Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì

Chương 30: __Cao Thệ: Treo thưởng lớn cho hiệp sĩ nuôi rồng__

Cao Cố Sanh vội vàng lùi ra sau kéo giãn khoảng cách.

Đù má, Vân Tri Ý chưa nói cho cậu biết idol của cô lại ‘bình dĩ gần gũi’ đến thế!

Tần Thì đã lấy giấy bút ra, dù bây giờ có nói ‘Tôi không phải fan của anh, tôi không biết anh là ai hết á!’ hay từ chối ký tên thì cũng quá xấu hổ, cậu đành phải cười xòa nhận là fan.

Lúc trước chị Vân muốn chữ ký của Tần Thì, lần này xem như đem về cho chị ấy.

Tần Thì tiện tay xé xuống một tờ giấy note rồi ký tên, sau đó nhìn Cao Cố Sanh đặt tờ giấy vào phía sau ốp lưng điện thoại, khóe miệng càng nhếch cao, hắn cười khẽ một tiếng: “Thấy nhiêu đó là đủ rồi à?”

Cao Cố Sanh chẳng hiểu gì ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tần Thì bất ngờ đứng sát vào cậu, ánh mắt mơ màng mê ly.

“Có muốn chụp với nhau pô ảnh không, hửm?”

Cao Cố Sanh vừa ngẩng đầu liền thấy bản mặt to đùng dí sát rạt vào, cậu nhịn dữ lắm mới không cho đối phương một đấm ‘thân thiết’ vào sống mũi, kết quả vừa lùi lại liền đυ.ng vào tường.

Hơi thở của hai người hòa lẫn vào nhau.

Chuông cảnh giác trong lòng Cao Cố Sanh đang rú inh ỏi, lại có chút không thể tin nổi.

[Không thể nào không thể nào, mình còn đeo khẩu trang mà, hôm nay chỉ lộ có nửa mặt!]

Cậu cười gượng: “Không cần…”

“Đừng xấu hổ, fan bé nhỏ của tôi.”

Tần Thì ngắt lời cậu, còn chống một tay bên đầu cậu.

“Hôm nay tình cờ gặp cậu, tôi có thể thỏa mãn nguyện vọng một ngày của cậu, xem như là—” Hắn đá lông nheo mắt phải với Cao Cố Sanh: “Cho fan phúc lợi.”

Da gà da vịt thi nhau nổi đầy người Cao Cố Sanh.

Chị Vân ơi, sao chị không nói idol của chị sến ói thế hả?!

Cao Cố Sanh thấy trợ lý sắp giơ máy ảnh lên, cậu hết chịu nổi đẩy Tần Thì ra: “Xin lỗi, tôi thật sự không phải fan của anh, tôi chỉ muốn xin chữ ký dùm cho bạn tôi.”

Tần Thì cũng không ngại, còn nở nụ cười tự tin: “Ánh mắt là không thể lừa người, bé fan của tôi, ánh mắt của cậu đã nói, cậu thích tôi.”

“Huống chi—”

“Mà dù không phải là fan đi nữa, cũng có thể trở thành fan mà, đúng không nào?”

Cao Cố Sanh vừa cười với Thần Thì, vừa né tránh lùi từng bước ra xa: “Xin lỗi xin lỗi, tôi sực nhớ ba tôi có dặn hơn mười hai giờ mà chưa về nhà sẽ đánh gãy chân tôi, tôi xin phép đi trước.”

Cao Cố Sanh chạy biến.

Tần Thì nhìn bóng lưng đi xa của Cao Cố Sanh, cười khẽ: “Tôi thừa nhận chiêu trò của cậu đã thu hút tôi.”

“Có điều cái trò lạt mềm buộc chặt này, chỉ nên dùng một lần thôi nha.”

“Lần sau gặp lại, hy vọng cậu có thể thẳng thắn, fan yêu quý của tôi.”



Sau khi Cao Cố Sanh chạy ra khỏi triển lãm, cúi đầu nhìn tờ giấy chữ ký bị bỏ vào ốp lưng trong suốt, trong lòng mắt ói muốn chết.

