Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì

Chương 13

__Cao Thệ: Trao giải gã đàn ông tệ bạc nhất__

Con ngươi của Cao Thệ co lại: “Cấp một? Không… Chỉ là cấp ba?”

Quỷ quái chia làm ba cấp.

Cấp ba thấp nhất, vì quỷ quái mới ra đời chưa bao lâu, chưa gây tổn thương đến người, quỷ quái loại này là yếu nhất, nếu đυ.ng trúng người như Cao Thệ là tan thành mây khói ngay.

Cấp hai thì phần lớn là hút dương khí, nhưng chưa khiến người tử vong.

Cấp một là cao nhất, ít nhất đã gϊếŧ một mạng người, bọn chúng càng hút nhiều dương khí, dáng dấp sẽ càng to ra, càng ngưng tụ thành thực thể, càng khó đối phó.

Mà quỷ quái bám sau lưng thiếu niên kia có thân hình rất to, hầu như bao trùm toàn bộ đại sảnh, thoạt nhìn liền biết đây là quỷ quái cấp một, nhưng lại không cảm nhận được chút mùi máu nào trên người quỷ quái này.

Nói cách khác, nó chưa từng hại người, thậm chí còn không hút dương khí.

Quỷ quái được biết đến chỉ có thể nhờ vào hút dương khí để lớn mạnh lên, ở dương giới sẽ tự tiêu hao ma thân, lâu dài không hút dương khí sẽ càng nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Còn về tình huống của bóng đen to lớn này, quả thật chưa từng thấy bao giờ.

Cao Thệ nhớ tới chuyện bắt một ổ quỷ quái bám lên người Cao Cố Sanh hôm bữa, trầm giọng nói: “Xem ra nên cập nhật lại cấp độ của quỷ quái.” thuyngu.wordpress.com

Ngân Linh cũng nghiêm túc gật đầu.

Người đi đường xung quanh dần vơi đi, bọn họ bị lặng lẽ dẫn đến nơi khác, đại sảnh luôn đầy ắp giờ đây chỉ còn lại le que vài người.

Người đàn ông có đồng tử đôi xuất hiện giữa không trung, Ngân Linh thấy thế hỏi hắn: “Nhãn Tình, đều đưa đi hết rồi?”

Quỷ Nhãn gật đầu, lại gật đầu chào hỏi với Cao Thệ, sau đó im lặng biến mất giữa không trung.

Quỷ Nhãn tự ẩn mình, dán bùa của Huyền Ngọc vào bốn phương tám hướng, tạo thành trận pháp dẫn người thường di tản hết khỏi đây, bây giờ chỉ còn vài người bọn họ, không cần lo tổn thương đến người vô tội.

Quỷ Nhãn vừa đi, ảo cảnh bao quanh thiếu niên và thanh niên biến mất, bọn họ bỗng phát hiện xung quanh rất yên tĩnh, trong đại sảnh lớn như vậy chỉ còn có hai người bọn họ, cùng với vài người ăn mặc dị hợm.

“Tình, tình huống gì đây?” Thanh niên ngoài mạnh trong yếu hét to với mấy người Cao Thệ: “Các người muốn làm gì? Quay show truyền hình?”

Thiếu niên nhíu mày ngăn thanh niên lại, cậu ta nhìn sang Cao Thệ, cảm thấy người này là bình thường nhất trong đám— Hơn nữa, dù người này thoạt nhìn không phải người hiền lành, nhưng khiến người ta cảm có cảm giác an toàn.

“Chào anh, cho hỏi mới nãy là chuyện gì vậy?”

Lúc này người của Cục Dị Quản còn chưa chạy tới, Cao Thệ tạm thời phụ trách, anh đi tới chỗ hai người kia, đứng tại khoảng cách không xa không gần, lấy ra thẻ cảnh sát. thuyngu.wordpress.com

“Xin chào, tôi là cảnh sát, bây giờ chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, xin đừng kinh hoảng.”

