên vàng óng hấp dẫn, chủ quầy hỏi Cao Cố Sanh muốn cho thêm nước sốt gì, Cao Cố Sanh quay sang hỏi: “Ba và đạo trưởng muốn…”
Cao Cố Sanh lập tức im bặt.
?
Ủa xí khoan, đây là cảm giác gì.
Tại sao cậu bỗng có cảm giác mình với ba và đạo trưởng không ở cùng một thế giới?
Cao Thệ quay đầu lại, tỏ ra bình thường nói: “Sốt cà đi, còn đạo trưởng?”
Ứng Bất Giải gật đầu.
Cao Cố Sanh quay đầu về, đầu óc hoạt động điên cuồng, đạo trưởng là có ý gì? Ổng cũng muốn sốt cà sao? Tại sao thái độ của ổng giống như muốn ăn chung một hộp với ba mình?
Không đúng không đúng, chắc chắn là ảo giác, đạo trưởng là khách mà, huống chi còn là thùng cơm, ăn nửa hộp sao đủ?
Cao Cố Sanh bưng tới hai hộp bạch tuộc viên rưới sốt cà, đưa một hộp cho đạo trưởng, sau đó mở hộp còn lại ra cho mình và Cao Thệ, vừa mới đưa cái hộp tới trước mặt Cao Thệ bỗng đυ.ng phải Ứng Bất Giải cũng đưa cái hộp tới.
Cao Cố Sanh:???
Trước ánh mắt kinh ngạc của Cao Cố Sanh, Ứng Bất Giải cầm hộp bạch tuộc viên của mình tới trước mặt Cao Thệ, anh không hiểu sao lại đọc ra ý trong mắt y—
Mới nãy nếm kem của anh, giờ cho anh ăn bạch tuộc viên.
Ứng Bất Giải là ai? Là trâu bò dùng sức ăn quật ngã sáu dì giúp việc, là sói đói bị Cao Cố Sanh nghi ngờ sẽ vồ nuốt chửng cậu vào bụng, y thế mà bằng lòng chia sẻ thức ăn?
Khác với Cao Cố Sanh đang trợn mắt há hốc, Cao Thệ từng được Ứng Bất Giải đút kẹo không mấy ngạc nhiên, chỉ là cảm giác bất thường hồi nãy cứ quanh quẩn trong lòng anh mãi không biến mất.
Cao Thệ vô thức muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời của Ứng Bất Giải, đành phải ghim một viên cho vào miệng.
Miếng bạch tuộc bên trong nóng giòn đã nghiền, mùi thơm bùng nổ trong miệng, kết hợp với sốt cà càng thêm đậm đà khó cưỡng, khiến người ta mê say.
Ứng Bất Giải thấy Cao Thệ ghim ăn một viên, mới hài lòng lấy hộp về rồi ghim một viên cho vào miệng, tư thái ăn uống của y rất nho nhã, cũng rất nghiêm túc, làm Cao Thệ không hiểu sao lại liên tưởng đến con chuột hamster nhai phồng hai má.
“Khụ khụ khụ khặc khặc—”
Cao Thệ nhìn Cao Cố Sanh, hỏi: “Sao thế? Bị sặc?
Cao Cố Sanh láo liên hai mắt: “Dạ… Có chút, ba, tới ăn một viên đổi vị đi.”
Cao Thệ vừa ghim ăn một viên vừa nói: “Đều là sốt cà mà, đổi gì…”
Anh bỗng khựng lại.
Cao Thệ nhấn đầu thằng con: “Đi ăn cơm!”
…
Thịt nướng của tiệm này khá có tiếng, nguyên liệu chế biến đều vận chuyển bằng đường hàng không nên rất tươi ngon.
Quan trọng nhất là có hai loại phục vụ cho khách hàng, tự nướng thịt hoặc là nhân viên hỗ trợ nướng thịt.
Cao Thệ quyết định chọn cả hai.
Bình thường mỗi khi ra ngoài với Cao Cố Sanh, chỉ có hai ba con tương tác với nhau, nên Cao Thệ cũng chọn những dịch vụ tương tác giữa hai người, vì Cao Cố Sanh rất thích khoảnh khắc hiếm có giữa ba mẹ với con cái.
Nhưng hôm nay có thêm Ứng Bất Giải, Cao Thệ sợ nướng thịt không kịp khiến Ứng Bất Giải đói xỉu mặt mờm.
Miếng thịt bò có thớ thịt rất đẹp mắt, nóng hổi và béo ngậy, các miếng thịt dần chuyển sang màu nâu cháy hấp dẫn, hương thơm đậm đà của thịt nướng phả vào mặt.
Thịt ba khi nướng hơi bị quắn lại, lớp mỡ gần như trong suốt và được thái thành từng lát mỏng dánh.
Thịt cá nhám trắng như tuyết, cực kỳ thơm, mềm và dai, không cần chấm sốt cũng đã là cao lương mỹ vị.