Cậu quay mặt điện thoại lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Sau đó cậu vào danh bạ bấm gọi cho Cao Thệ, lại máy bận.

Cao Cố Sanh hơi lo lắng.

“Nhiệm vụ lần này của ba rất nguy hiểm sao, đã ba, bốn ngày rồi mà không liên lạc được.”

***

Lùi thời gian về bốn ngày trước.

Cao Thệ ngắt cuộc gọi với Cao Cố Sanh, thuận tay cầm khóa xe lên, Thừa Trạch Kỳ đúng lúc từ trong bếp đi ra.

Hắn bưng mâm trái cây, trên mâm còn có hai ly rượu trái cây: “Lão Cao, anh phải đi liền hả? Đừng đi, ngồi uống với tôi ly rượu đã, xế chiều hôm nay là giờ nghỉ của tổ đội các anh mà?”

Cao Thệ lắc chìa khóa trong tay: “Có một nhiệm vụ khẩn cấp, dịp khác uống với anh sau.”

Thừa Trạch Kỳ cố tình ra vẻ nghiêm túc: “Anh đừng nói thế chứ, trong phim thường hay có cảnh này nè, hứa dịp khác nhậu nhưng toàn bể kèo.”

Cao Thệ cười mắng: “Coi phim ít thôi, làm như không có tôi là anh không nhậu được, chờ đó, làm xong chuyện về cho anh uống ói luôn.”

Thừa Trạch Kỳ mở video về show giải trí của idol Bạch Thi của hắn trước khi đi huấn luyện khép kín, phất tay: “Đi lẹ đi lẹ, cứ đợi xem ai uống ói cho biết.”

Khi Cao Thệ chạy tới Cục Dị Quản, thuận đường dắt theo Ứng Bất Giải.

Hôm nay Ứng Bất Giải đã thông thạo dùng điện thoại đặt thức ăn ngoài, Cao Thệ liên kết thẻ phụ của mình với tài khoản Alipay để Ứng Bất Giải dễ dàng thanh toán hơn, khi nào đói bụng cứ việc mua đồ ăn, Cao Thệ có thể theo dõi qua tin nhắn thông báo quẹt thẻ, xem như có thể bảo đảm an toàn cho Ứng Bất Giải.

Có lẽ cha mẹ nào cũng có thói quen này, khi Cao Thệ ăn quán với các đồng đội của mình cũng không cảm thấy đồ ăn bên ngoài mất vệ sinh, ngồi trên ghế nhựa nhỏ vây quanh một mâm tôm hùm nướng phủ phê, ăn bao no bao ngon. Nhưng khi Cao Thệ thấy Cao Cố Sanh ăn vặt bên ngoài, anh lại cảm thấy thằng con mình không phải ăn thức ăn hợp vệ sinh, mà là một đống dầu mỡ và chất phụ gia.

Vì thế lúc Cao Thệ dọn ra ở riêng, thuận tiện thuê một dì giúp việc nấu cơm và quét dọn nhà cửa. Dì giúp việc làm rất tốt, nấu cơm cũng sạch sẽ và hợp miệng.

Thỉnh thoảng dì không có ở nhà, Cao Thệ sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm cho Cao Cố Sanh.

Nhưng từ sau khi Ứng Bất Giải vào ở nhà anh, dì giúp việc chẳng khác gì bị bóc lột sức lao động.

Ngày đầu tiên, y làm dì giúp việc kiệt sức ngã lăn quay ra đất.

Sau khi Cao Thệ về nhà, dì giúp việc xoa bóp cổ tay sưng đỏ khóc nói, dì cả ngày cầm muôi khuấy nồi không ngơi tay, thật sự chịu hết nổi rồi, năm đó về quê phụ gia đình thu hoạch gặt lúa cũng không tới mức quần quật như thế.

Cao Thệ nhìn cổ tay sưng đỏ của dì giúp việc, dứt khoát cho dì nghỉ ngơi nửa tháng, đồng thời bồi thường cho dì một khoản để đến bệnh viên mua thuốc giảm sưng.