Quả nhiên thân phận cảnh sát nhân dân rất dễ dàng ổn định lòng người, hai người thấy thẻ cảnh sát của Cao Thệ liền bình tĩnh lại, thanh niên thay đổi thái độ, vượt qua thiếu niên đi tới muốn bắt tay với Cao Thệ: “Chào sếp, chúng tôi chắc chắn sẽ phối hợp.” thuyngu.wordpress.com

Cao Thệ không bắt tay với hắn, điều này làm thanh niên không được vui, hắn xấu hổ thu tay về, trong mắt lại thoáng hiện lên vẻ tức giận.

Hắn giả vờ không tệ, nhưng đừng quên những người đứng trước mặt hắn là ai, Ngân Linh bĩu môi không nói gì, chẳng qua cúi đầu gỡ xuống từng lớp băng quấn trên cánh tay trái.

La bàn trong tay Huyền Ngọc quay mòng mòng, hắn lùi ra sau một bước, quanh người dâng lên làn sương mờ, rõ ràng hắn đang đứng ở đó nhưng lại khiến người ta cứ tưởng nơi đó không một bóng người.

Đồng thời, không gian xung quanh thiếu niên bỗng trở nên méo mó.

Xung quanh bất thường làm cho quỷ ảnh sau lưng thiếu niên bị kinh động, quỷ ảnh nhìn thẳng vào Ngân Linh trước mặt, phát ra tiếng gầm thét mà người thường không thể nghe thấy.

Con mắt lộ ra bên ngoài của Ngân Linh co rụt lại, biến thành đồng tử giống như của của mãng xà.

Thiếu niên và thanh niên cũng cảm nhận xung quanh bất thường, bọn họ vô thức căng thẳng cả người, cảnh giác nhìn khắp nơi rồi nhìn chằm chằm vào Cao Thệ như muốn dò hỏi.

Thanh niên nhìn như đứng phía trước bảo vệ thiếu niên, nhưng lúc này bọn họ đang đối mặt với Cao Thệ.

Cao Thệ cười một tiếng, lấy điếu thuốc ra châm lửa.

Anh hít một hơi thiệt sâu rồi phả ra làn khói trắng: “Sao thế, sợ tôi ăn thịt người yêu nhỏ của cậu?”

Thiếu niên ngớ ra, lúc này mới phát hiện mình chẳng khác gì lá chắn bằng thịt bảo vệ cho thanh niên đứng phía sau.

Thanh niên vô thức quay đầu nhìn lại, vội vàng kéo thiếu niên vào lòng mình: “Tiểu Vũ, anh rất vui vẻ nhận tấm lòng này của em, nhưng hồi mới quen nhau, khi em chọn anh làm bạn trai, anh có nói sẽ bảo vệ em cả đời, theo lý anh phải bảo vệ em mới đúng.”

Là như vậy sao?

Thiếu niên ngơ ngác bị kéo đến đứng giữa thanh niên và Cao Thệ.

Hình như lúc nãy thanh niên chủ động kéo cậu ta ra sau lưng, trông có vẻ là muốn bảo vệ cậu ta.

Khoảnh khắc thiếu niên bị kéo vào lòng thanh niên, ngay lập tức bóng đen bao phủ lấy thanh niên, nhưng rất nhanh quỷ ảnh phát ra tiếng hét thảm thiết, giống như bị ăn mòn, quanh người thanh niên hiện lên một tầng chân không.

Một luồng khói trắng bay lượn tới vòng quanh trói lấy quỷ ảnh, đồng thời hình thành một lớp bảo vệ ngăn giữa hai người kia và quỷ ảnh.

Chính là lúc này!

Ngân Linh vụt biến tại chỗ, thoắt cái đã xuất hiện bên cạnh quỷ ảnh, tốc độ vượt qua phản ứng của mắt thường, đồng tử màu vàng của cậu ta chợt co rụt lại, hẹp dài trông giống của loài rắn.

