Khi tìm thấy Tôn Quân thì cậu ta vừa mới tan lớp.
Mọi người thấy thầy phụ trách đi vào phòng vẽ, sôi nổi dừng động tác thu dọn họa cụ lại.
Bọn họ lén nhìn sang chỗ Tôn Quân.
Tôn Quân sẽ bị hủy tư cách tham gia sao?
Chuyện của Tôn Quân sẽ bị xử lý thế nào?
Tôn Quân sẽ bị ghi lỗi vào học bạ sao?
Tất cả sinh viên mỹ thuật đều biết rõ cảm giác một tác phẩm dốc hết tâm huyết cả tháng trời, thậm chí là chuẩn bị lâu hơn cả thế để đem đi triển lãm mà bị kẻ khác phá hư, nó đau cỡ nào.
Vì vậy, trong mắt bọn họ, một Tôn Quân rộng lượng hòa đồng thiên phú kinh người đã trở thành tiểu nhân độc ác nhỏ mọn.
Các sinh viên âm thầm xa lánh cậu ta, chẳng khác gì Tôn Quân bị bệnh truyền nhiễm chết người, tản ra tạo thành vòng tròn nhỏ xung quanh chỗ cậu ta ngồi.
Tôn Quân giống như chẳng hay biết gì, tiếp tục im lặng vẽ tranh.
Trong tranh là một cánh đồng hoa hướng dương, ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh biếc, vừa nhìn vào phảng phất như có thể nghe thấy tiếng gió rì rào thổi lướt qua đồng xanh.
Cầm cọ vẽ như thể nắm cả sinh mạng của cậu ta.
Thầy Triển nhìn cậu ta, trong mắt lóe lên sự thương hại, nhưng khi nghĩ tới nhân phẩm tồi tệ của sinh viên này, ánh mắt của thầy tỉnh táo lại.
Một đứa trẻ vừa có thiên phú trời ban vừa nỗ lực cố gắng như vậy, nhân phẩm sao có thể tệ được.
“Bạn Tôn phải không, ra ngoài với thầy một chút.”
Tôn Quân ngẩng đầu khỏi đống thuốc màu, từ từ chớp mắt một cái.
Cậu ta vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn, phản ứng còn hơi chậm, lẽ ra cậu ta phải nằm trên giường nghỉ ngơi thêm nhưng lại cố gắng gượng tới đây.
Bởi vì cậu ta vẫn chưa vẽ xong.
Chuyện xảy ra hôm đó, cậu ta vốn định hoàn thành nốt bức tranh, nhưng đột nhiên bị mất ý thức.
Đến khi hoàn hồn lại, cậu ta đang cầm ống tuýp màu đen, trước mặt là bức tranh bị bôi trét nham nhở không còn nhìn ra nguyên vẹn.
Cậu ta cười khẽ, nói: “Thầy chờ em một chút, em còn một phần nữa chưa vẽ xong.”
Trong lòng thầy Triển dâng lên cơn giận vô hình, không biết là giận sinh viên này lãng phí cơ hội duy nhất cả đời, hay là giận cậu ta không biết hối cải.
Thầy Triển lạnh lùng nói: “Không cần vẽ nữa.”
Thầy vốn định nói riêng câu này với cậu ta, không hiểu sao lại thốt ra: “Cậu bị hủy bỏ tư cách.”
Bàn tay cầm cọ của cậu ta khựng lại giây lát, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục chấm thuốc màu vẽ nốt phần cuối cùng.
Hoàn thành xong cánh hoa hướng dương, cả bức họa là một mùa hè sống động.
Lửa giận trong lòng thầy Triển càng bùng cháy dữ dội, nhưng cuối cùng thầy không làm gì cả, chỉ nhìn Tôn Quân với ánh mắt thất vọng, giống như nhìn một đứa vô liêm sỉ hết thuốc chữa.
Sinh viên chơi thân với Cổ Kỳ không nhịn được lên tiếng chế giễu: “Tôn Quân, cậu giả vờ cái gì? Giả vờ tội nghiệp cho ai xem?”