Sau khi dì giúp việc đi, Cao Thệ ấn mở đồng hồ đeo tay, mở app nội trợ, định lấy số lượng bù vào lượng công việc.

Không biết có phải lúc trước giúp Cao Thệ phong ấn thân thể dẫn linh cho Cao Cố Sanh mà tiêu hao quá nhiều năng lượng hay không, dẫn đến khoảng thời gian này lượng cơm của Ứng Bất Giải tăng chóng mặt.

Ứng Bất Giải ngồi bên cạnh Cao Thệ, vừa ăn trứng cuộn vừa nhìn gò má của anh.

Cao Thệ nghĩ y đang nhìn màn hình nên lấy ra một mẫu điện thoại mới ra mắt năm nay từ trong cặp táp đưa cho y, chỉ y cách nghe gọi và nhắn tin.

Cao Thệ nhìn Ứng Bất Giải cúi đầu nghịch di động, Cao Thệ quyết định tuyển hai dì giúp việc được chấm năm sao, sẵn sàng chi trả một số tiền kếch xù mời cả hai tới làm thử—

Sau đó hai người họ làm được một ngày liền xin thôi việc.

Không phải Cao Thệ trả tiền lương không đủ cao, nhưng phải có mạng mới nhận tiền được, một ngày dành ra mười sáu tiếng hì hục nấu cơm trong bếp, ai mà chịu nổi cường độ làm việc cao kinh khủng vậy chứ.

Cao Thệ không tin lại tuyển thêm hai người nữa, lại được một ngày liền quay xe.

Trên thị trường tuyển dụng còn rất nhiều người giúp việc được đánh giá cao, Cao Thệ tuyển lại tuyển, dần dần trong vòng truyền ra một tin đồn về một căn biệt thự đáng sợ nọ—

Người trong căn biệt thự kia quá kinh khủng, một ngày có thể ăn— Nhiều phát sợ! Tiền lương kếch xù mà nhà kia kia trả đâu phải tiền lương, mà là treo thưởng lớn cho vị dũng sĩ nào có thể đút no rồng thì có!

Cao Thệ buồn bực, đành phải dạy Ứng Bất Giải cách đặt thức ăn bên ngoài.

Lúc đầu, Cao Thệ kiên nhẫn dạy Ứng Bất Giải cách đặt món, cũng chuẩn bị tâm lý sẽ dạy nhiều lần, nhưng không ngờ bạn học Ứng Bất Giải vừa dạy qua một lần liền nhớ ngay, đặt thành công một phần cháo cua, nửa tiếng sau shipper giao tới.

Cao Thệ: Ờm… Chẳng lẽ nói đồ ăn không hổ là động lực thúc đẩy chỉ số thông minh sao.

Sau khi Ứng Bất Giải nếm được ngon ngọt từ việc đặt món bên ngoài, ba ngày sau tất cả anh giai shipper trong khu vực đều biết căn biệt thự này.

Có lúc đến ba, bốn anh shipper đυ.ng mặt nhau khi tới đây giao hàng—

[Ô, anh cũng tới giao thức ăn à?]

[Đúng đó, anh cũng vậy hả?]

Nhờ vào bao tử hố đen của Ứng Bất Giải, Cao Thệ biết đến rất nhiều món ăn mới lạ mà anh chưa từng thấy trước đây.

Mặc dù Ứng Bất Giải không có khả năng sinh hoạt tự lập, nhưng dù sao người nào đó đã có tiền án bị lừa dắt đi, vì vậy ngày thường Cao Thệ đi làm đều sẽ dẫn theo Ứng Bất Giải.

Nhiệm vụ lần này cũng vậy.

Huống chi, mặc dù Sảng linh của Ứng Bất Giải không tròn vẹn, nhưng từ sự kiện ở sân bay lần trước có thể nhìn ra, khả năng tự vệ của y không thành vấn đề.

