Cao Thệ lại nằm mơ.
Một luồng ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu xuống mắt cá chân của thiếu niên nằm trong phòng, làn da của cậu trắng đến mức tưởng như trong suốt.
Trên người cậu không một mảnh vải che thân, toàn thân bầm tím, trên cổ chân mảnh khảnh bị khóa bằng cùm mỏng màu vàng, bị mài ra một vòng đỏ thẫm.
Mong manh dễ vỡ.
Cứ ngỡ một giây sau sẽ biến thành bọt biển.
Đây là Cao Cố Sanh trong mộng.
Cho dù chỉ là mơ, nhưng trái tim của Cao Thệ bắt đầu đau nhói, cơn tức giận giống như hóa thành ngọn lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của anh. thuyngu.wordpress.com
Người đàn ông với vóc dáng to cao đẹp mã xoay người lại, nhìn Cao Cố Sanh với đôi mắt vô tình, còn khẽ nhíu mày, gã cúi người bóp cằm cậu, cưỡng ép cậu ngẩng đầu lên.
“Sao hả, chưa nhận rõ thực tế? Còn muốn chạy?”
Cao Cố Sanh chậm chạp lắc đầu, giống như con búp bê sứ không có linh hồn.
“Hừ, cậu nhớ kỹ cho tôi, còn bỏ chạy nữa, tôi không chỉ bẻ gãy một chân của cậu, còn san bằng cái viện mồ côi kia.”
Cao Cố Sanh cất giọng khản đặc: “Sẽ không chạy nữa.”
Gã đàn ông hài lòng rút tay về, cằm của thiếu niên bị bóp hằn ra một vệt đỏ.
“Đi thôi, đừng để bọn tôi đợi quá lâu.”
Sau khi gã đàn ông ra ngoài, Cao Cố Sanh khó khăn đứng dậy, hai chân cậu run rẩy, cả người thê thảm không dám nhìn.
Cậu cúi đầu, ngón tay run rẩy cài nút áo cuối cùng.
Áo sơ mi trắng rất rộng, vạt áo che ngang tới giữa đùi, để lại bóng mờ ái muội.
Cậu đi ra khỏi phòng, cùm vàng trên cổ chân theo động tác bước đi phát ra tiếng rổn rảng.
Gã đàn ông đang ăn điểm tâm.
Bữa sáng của Cao Cố Sanh chỉ có hai chén sữa.
Cậu im lặng uống cạn hai chén sữa, sau khi dùng nước súc miệng liền đi đến cây đàn dương cầm ở phòng khách.
Bước chân của cậu khựng lại giây lát, thân thể cứng nhắc mất tự nhiên, giống như nhớ lại kí ức không mấy vui vẻ, nhưng cậu vẫn bình tĩnh bước tới bên cây đàn rồi ngồi xuống.
Tiếng đàn như dòng chảy phát ra từ mười ngón tay của cậu, đầu ngón tay như điểm lên rạng đông và ánh trăng.
Nhưng mà, gã đàn ông bỗng thốt lên giận dữ.
Cái ly sành trong tay gã ném thẳng qua, một vết cắt hiện lên trên má của Cao Cố Sanh, từ từ nhỏ máu.
Tiếng nhạc ngừng lại.
“Mày có ý gì? Mày đang tỏ thái độ bất mãn hả?!”
Một cái tát trời giáng đáp xuống mặt Cao Cố Sanh, cậu bị tát ngã nằm trên đất, có vẻ thân thể của cậu rất suy nhược, nằm bệt trên đất không dậy nổi.
Nhưng gã đàn ông không chịu tha cho cậu.
Gã mạnh tay nắm cổ áo kéo cậu từ dưới đất lên: “Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, mày có tư cách gì bất mãn!”
Hàng mi dài của Cao Cố Sanh run rẩy, cậu ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh ngước mắt lên.
“Tôi đúng là đồ chơi.”
“Nên anh mới đưa tôi lên giường người khác, tôi không thể phản kháng.”
Cậu ngẩng đầu nhìn gã đàn ông trước mặt, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
“Tất cả đều do anh quyết định, bây giờ tôi chỉ là đàn bài hát mà bọn họ thích, anh tức giận cái gì?”
Đầu của Cao Thệ ‘Ong’ lên một tiếng, sắp sửa nổ tung.
Anh hung tợn đấm mạnh vào đầu gã đàn ông, nhưng chỉ xuyên qua cơ thể gã.
Anh giống như vong hồn đã chết, chỉ có thể trơ mắt nhìn thảm kịch xảy ra, không thể làm được gì.
Lửa giận đốt đỏ hai mắt anh, ngay lúc này, anh bỗng ngửi thấy một mùi thơm.
