Cao Thệ: Ai là chú cảnh sát của mi?__
Thanh niên cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo trên cổ tay, giống như bị rắn cắn mà nhảy dựng lên, lắc cổ tay dữ dội nhưng không thể thoát được.
“Thả tôi ra! Đừng nói các người vịn vào mấy lời xằng bậy của con quỷ kia mà buộc tội tôi?! Các người không có bằng chứng!”
Cao Thệ ngồi xổm xuống, nhìn thanh niên quỳ ngồi trên đất đang cố gắng lết ra xa: “Xin lỗi, cho tôi giới thiệu lại một lần nữa.”
Anh lấy thẻ chứng nhận dị cảnh ra, nói: “Dị cảnh, Cao Thệ. Vụ án này có liên quan đến quỷ quái siêu nhiên, tất cả đều giao cho Cục Dị Quản và Sở Linh Quản xử lý.”
Sắc mặt của thanh niên xám ngoét, giống như mới chui dưới mộ lên.
Cao Thệ cười khẩy một tiếng.
Cảnh sát xử án dương giới, linh cảnh xử án âm giới.
Thật ra Cao Thệ nói không sai, nhưng trước kia chưa bao giờ có quỷ quái giữ lại kí ức hồi còn sống hoàn chỉnh như vậy, quỷ bị hại còn tự mình kêu oan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vì vậy lời khai của ông cụ có thể xem là bằng chứng, còn việc phán thanh niên tội danh gì cần xem bên phía dương giới.
Cao Thệ đã liên lạc đồn cảnh sát ở thành phố A, đội trường Đường vừa nhận được tin liền dẫn đội ngũ đi điều tra.
Chưa tới một tiếng đã tìm ra đầy đủ chứng cứ, đây mới thật sự là nhân chứng vật chứng đều có.
Thủ pháp gây án của thanh niên rất cẩu thả, nếu vào ngày ông cụ chết có người phát hiện không đúng đi báo cảnh sát, chắc chắn trong vòng một giờ có thể tìm ra bằng chứng định tội thanh niên.
Nhưng người duy nhất biết mặt mũi thanh niên là ông cụ thì lại không thể nói, không thể cử động, mà thanh niên lại giả trang quá tốt trước mặt thiếu niên, chưa từng để cậu ta nảy sinh nghi ngờ, cuộc mưu sát cẩu thả vô liêm sỉ này thành ra đã thong dong ngoài vòng pháp luật suốt hai tháng trời. thuyngu.wordpress.com
Cũng may lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, kẻ thủ ác cuối cùng phải chịu trừng phạt.
Có điều những chuyện này để nói sau.
Lần này Cục Dị Quản cử đội viên tới có hơi chậm, Cao Thệ đành phải đứng chờ.
Cao Thệ quan tâm con trai của mình, tạm thời giao thanh niên cho nhóm Ngân Linh trông chừng.
Cao Thệ ra khỏi trận pháp gọi điện cho con trai— Bây giờ trận pháp ngày càng được bổ sung hoàn chỉnh, tăng thêm chức năng che giấu tín hiệu, nên không ra khỏi trận pháp là không thể gọi điện được.
Bên chỗ Cao Cố Sanh không có vấn đề gì, Cao Thệ tạm thời yên tâm, nhưng vừa quay về trận pháp liền thấy thanh niên té xuống đất, trông như sắp hấp hối tới nơi, mấy người Quỷ Nhãn cuống quýt đứng xung quanh thanh niên.
Ba người thấy Cao Thệ về liền thở phào như trút được gánh nặng: “Anh Cao, anh ta ngất rồi, phải làm sao đây?”
Mặt của Ngân Linh như đưa đám: “Bọn em không cố ý, mới nãy anh ta muốn tấn công bọn em hòng bỏ chạy, kết quả vướng vào băng vải của em làm nó toạc ra, còn đυ.ng rớt một cánh tay của Quỷ Nhãn, sau đó anh ta sợ quá té xỉu.”
Quỷ Nhãn sờ cánh tay bị rụng của mình, tỏ ra vô tội.
Cao Thệ ngồi xổm xuống banh mắt của hắn ra nhìn, đồng thời ấn mạnh vào nhân trung, thanh niên rùng mình tỉnh lại, vừa thấy Cao Thệ liền òa khóc, ôm chặt lấy bắp đùi của anh không buông.
“Hu hu hu chú cảnh sát ơi dẫn cháu đi đi!!”
“Bên ngoài đáng sợ quá, cháu muốn về nhà…”
Cao Thệ nhìn thanh niên ôm chân mình khóc nước mắt nước mũi tèm lem, mặt đen như đít nồi.
Mày kêu ai là chú hả?!
“Được rồi đừng khóc nữa, muốn nói gì lên tòa rồi nói.”
Bây giờ thanh niên ngoan như cún, kêu làm gì là hắn làm theo ngay, nghe vậy vội vàng gật đầu như giã tỏi.
Hắn ngồi co ro bên chân Cao Thệ, ngoan ngoãn như một em bé tám mươi chín kí.
Lúc này đạo bào đi tới bên cạnh ông cụ.
Ông cụ mỉm cười hành lễ với đạo bào: “Cảm ơn đạo trưởng.”
Trên mặt đạo bào không có biểu cảm gì, chỉ là rũ mắt lạnh nhạt nói: “Nếu đã đạt được tâm nguyện, ngươi nên lên đường.”