Đồng thời y còn là đạo sĩ được hệ thống nhà nước ghi nhận lại, vì vậy chỉ cần không phải là nhiệm vụ có độ bảo mật cao, với điều kiện tiên quyết là nhiệm vụ được báo cáo công khai, y có thể tự do tham gia.

Nhà nước rất tích cực chiêu mộ dị nhân có siêu năng lực.



Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Cao Thệ và Ứng Bất Giải đến Cục Dị Quản.

Cao Thệ vừa vào cửa liền bị nhét cho núi tài liệu, Thường Dương ngậm một lát bánh mì nướng dày cộm, đang mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài, nói lúng búng: “Ội ưởng, ần ày à iệm ụ ấp ai!” (Đội trưởng, lần này là nhiệm vụ cấp hai!)

Cao Thệ nghe vậy lập tức chọn người: “Dương, anh Hoàng!”

Anh vung tay lên: “Đi thôi, vừa đi vừa nói!”

Nhiệm vụ về quỷ quái của Cục Dị Quản chia làm ba cấp, cấp một là cao nhất, cấp ba là thấp nhất.

Nhiệm vụ càng cao cấp, phạm vi liên quan càng rộng, càng khó xử lý ổn thỏa, càng điều động nhiều dị cảnh.

Bình thường toàn là nhiệm vụ cấp ba, điều động một dị cảnh là đủ, còn nhiệm vụ cấp hai lần này phải điều động ba dị cảnh trở lên.

Thường Dương vo lát bánh mình thành cục rồi ngốn vào miệng, ngồi vào xe nổ máy.

Hoàng Sam vội vàng ngồi vào ghế phó lái, xoay đầu ra đằng sau nói với

Cao Thệ: “Đội trưởng, anh xem phần tài liệu này đi, rõ ràng chuyện này có chút kỳ lạ.”

Cao Thệ đọc lướt qua, phát hiện mục tiêu của nhiệm vụ lần này là công ty của nhà họ Chu.

Anh nhớ tới quả drama mà ông bô nhà mình nằm gai nếm mật hóng được, ngón trỏ gõ nhẹ lên tài liệu.

Chuyện nhà họ Chu có ma quỷ quấy phá, không lẽ là thật?

Phần tài liệu trong tay này chính xác mà nói, là tự thuật của một nhân viên mới vào làm cho Chu thị.



Xa Hi là một sinh viên mới ra trường không lâu, sau khi tốt nghiệp, rất may mắn được nhận vào làm cho công ty Chu thị.

Nhà họ Chu chủ yếu kinh doanh về mặt hàng thực phẩm, nổi tiếng với một loạt sản phẩm từ thịt, các sản phẩm từ thịt của nhà họ Chu có chất lượng cao và giá thành thấp, được rất nhiều nhà hàng ưa chuộng.

Sau khi Xa Hi vào công ty làm việc, trở thành một nhân viên sale bình thường.

Nhưng niềm vui được tuyển vào một công ty lớn chỉ gói gọn trong ngày đi làm đầu tiên.

Bởi vì Chu thị không xem nhân viên là người, vừa vào làm đã bắt tăng ca, làm việc một hơi tới mười giờ tối mới cho về.

Không biết có phải là do mắt hoạt động quá lâu nên thấy xung quanh hơi mờ tối hay không, Xa Hi ngáp một cái rồi chỉnh sửa lại bảng báo cáo mà cấp trên giao cho, chỉ còn một phần nhỏ nữa là xong.

Đồng nghiệp bàn bên cũng bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị về.

Không chỉ đồng nghiệp bàn bên, mấy đồng nghiệp bên phòng hành chính cũng ‘sột soạt’ thu dọn đồ đạc.

Đồng nghiệp bàn bên nói nhỏ: “Tranh thủ quản lý không ở đây, chuồn về lẹ đi.”

Xa Hi bối rối gãi đầu nói: “Em còn chưa sửa xong báo cáo sếp giao, em làm xong rồi về sau.”

Đồng nghiệp bên cạnh muốn nói gì đó chợt nhác thấy quản lý đi vào, đành phải ngậm miệng, quay sang cười nịnh nọt với quản lý: “Em làm xong việc hôm nay rồi, đã gửi mail cho trưởng ban.”