Đó là mùi trầm hương hòa lẫn với mùi đào ngòn ngọt.
Giống như sau lưng có người nắm lấy cổ tay anh, nói với anh rằng, đấm nó đi.
Lần này, anh có thể đấm mạnh vào cái bản mặt chó chết của thằng khốn kia.
Cao Thệ ra tay không chút do dự.
Một quyền này được dồn hết toàn bộ sức lực, đấm gã đàn ông ngã lăn quay ra đất.
Đấm được rồi!
Cao Thệ lại đá tới một cước vào người gã đàn ông, phát ra một tiếng ‘Ầm’ thật lớn, gã đàn ông phun máu như vòi nước.
Đây là lần đầu tiên Cao Thệ có thể thay đổi giấc mộng.
Dù anh biết rõ tất cả đều là giả, khi ngửi thấy hương đào, trong mắt gã đàn ông liền mất đi ánh sáng, nhưng anh vẫn rất vui vẻ. thuyngu.wordpress.com
…
Cao Thệ khẽ nhúc nhích, hiếm khi đã tỉnh lại nhưng không mở mắt ra ngay.
Kết cục trong giấc mơ vừa rồi quá sung sướиɠ, khiến anh rất thèm mơ thêm lần nữa.
Nhưng mùi hương trong mơ giống như theo anh quay về thực tại, hơn nữa hình như còn gối đầu lên cái gì đó vừa mềm vừa ấm, có cảm giác không phải cái gối anh thường nằm.
Cao Thệ mở mắt ra, mắt to trừng mắt nhỏ với Ứng Bất Giải.
Ứng Bất Giải chớp mắt, chần chừ giây lát rồi đưa viên kẹo vừa mới lột vỏ đến bên miệng Cao Thệ.
Đầu óc của Cao Thệ còn trì trệ, theo phản xạ há miệng ngậm vào, rồi từ từ ngồi dậy trên ghế sofa.
Hai người đồng loạt im lặng.
Hoặc là nói người đang lúng túng và nghi ngờ, chỉ có mỗi Cao Thệ.
Lát sau, Cao Thệ ho nhẹ một tiếng: “Cảm ơn đạo trưởng.”
Ứng Bất Giải lạnh lùng ‘Ừm’ một tiếng, nếu không thấy y lóng ngóng lột vỏ quả măng cụt thì vẫn tin y là một vị đạo trưởng cao lãnh, chứ không phải vì trong miệng ngậm đầy măng cụt nên mới không thể nói chuyện.
Cao Thệ dở khóc dở cười, cầm lấy cùi quả xoay một vòng rồi rút ra, sau đó bóp nhẹ thân quả hai cái, dễ dàng tách vỏ măng cụt ra một cách nguyên vẹn.
Cao Thệ đưa cho Ứng Bất Giải, nhìn y sáng rực hai mắt cầm lấy rồi cho cả thịt quả trắng nõn vào miệng.
Cao Thệ thấy vậy, vừa lột vỏ măng cụt vừa nói chính sự: “Đạo trưởng, mới nãy trong mộng… Là anh sao?”
Anh hỏi không đầu không đuôi, nhưng Ứng Bất Giải lại nghe hiểu, nhẹ giọng ‘Ừ’ một tiếng.
Y nuốt thịt quả trong miệng xuống, nói: “Anh rất tức giận.”
“Cái gì?” Cao Thệ kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại thấy Ứng Bất Giải dời mắt khỏi thức ăn trong tay, nhìn chăm chú vào mình.
Bị nhìn chăm chú như vậy, sẽ không có ai nghi ngờ Ứng Bất Giải là một người bị thiếu khuyết Sảng linh.
“Đừng tức giận.”
“Tôi giúp anh.”
Ứng Bất Giải nói xong lại cúi đầu xuống, tập trung ăn măng cụt đã được Cao Thệ lột vỏ.
Cao Thệ nhìn Ứng Bất Giải, cảm thấy trái tim bị đâm nhẹ một cái, lan tỏa ra cảm giác kỳ lạ lẫn chua xót khó hiểu.
Cao Thệ gãi đầu, thở hắt ra một hơi, muốn nói gì nhưng lại bưng một mâm măng cụt trắng nõn đã được lột vỏ sang cho Ứng Bất Giải: “Đạo trưởng, ăn nhiều vào.”
Ứng Bất Giải bận rộn ăn măng cụt, không quên vừa nhai vừa ‘Ừm’ một tiếng.
…
Cao Thệ bắt đầu nhớ lại nội dung trong mơ.
Rất hiển nhiên, gã đàn ông trong mơ là ‘kẻ khế ước’, cũng chính là sếp tổng của Vạn Tinh Entertainment, Lệ Mạch Trần.