“Đúng đó, làm như bị bắt nạt không bằng.”
“Cổ Kỳ vẽ lâu như vậy, cậu phá hư chưa tới mười giây, chẳng lẽ trong lòng cậu không có chút áy náy nào sao?”
“Thật đáng sợ, thứ người gì vậy.”
“Tránh xa cậu ta ra đi, miễn cho ngày nào đó bị ghi thù phá tranh của mình.”
…
Còn Cổ Kỳ từ khi vào phòng vẽ đến giờ chẳng nói chẳng rằng, chỉ là nhìn cậu ta với ánh mắt đầy ác ý, chứa đựng châm biếm và khinh bỉ.
Bàn tay cầm cọ vẽ của Tôn Quân từ từ siết chặt lại, đầu cậu ta càng lúc càng choáng váng, tất cả âm thanh chê bai chê trách giống như lưỡi đao sắc bén đâm vào người cậu ta.
Nhưng cậu ta lại không thể biện bạch cho mình.
Bởi vì ngay cả cậu ta cũng không biết, tại sao ngày đó lại xảy ra chuyện như vậy.
Rõ ràng từ đầu đến cuối chưa từng có ý nghĩ sẽ phá hủy tranh của Cổ Kỳ.
Cậu ta là một người đầy lòng kiêu hãnh, hoàn toàn có tự tin dễ dàng đánh thắng Cổ Kỳ một cách đường đường chính chính, cần gì phải tốn công vô ích.
Nhưng cậu ta không thể giải thích.
Bằng chứng tội ác của cậu ta bị chụp ảnh lại rõ ràng, video trong điện thoại càng rõ không kém, thậm chí có thể nhìn thấy nốt ruồi đen trên cổ tay của cậu ta.
Cảm giác chết chìm trong tuyệt vọng ùa đến.
Cái cảm giác này, lại tới nữa.
Lý trí đang giãy giụa cầu cứu bên ngoài, nhưng tâm trạng tuyệt vọng kéo lý trí lại, muốn cùng nhau rơi xuống vực sâu.
“Tôn Quân!”
Ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Không, dùng từ ‘đá ra’ mới hợp hơn.
Thiếu niên đứng dựa lưng vào cạnh cửa thở hồng hộc, ánh mặt trời của mùa hè chiếu khắp căn phòng, thiếu niên mang theo ánh sáng trên lưng cong mắt mỉm cười với cậu ta.
Khoảnh khắc đó, cậu giống như vượt qua ngàn vạn dặm đi tới cánh đồng hoa hướng dương của Tôn Quân.
Thiếu niên chính là nét cọ cuối cùng, hóa thành ánh mặt trời rạng rỡ.
…
Cao Cố Sanh thản nhiên nhìn Tôn Quân, mọi người vô thức nhường đường cho cậu đi vào, không biết là bị khí thế của cậu làm rung động hay bị dung mạo của cậu hấp dẫn.
Cao Cố Sanh thầm gật đầu.
[Không tệ không tệ, ai mà ngờ dung nhan của mình cũng phát huy tác dụng.]
[Sau này lỡ có đυ.ng phải biếи ŧɦái, mình sẽ xài mỹ nam kế tung hỏa mù trước, sau đó sút thẳng vào hạ bộ của hắn.]
Cao Cố Sanh đi tới đứng ngay ngắn bên cạnh Tôn Quân trước ánh nhìn của mọi người: “Thưa thầy, nguyên nhân thầy hủy tư cách tham gia của Tôn Quân, là vì cậu ấy phá hỏng bức tranh của Cổ Kỳ phải không?”
Thầy Triểu hoàn hồn lại, nhăn mày nói: “Đúng vậy, Kinh Đại chúng ta cực kỳ nghiêm khắc với sinh viên về nhân phẩm.”
Cao Cố Sanh mỉm cười: “Nói vậy, chỉ cần Tôn Quân không phá hư tranh của Cổ Kỳ là có thể tiếp tục tham gia?”
Thầy nhíu mày: “Tất nhiên.”