Sau khi Cao Cố Sanh nướng ra hai miếng than đen, cậu bỏ cuộc chuyển sang khuấy chén nước sốt phô mai bắp, vừa thèm thuồng nhìn Cao Thệ nướng thịt.
Ứng Bất Giải ngồi bên cạnh nghiêm túc nướng thịt bên mâm khác, nếu không nhìn mấy miếng thịt hơi cháy đen trên vỉ nướng, tưởng đâu y đang đại chiến với ác quỷ.
Cao Thệ điêu luyện lật thịt, rồi gắp miếng thịt chín vừa đủ cho Cao Cố Sanh và Ứng Bất Giải.
Cao Cố Sanh suýt chảy nước miếng ‘Áu’ một tiếng, lập tức vồ vập nhét miếng thịt vào miệng, bị nóng nhe nanh trợn mắt cũng không nhả ra.
Lúc này, một cái kẹp gắp xuất hiện trong tầm mắt cậu, trên vỉ nướng trước mặt nhiều thêm một miếng thịt bị nướng hơi nám đen.
Cao Cố Sanh ngẩng đầu lên thấy Ứng Bất Giải cầm kẹp gắp về, mà trong chén của ba mình cũng có một miếng thịt không phải của ổng nướng.
Lại nhìn vào vỉ nướng trước mặt Ứng Bất Giải, bên trên chỉ còn lại vài miếng thịt cháy khét, Cao Cố Sanh còn loáng thoáng nhận ra một miếng khoai tây trong đó.
Cao Thệ nhìn thịt nướng trong chén của mình, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Cho tôi?”
Ứng Bất Giải nghiêm túc gật đầu.
Y chỉ nướng ra hai miếng thịt có thể ăn, một miếng cho Cao Thệ và một miếng cho Cao Cố Sanh.
Cao Thệ nói cảm ơn, gắp miếng thịt cho vào miệng.
Vì hơi cháy nên không thể nói là ngon, nhưng cũng không quá dở.
Bỗng chốc Cao Thệ không biết cảm xúc bây giờ trong lòng là gì.
Ứng Bất Giải khiếm khuyết Sảng linh, y không hiểu gì cả, giống như một đứa trẻ ngây thơ.
Y chỉ muốn chia sẻ điều tốt nhất của mình cho anh.
Cao Cố Sanh ăn miếng thịt của Ứng Bất Giải, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Ứng Bất Giải và Cao Thệ.
Má ơi, chuyện gì đang diễn ra vậy, sao mình lại có cảm giác một nhà ba người hả trời!
Suốt mười tám năm qua, lần đầu tiên Cao Cố Sanh nhìn thẳng vào vấn đề này—
Ba mình thích, rốt cuộc là nam hay nữ?
Gió nam hiểu lòng tôi~
Một bữa cơm lắm tâm tư, nhưng vẫn là rất vui vẻ, sau khi ăn no nê, Cao Thệ dẫn mọi người đến khu trò chơi điện tử.
Cao Cố Sanh rất thích đến khu trò chơi điện tử chơi, thật giống như cậu và Cao Thệ là một đôi ba con bình thường, chơi hết sức mình, không còn muộn phiền về thể chất xui xẻo của cậu nữa.
Ba người chơi từ cưỡi máy bay cho con nít đến ném banh vào rổ, rồi từ trò đẩy tiền đến chơi câu cá, chơi đâu thắng đó.
Cao Cố Sanh cõng một con khỉ bông bự sau lưng, tay trái và tay phải cầm một rổ tiền xu, gọi với hai người Cao Thệ: “Ba! Con muốn chơi đua xe!”
“Chơi luôn.”
Cao Thệ ngồi vào chỗ điều khiển, Cao Cố Sanh ngồi vào máy bên cạnh, Ứng Bất Giải cũng tham gia, trên tay y còn cầm một ly trà sữa.
Theo hiệu lệnh, ba chiếc xe phóng băng băng ra khỏi vạch xuất phát.
Đi đôi với đủ loại tiếng hét ‘é é é é’ ‘ớ ớ ớ ớ’ kỳ quái của Cao Cố Sanh, ba chiếc xe lần lượt về đích, Cao Thệ không ngoài dự đoán một mình một ngựa, nhưng điều khiến Cao Cố Sanh khó chấp nhận nhất là, Ứng Bất Giải mới chơi lần đầu mà lại về nhì.
Không phải nói Sảng linh của đạo trưởng bị khuyết tật sao?!
Cao Cố Sanh dấy lên ý chí chiến đấu: “Đua lần nữa!”
Dưới ánh đèn chớp chớp đủ màu, ánh mắt của thiếu niên sáng lấp lánh, bên cạnh là hai thanh niên một người mày kiếm mắt sáng, một người phiêu dật xuất trần, không biết bao ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Mà ở trong một góc vắng, có một thanh niên nhuộm tóc đỏ đang bình tĩnh nhìn Cao Cố Sanh.
Hắn nhìn người trước mặt như bị hút mất hồn, lẩm bẩm lên tiếng.
“Minh Nguyệt…”