Xem ra Lệ Mạch Trần dùng thủ đoạn uy hϊếp đe dọa để Cao Cố Sanh trở thành chim hoàng yến của hắn, nhưng không biết sau đó xảy ra chuyện gì, có thể là vì trao đổi bạn tình, hoặc là trao đổi tài nguyên, Cao Cố Sanh bị đưa lên giường của người khác. thuyngu.wordpress.com
Về sau nữa, Cao Cố Sanh lại trở về bên cạnh Lệ Mạch Trần, mà lần này ý muốn kiểm soát của Lệ Mạch Trần với Cao Cố Sanh càng thêm mãnh liệt, thậm chí sau khi Cao Cố Sanh chạy trốn một lần, đã bẻ gãy một chân của cậu.
Cao Thệ nhớ tới đây, càng siết chặt nắm đấm.
Anh phải hít thở sâu mấy hồi mới đè xuống xung động bay thẳng đến Vạn Tinh Entertainment, đấm Lệ Mạch Trần ra bã.
Cao Thệ châm một điếu thuốc rồi để trên gạc tàn, cho khói thuốc từ từ bay lên.
Anh cắn bể viên kẹo bạc hà trong miệng, hương vị the mát ngọt nhẹ kí©ɧ ŧɧí©ɧ các giác quan, Cao Thệ xem lại nội dung giấc mơ trước kia.
Trong đoạn văn bản ghi chép về [Thiên sư Chương], hồi Cao Cố Sanh và thiên sư Chương mới gặp nhau, khi đó Cao Cố Sanh đi hơi cà thọt, xem ra là vì Lệ Mạch Trần mà không trị dứt bệnh.
Cao Thệ lạnh lùng nhai nát kẹo rồi nuốt xuống, sau đó lột vỏ một cây kẹo mυ'ŧ khác cho vào miệng ngậm.
Lần này anh mở xem tài liệu về thông tin của một vài người trong giới.
Lật tới trang của Lệ Mạch Trần.
Nhà họ Lệ làm giàu từ ba đời trước, luôn gầy dựng sự nghiệp trong làng giải trí, trải qua nhiều năm phát triển, nhà họ Lệ có thể nói là một tay che trời trong làng giải trí, hơn nửa nghệ sĩ trong giới đều có chút quan hệ với Vạn Tinh Entertainment.
Cha của Lệ Mạch Trần là người có năng lực, nhưng chỉ tới mức giữ gìn cái đã có, còn Lệ Mạch Trần mới là thiên tài chân chính, không chỉ tuổi còn trẻ đã được cụ Lệ cho phép tiếp quản vị trí sếp tổng thay cho cha mình, còn đưa sự nghiệp nhà họ Lệ lên một tầng cao mới.
Dã tâm của hắn không chỉ dừng lại ở đó, dạo gần đây có xu hướng phát triển bên bất động sản.
Bất động sản…
Lệ Mạch Trần trong mơ, quả thật đã thành công.
Mà Cao Thệ nhớ không lâu sau sẽ có một buổi đấu thầu.
Cao Thệ gọi cho ông Cao: “A lô? Ba.”
“Nói ngắn gọn.”
Trong giọng nói của ông Cao lộ rõ sự bất mãn vì bị làm phiền, Cao Thệ xem lịch, ngày mai là ngày kỉ niệm kết hôn của ba mẹ anh, có lẽ ông Cao đang bận.
Cao Thệ nghe lời nói ngắn gọn: “Ba, cho con trăm triệu.”
“Cái gì?!”
Cao Thệ nghe tiếng hét bên kia, giải thích cho có lệ: “Tháng sau có một buổi đấu thầu, con có thể sẽ phải tham gia.”
Ông Cao khó chịu nói: “Sao hả, trước không quan tâm chuyện công ty, giờ muốn đi làm?”
Lại nữa lại nữa.
Hết cách, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Cao Thệ kiên nhẫn giải thích: “Ba, con mơ thấy Lệ Mạch Trần đầu tư vào bất động sản và phát triển thành công.” thuyngu.wordpress.com
Ông Cao tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Lệ Mạch Trần cũng là người ăn hϊếp Nhạc Nhạc trong giấc mơ của mày?”
Cao Thệ nói: “Nếu không có bất ngờ xảy ra, từ đầu mối trong giấc mơ mấy ngày qua của con, có thể đoán ra hắn ta muốn thầu mảnh đất kia, chúng ta có thể bán lại mảnh đất, nhưng tuyệt đối không được để nó rơi vào tay Lệ Mạch Trần.”
“Được, mấy ngày nay sẽ để chú Thẩm chuyển tiền cho mày.”