Cổ Kỳ nhìn ánh mắt đầy ý cười của Cao Cố Sanh, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Nhưng không đợi cậu ta kịp phản ứng, chỉ thấy Cao Cố Sanh cởi túi đựng to đùng trên người xuống, cẩn thận lấy ra một bức tranh.
Bức tranh vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ gì, bên ngoài còn được cẩn thận bọc bằng vải trắng, bảo vệ rất chu toàn.
Tôn Quân vừa thấy một góc của bức tranh lộ ra bên dưới vải trắng, đồng tử co rụt lại.
“Đây là…”
“Xin mời mọi người thưởng thức—” Giọng nói trong trẻo của Cao Cố Sanh vang vọng khắp cả phòng.
Vải trắng ‘soạt’ một tiếng bị vén ra, tung bay lên không trung.
Tiếng đàn violong dồn dập đẩy drama này lên cao trào.
“Xin mời mọi người thưởng thức— Tác phẩm vĩ đại của bạn Cổ Kỳ!”
Một bức tranh mới vẽ được một nửa bày ra trước mặt mọi người.
Có sinh viên sững sờ một lúc, la thất thanh: “Tranh của Cổ Kỳ?! Tranh của Cổ Kỳ bị Tôn Quân phá hư rồi mà?!”
“Đừng nói là bắt chước vẽ theo?”
“Độ tiến triển giống y hệt chúng ta đã thấy trước đó.”
Tôn Quân đờ đẫn nhìn bức tranh trước mặt, vô số nghi vấn đè nặng trong lòng cậu ta.
Cao Cố Sanh nháy mắt với Tôn Quân, sau đó quay sang nói với sinh viên mới lên tiếng chất vấn kia: “Cậu cảm thấy đây là bắt chước?”
“Mặc dù tôi không học vẽ, nhưng ít ra cũng biết trên đời này không có hàng giả nào giống y đúc hàng thật, hay là cậu tự tới xem coi bức tranh này rốt cuộc là thật hay giả.”
Sinh viên bị điểm danh dứt khoát đi tới trước bức tranh, cẩn thận quan sát.
Cao Cố Sanh biết bức tranh này chính là hàng thật.
Bởi vì tiếng thét hoảng loạn của Cổ Kỳ đang ầm ĩ trong đầu cậu ta, giống như con chuột bị dọa sợ.
[Sao nó tìm được bức tranh của tao?! Rõ ràng tao đặt ở phòng vẽ mà!!]
[Tại sao chức năng che giấu lại mất hiệu lực??]
[Hệ thống!!!]
Không sai, Cổ Kỳ lợi dụng tâm lý bóng tối dưới chân đèn, đặt tranh của mình lẫn chung với tranh của mọi người.
(Tâm lý bóng tối dưới chân đèn: vốn là chỉ vùng tối dưới chân đèn do bị chính đèn cản lại trong quá trình chiếu sáng, vì những vùng này rất gần với nguồn sáng nên hiện nay được mở rộng ra nghĩa là con người không nhìn thấy và cảm nhận được sự vật và sự kiện xảy ra gần ngay trước mặt họ.)
Phòng vẽ này vừa xảy ra sự kiện phá tranh nên trong lúc sửa chữa CCTV, không có sinh viên nào dám tới đây vẽ.
Cộng thêm có chức năng che chắn của hệ thống, có thể khiến lao công và các sinh viên không chú ý đến bức tranh của Cổ Kỳ.
Có thể nói đây là một kế hoạch che giấu vô cùng hoàn hảo.
Đáng tiếc không ngờ là, tất cả chiêu trò của hệ thống đều vô tác dụng với Cao Cố Sanh.
Cao Cố Sanh vừa vào phòng liền nhìn thấy tranh của Cổ Kỳ.
Không biết Cổ Kỳ còn dùng thẻ gì nữa mà khung tranh cách mặt đất một khoảng ngắn, còn có một lớp chân không bao quanh, đảm bảo bức tranh không bị dơ.
Càng giúp quá trình tìm tranh của Cao Cố Sanh thuận lợi hết biết.
Cổ Kỳ vẫn còn đang hét chói tai trong đầu.