Quản lý gật đầu, không nói gì.

Đồng nghiệp bàn bên vội vàng xách túi ra về.

Trước khi đi còn liếc nhìn Xa Hi, ánh mắt đó làm Xa Hi cảm thấy bất an.

Quản lý đi tới bên cạnh Xa Hi, nhíu mày: “Chưa làm xong sao? Để công việc hôm nay qua ngày mai chẳng phải thói quen tốt gì.”

Xa Hi chửi thầm quản lý, nghĩ bụng [Nếu không phải tại ông bất ngờ dời cuộc họp tổng kết của tuần sau sang ngày mai, tôi đâu phải khổ sở tăng ca ngay ngày đầu tiên đi làm chứ! Quả nhiên, lãnh đạo ít nhiều sẽ có chỗ ngốc xít, chỉ khác biệt ở chỗ vỗ đầu nghĩ ra hay là vỗ mông nghĩ ra.]

Tuy hắn nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cười xòa nói.

“Lát nữa là em có thể làm xong.”

Quản lý giận vui không lộ ra mặt, chỉ gật đầu nói: “Nhớ làm xong trước cuộc họp ngày mai.”

Xa Hi gật đầu lia lịa.

Cuối cùng không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng bíp bíp vui tai, quản lý lái con xe sang trọng trị giá năm mươi sáu năm tiền lương tan làm.

[Quả nhiên.]

Xa Hi thầm rên trong lòng.

[Sau năm mươi năm làm việc, cuối cùng cũng tậu được em xe ngon lành.]

Hết cách, có oán trách thế nào đi nữa, cũng phải vùi đầu làm việc.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy tiếng chuông đồng hồ vang lên, một hơi tận mười hai tiếng.

Thì ra đã mười hai giờ đêm.

Ánh đèn trên trần nhà càng rè rè chập chờn, còn chớp tắt liên tục.

[Không phải chứ, đèn điện ở công ty lớn mà lại kém chất lượng thế hả?]

Xa Hi thầm lầu bầu trong miệng, lại ngáp một cái, muốn đi pha một ly cà phê.

Lúc này, điện thoại bàn trên bàn bên bất ngờ reo lên, tiếng chuông réo rắt dọa Xa Hi giật bắn người, suýt chút nữa làm đổ cốc cà phê giấy xuống đôi giày mới mua.

“Khách hàng nào vậy chời, nửa đêm còn gọi điện.”

Xa Hi hơi bất an.

Nhận cuộc gọi một khách hàng phải nói chuyện cả nửa tiếng, hắn vẫn chưa hoàn thành bảng báo cáo, ngày mai còn phải đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm lúc bảy giờ sáng.

Xa Hi thở dài, tiện tay đặt cốc cà phê trên máy pha cà phê, chuẩn bị đi nghe điện thoại.

Nhưng mà khi còn một bước nữa là tới nơi, Xa Hi giống như bị đóng đinh trên đất, không thể nhúc nhích.

Hắn nhìn thấy dây điện thoại bị rút ra.

Hắn sực nhớ tới hồi sáng khi mới vào làm, từng thấy cọng dây điện thoại đang đung đưa qua lại, cũng hỏi đồng nghiệp bàn bên tại sao phải rút dây điện thoại.

Lúc đó đồng nghiệp đã nói gì?

Trong mắt đồng nghiệp thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ, cô ta rụt cổ về, chôn cả người vào góc làm việc nhỏ của mình, bên cạnh vang lên tiếng gõ phím liên tục.

Lúc đó Xa Hi còn tưởng mình nói sai cái gì.

Một lát sau, hắn bỗng nghe thấy một tiếng trả lời rất nhỏ.

“Vì để không bắt… Máy.”

Nhỏ đến mức cứ tưởng ảo giác.

Bây giờ.

Cọng dây điện thoại bị rút ra vẫn còn rũ ở bàn bên.

Mà tiếng đổ chuông lại đang réo inh ỏi.

===Hết chương 30==