“Sinh nhật của ông nội mày sắp tới, nhớ chuẩn bị.”
Cao Thệ cắn bể kẹo mυ'ŧ, cười nói: “Đã chuẩn bị xong rồi, chắc chắn ông nội sẽ thích.”
“Còn nữa, mấy ngày tới nếu không có gì thì hạn chế gọi điện cho mẹ mày.”
Cao Thệ ‘dạ dạ dạ’ liên tục: “Biết rồi thưa ba, chúc ngày kỷ niệm kết hôn của ba với mẹ vui vẻ—”
“Tút tút tút…”
Bên kia cúp máy.
Cao Thệ nói chuyện với ông già nhà mình xong thấy tâm tình đỡ hẳn ra, anh dập tắt khói thuốc rồi lên weibo xem hotsearch.
Tần Thời xin lỗi đang ở top 1.
Cao Thệ đọc sơ qua, hừ lạnh.
Vẫn chưa xong đâu.
Từ trước đến nay anh luôn tôn thờ chủ nghĩa diệt cỏ tận gốc.
Huống chi, hiện tại Tần Thời là cây rụng tiền của Vạn Tinh Entertainment, nếu xử lý xong Tần Thời xem như chặt đứt tay phải tay trái của Lệ Mạch Trần.
Lúc này, Cao Thệ nhận được một tin nhắn.
[Sếp, đây là ảnh Tần Thời lén lút đi khách sạn với phụ nữ.]
Tiếp đó bên kia gửi qua một bức ảnh, là Tần Thời và một phụ nữ sánh vai nhau bước vào khách sạn.
Cao Thệ hỏi, [Thật không? Chụp lúc nào?]
[Một năm trước.]
[Chụp bởi một tay paparazzi trong giới, phẩm hạnh không tốt, có cầm bức ảnh này đi đòi Tần Thời một trăm ngàn phí ém miệng, nhưng lén giữ lại file ảnh gốc.]
[Người này có có máu đỏ đen, lúc trước theo dõi một minh tinh đến sòng bạc ngầm ở thành phố X, không chỉ không chụp được ảnh của minh tinh đó, bản thân thì lại chơi thành nghiện, thua sạch tiền, còn thiếu điều lấy mông gán nợ, bây giờ sa đà vào cờ bạc đến mù quáng, phải đem rao bán bức ảnh chưa xóa này.]
[Nhưng mà tay nghề của paparazzi này rất tệ, toàn chụp chuyện nhỏ nhặt ngoài lề, chỉ có mỗi bức ảnh này là có giá trị.]
Cao Thệ nhìn bức ảnh, chụp rất mờ, Tần Thời đưa lưng về ống kính, quần áo trên người là từ phim trường hôm đó, dáng người trong ảnh khá tương tự với Tần Thời, nhưng đây chưa phải bằng chứng mang tính quyết định, rất dễ tẩy trắng.
Không thể tung mỗi tấm hình này ra được, nếu có thể chụp được bức ảnh mấu chốt, đến lúc đó tổng hợp lại rồi tung ra một lượt cũng chưa muộn. thuyngu.wordpress.com
Người phụ nữ trong ảnh nghiêng đầu nói chuyện với Tần Thời, ánh mắt và nụ cười đều là vẻ thẹn thùng, rất dễ dàng nhìn ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người họ.
Cao Thệ nhìn tấm ảnh một hồi vẫn không phát hiện ra đầu mối gì, thuận tay gửi nó cho Cao Cố Sanh.
[Không phải bằng chứng mấu chốt, khoan đăng lên mạng, nếu gặp phải chuyện gì có thể uy hϊếp đến Tần Thời thì hãy ra tay.]
Sau đó anh lại gửi tin nhắn cho vệ sĩ [Được rồi, nhớ theo sát Tần Thời, xem có thể chụp được hình nào hay ho nữa không.]
[Đã rõ.]
Anh cất di động vào, đồng hồ đeo tay đúng lúc gửi đến một tin tức.
[Cảm ơn sếp Lệ của công ty giải trí Vạn Tinh đã quyên góp mười triệu cho trường chúng tôi!]
Là weibo của trường Nhạc Nhạc mà anh đang theo dõi.
Cao Thệ nhíu mày, định gọi điện cho Cao Cố Sanh, bỗng thấy Cao Cố Sanh đã gọi tới.
“Ba! Chị gái trong bức ảnh ba vừa gửi cho con á, con có gặp chị ta rồi!”
“Buổi triển lãm lúc trước có mời Tần Thời đến biểu diễn cho lễ khai mạc, chị này ôm bụng bầu đứng bên dưới chụp hình cho anh ta!”
“Đù móa, đừng nói đứa bé trong bụng là của Tần Thời nha trời?!”