[Mau sử dụng thẻ rối gỗ, dùng thẻ rỗi gỗ với nam sinh kia đi!]
[Khống chế cậu ta, để cậu ta chứng minh bức tranh đó là đồ giả.]
Cao Cố Sanh thầm sốt sắng.
Tuy nói là cậu có khả năng phá giải thôi miên và thao túng của hệ thống, nhưng mấy lần trước toàn là đánh bậy đánh bạ làm được, nếu thật sự chủ động tấn công thì cậu không khỏi lo lắng.
Cậu nhớ lại những phân tích và suy đoán của Cao Thệ, mở miệng lên tiếng trong khi hệ thống phát thông báo sử dụng thẻ thành công: “Bạn gì ơi.”
Nam sinh vô thức quay đầu nhìn Cao Cố Sanh, Cao Cố Sanh đứng rất gần cậu ta, rõ ràng thấy đôi mắt đờ đẫn mất tiêu cự của nam sinh thoáng cái đã trong veo trở lại.
Khoảnh khắc này nhanh đến mức nam sinh gần như không hề hay biết.
Trái lại vì Cao Cố Sanh đứng quá gần nên làm nam sinh đỏ mặt.
“Chuyện, chuyện gì?”
“Không có gì, tôi chỉ là muốn hỏi cậu có thể đưa ra nhận xét không?”
Nói đến phương diện chuyên nghiệp, nam sinh sau khi tỉnh táo lại liền bước vào trạng thái chuyên nghiệp: “Bức tranh này chính là của Cổ Kỳ.”
“Lúc trước thầy có nói, tranh của Cổ Kỳ thiên về xám, khi cậu ấy vẽ phần sáng đều thêm chút màu đen vào, nên tất cả phần sáng trong bức tranh này đều là màu xám.”
“Hơn nữa Cổ Kỳ có một thói quen khi cầm cọ, là thích đá bút về bên phải, mọi người nhìn này, những nét chấm cọ cuối cùng đều có móc câu nhỏ.”
Các sinh viên theo lời của nam sinh xúm lại nhìn.
“Thật kìa.”
“Tôi nhớ lúc xem Cổ Kỳ vẽ, ngôi nhà bên góc phải vẫn chưa vẽ xong, chỉ vẽ mới nửa ống khói… A đù nhìn nè! Bức tranh này cũng chỉ mới vẽ nửa cái ống khói, ngay cả thứ tự nét chấm cọ cũng giống hệt nhau!”
“Nếu bức tranh này là thật, vậy lúc trước Tôn Quân phá cái gì?”
Mọi người đều chẳng hiểu gì, cuối cùng nhìn sang thầy.
Mọi người đã phát hiện ra trong chuyện này có vấn đề.
Chỉ sợ Tôn Quân bị vu oan.
Dù sao Tôn Quân cũng là sinh viên tài năng có tiếng ở khoa mỹ thuật, hàng giả không thể nào gạt được ánh mắt của cậu ta.
Sắc mặt của Cổ Kỳ xám nghoét.
Lúc này cậu ta không còn hơi sức trách mắng hệ thống nữa, cũng không còn xoắn xuýt tại sao thẻ rối gỗ mất tác dụng.
Tiếng lòng của cậu ta chỉ có thể vang lên hai chữ.
[Xong đời…]
Thầy Triển mặt xanh mặt vàng nhìn bức tranh, nhớ tới bản thân từng tỏ ra thương hại Cổ Kỳ, cảm thấy mình đúng là một thằng hề.
Nhưng khi nhìn sang Tôn Quân, thầy lại thấy được an ủi phần nào.
May mắn thay, có thể vẽ ra một bức tranh tràn trề hy vọng như vậy, không phải là người có nhân phẩm tồi.
Thầy hít sâu một hơi đè lửa giận xuống, nói: “Tư cách tham gia của Tôn Quân vẫn được duy trì, trường học sẽ tiếp tục truy xét chuyện này.”
Thầy liếc sang Tôn Quân và Cổ Kỳ, nói có ẩn ý: “Yêu cầu hàng đầu của Kinh Đại về sinh viên, chính là nhân phẩm và đạo đức.”