Đồng tử của thiếu niên co lại, cậu ta chắn trước mặt ông cụ, cầu xin: “Đạo trưởng muốn dẫn ông nội tôi đi đâu? Lúc trước ông nội luôn đi theo tôi, sau này không tiếp tục đi theo tôi được ư?” thuyngu.wordpress.com
“Ông nội rất tốt, ông sẽ không đi hại người, có thể đừng dẫn ông đi được không?”
Bàn tay chai sạn già nua của ông cụ đặt trên vai thiếu niên, nói: “Cháu ngoan, đừng cản trở đạo trưởng.”
“Nhưng mà…”
“Ông có thể nhớ lại mọi chuyện hồi còn sống là nhờ có vị đạo trưởng này, người có đường của người, quỷ có đường của quỷ, ông đã chết rồi, thời gian qua được ở bên con là do trộm mà có. Hôm nay tâm nguyện đã thành, cũng nên đến lúc phải đi.”
Ngân Linh tằng hắng một tiếng: “Xin lỗi cho tôi xen ngang tí.”
Cậu ta nhìn sang đạo bào, khách khí nói: “Tiền bối, ngài muốn dẫn ông cụ này đi đâu? Trước nay chúng tôi chưa bao giờ gặp quỷ quái nào có ý thức tự chủ như vậy, có thể giao ông ấy cho chúng tôi được không?”
Đạo bào nãy giờ luôn ngó lơ Ngân Linh nghe vậy quay đầu lại, nói: “Hồn phách ở dương giới quá lâu cũng chỉ có thể bị tiêu tán, không thể vào luân hồi.” thuyngu.wordpress.com
Luân hồi?
Ngân Linh nghe thấy hai chữ này liền ngớ ra, vội hỏi: “Luân hồi? Đó không phải là thứ chỉ có trong truyền thuyết thôi sao?”
Huyền Ngọc gật đầu nói: “Linh hồn của người sống ở thiên địa, chết về thiên địa, chỉ có một kiếp mới đúng.”
Đạo bào thế nhưng lại lắc đầu, không nói gì thêm.
Cao Thệ nhìn ánh mắt long lanh tội nghiệp của Ngân Linh, đành phải lên tiếng: “Đạo trưởng, anh nói là hồn phách của ông ấy?”
Đạo bào gật đầu.
Cao Thệ nhìn đạo trưởng ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy, trong lòng dâng lên cảm xúc khác lạ.
“Anh có thể dẫn dắt hồn phách vào luân hồi, phải không?”
Đạo bào bình tĩnh nhìn Cao Thệ: “Ừm.”
Lần này không chờ Cao Thệ nói tiếp, y tiếp tục nói: “Địa phủ nổ tung, luân hồi không còn.”
“Rột.”
“Hồn phách nơi đây phiêu diêu giữa nhân thế, cũng tiêu tán giữa nhân thế, không còn chuyển kiếp, chấp niệm khi còn sống và âm khí kết hợp, hóa thành ‘yêu ma’.” thuyngu.wordpress.com
“Rột rột.”
“Trước đây, linh khí của thiên địa mỏng manh, hồn phách vừa rời khỏi thể xác liền biến mất giữa thiên địa, hôm nay linh khí của thiên địa ngày càng dồi dào, hồn phách có thể tạm thời duy trì hình thể trong thời gian ngắn, hồn phách mang theo chấp niệm tồn tại lâu hơn một chút, sẽ hóa thành ‘quỷ’.”
“Rột rột rột.”
Thứ gì đang kêu ‘rột rột’ vậy?
Mọi người theo hướng phát ra âm thanh, nhìn vào cái bụng của đạo bào.
Đạo bào cúi đầu nhìn bụng mình, thở dài.
“Đói quá.”
…Là vì anh đói bụng không có sức nên mới không muốn nói chuyện hả?!
Cao Thệ gãi chóp mũi, đúng lúc này các đội viên của Cục Dị Quản lững thững đi tới, Cao Thệ dứt khoát ném thanh niên cho các đội viên kia trông giữ. thuyngu.wordpress.com
Anh quay sang phất tay với đạo bào, nói: “Đi ăn cơm thôi.”
***
Cao Cố Sanh ngắt cuộc gọi của ba mình.
Cậu vừa ăn xong bữa sáng mà Cao Thệ đã chuẩn bị, no nê chỉ muốn nằm ườn ra lười biếng, đồng thời suy nghĩ xem nên đánh một trận game hay là xem một phim mới.
Cậu quyết định mở game lên.
“Đồ họa của con game này được quá nhỉ, mới phát hành?”
“…Má nó! Đây không phải lừa dối người chơi sao?! Đồ họa khác xa quảng cáo, chẳng khác gì cái mặt mình trước và sau khi hóa trang!”
“Mắt tôi! Chời ơi mắt tôi!”
Cao Cố Sanh bị xấu cay mắt, trận đánh đang gay cấn nhưng chịu hết nổi phải tắt game.
Quả là xấu xí có thể hại đui mắt, nửa đời trước cậu ‘tác xâu tác xấu’, bây giờ đáng phải chịu báo ứng.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cao Cố Sanh vác cặp mắt nhòa lệ ngơ ngác ngẩng đầu lên, lọ dọ đi tới trước cửa, nhìn vào màn hình giám sát bên ngoài nhưng thấy không có ai ở ngoài cửa. thuyngu.wordpress.com
Ngược lại đằng sau cái cây đối diện cửa có một con mèo mun đang xù lông, nó há miệng hằm hè với cánh cửa nhà cậu.
Đừng nói là con mèo này gõ cửa nha?
Cao Cố Sanh bị tưởng tượng của mình chọc cười, nhưng rất nhanh nhận ra gì đó mà nụ cười cứng ngắc trên mặt.
“Cốc cốc cốc.”