…
Chuyện của Tôn Quân và Cổ Kỳ nhanh chóng lan truyền khắp khoa mỹ thuật, các sinh viên lúc trước buông lời không hay với Tôn Quân đều cảm thấy rất có lỗi, mấy ngày nay Tôn Quân nhận rất nhiều lời xin lỗi từ các bạn học.
Cậu ta cũng không so đo, rộng lượng tha thứ hết– Đừng nói là bạn học, ngay cả bản thân cậu ta cũng từng hoài nghi có phải tinh thần của mình xảy ra vấn đề, bị tách ra làm hai nhân cách nên mới làm như thế.
Thật ra cậu ta có thể hiểu tâm trạng của các bạn.
Nhưng mà cậu ta vẫn rất cảm kích, có một người vẫn lựa chọn tin tưởng ngay khi cậu ta dần bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Tôn Quân tặng vé vào buổi triển lãm cho Cao Cố Sanh.
“Cậu… Mấy ngày nữa nếu có thời gian, hãy đến triển lãm nhìn mình vẽ tranh nha?”
Cao Cố Sanh nhìn Tôn Quân tỏ ra sốt sắng, mỉm cười giật lấy tấm vé: “Đương nhiên là— Vô cùng sẵn lòng!”
…
Nói thì nói vậy.
Nhưng mà vào ngày diễn ra buổi triển lãm, Cao Cố Sanh bị sóng người mãnh liệt chặn trước cổng vào.
Thậm chí cậu còn thấy một nam sinh kéo tay của bạn trai người khác cố sức chen chúc đi tới, cậu ta còn vừa chen vừa nói: “Em yêu à, sao tay em thô dữ vậy?”
Bỏ lại hai cô bạn gái chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
“Chời ơi— Chen gì chen dữ vậy! Ở thành phố A có nhiều người có tế bào nghệ thuật đến vậy hả??”
Tiếng nói của nam sinh này phá lệ bi phẫn, trong lúc hối hả Cao Cố Sanh vô tình cúi đầu xuống, thấy đôi dép lào của nam sinh đó giờ chỉ còn mỗi một chiếc.
“Anh bạn à, cậu ăn mặc vậy sao coi được, không thể mang dép lào vào buổi triển lãm.”
Nam sinh nghe vậy cố gắng giơ cái bánh bao bị đè thành bánh tráng lên, chứng minh trong sạch: “Tôi không đến xem triển lãm! Tôi đang ăn sáng thì bị đẩy vào đây!”
Bên cạnh có một ông anh trông khá là thấp bé, anh ta bị kẹp cứng ngắc giữa hai người vạm vỡ, chân đung đưa không chạm đất, tỏ vẻ phó mặc cho đời: “Thôi, hết cách rồi, người ta mời minh tinh đến biểu diễn cho lễ khai mạc, là minh tinh tên Tần Thì rất nổi tiếng gần đây, fan hâm mộ của anh ta sắp điên hết rồi kìa.”
Mọi người xung quanh giờ mới hiểu ra, rối rít gật đầu bày tỏ đã tiếp thu.
Cao Cố Sanh cật lực chen lấn trong biển người, mặc dù có cảm giác dạ dày sắp bị ép phọt ra ngoài nhưng vẫn còn sức nói chuyện phiếm với mấy ông anh bên cạnh, còn thấy rất thú vị
Nào ngờ khi bọn cậu đang bàn tán sôi nổi về Tần Thì, Tần Thì cũng nhìn sang bên này.
Ánh mắt của Tần Thì dán chặt vào bên má của Cao Cố Sanh, rồi lia tới sống mũi cao ngất của cậu, sau đó men theo khẩu trang trượt xuống dưới, nhìn vào cần cổ tuyết trắng của cậu.
Ánh mắt tối đen, mang theo sự tham lam muốn ăn sạch sẽ người trước mặt.
“Không ngờ, mình thế mà còn có một fan hâm mộ xinh đẹp nhường này.”
===Hết chương 28===
Cao Cố Sanh: Chê nha má.