Bàn tay bị tháo băng lộ ra móng quỷ to lớn sắc bén, cào mạnh một phát vào quỷ ảnh đang gào thét!

Quỷ ảnh được ngưng tụ từ sương đen điên cuồng vùng vẫy muốn né tránh đòn tấn công, nhưng sau lưng nó bất ngờ có hai cánh tay thò ra từ không trung, một trái một phải tóm gọn lấy quỷ ảnh, móng vuốt của Ngân Linh vồ mạnh vào ngay trung tâm của quỷ ảnh! thuyngu.wordpress.com

Tiếng quỷ gào khóc chói tai vang vọng khắp đại sảnh, nhưng quỷ ảnh không có tấn công Ngân Linh và Quỷ Nhãn, nó dồn hết sức lực đánh về phía thanh niên!

Một vệt vàng nhạt xung quanh thanh niên tản ra, khói thuốc cũng biến mất theo, Ngân Linh sốt sắng rống to: “Mau tránh ra!”

Người bình thường không thể nhìn thấy quỷ quái, nhưng phản ứng của thân thể tự động nhận biết nguy hiểm, một giây này, hắn thế mà lại kéo thiếu niên đẩy vào quỷ ảnh đang vồ tới!

Thiếu niên không kịp trở tay bị đẩy ra, vẻ mặt của cậu ta vừa mờ mịt vừa sợ hãi, thậm chí còn chẳng biết đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng quỷ ảnh không tấn công thiếu niên, khuôn mặt ngô nghê của cậu ta ở trong sương đen giống như rơi vào một giấc mơ đầy màu sắc.

Cơ hội vụt qua, quỷ ảnh bị Ngân Linh tóm chặt trong tay, đoàn sương đen cuồn cuộn giống như tấm drap giường bị cậu ta xếp gọn lại từng lớp, cuối cùng thu nhỏ lại thành một quả cầu.

Thiếu niên vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, khi sương đen tựa như dòng nước chảy lướt qua bên người, cậu ta không hiểu sao thấy khóe mắt cay cay, rất muốn rơi lệ.

Rõ ràng người bình thường không thể nhìn thấy quỷ ảnh, nhưng cậu ta quay sang nhìn Ngân Linh: “Lúc nãy, là cái gì vậy?!”

Ngân Linh bỏ đoàn sương đen bị nén thành quả cầu vào trong bình, nhìn Cao Thệ xin giúp đỡ: “Anh Cao?”

Cao Thệ đang nhìn thanh niên run rẩy ngồi trên đất.

Bên cạnh thanh niên là một miếng ngọc bội, đã vỡ.

Cao Thệ đi tới chỗ nthanh niên, rũ mắt: “Cú đẩy vừa rồi, có thấy chột dạ không?”

“Cậu có biết cú đẩy đó có thể hại chết cậu ta không?”

Thiếu niên ngơ ngác dời mắt từ cái bình trong tay Ngân Linh nhìn sang bên này.

Thanh niên tránh ánh mắt của thiếu niên, mạnh miệng la hét: “Hại chết cái gì, rõ ràng tôi sợ thứ đó làm hại Tiểu Vũ, nên mới đẩy em ấy ra!” thuyngu.wordpress.com

Hắn to tiếng biện giải cho mình, nhưng mọi người đều biết hắn chỉ là viện cớ.

Dù thiếu niên luôn không hay biết gì, lúc này sẽ không còn tin lời hắn nữa.

Nhưng có lẽ thiếu niên cũng chẳng còn để bụng hắn, cậu ta quay đầu nhìn thanh niên rồi quay sang nhìn vào cái bình trói hồn, cầu xin: “Có thể cho tôi được nhìn nó không?”

Ngân Linh tỏ vẻ khó xử nhìn sang Cao Thệ, Cao Thệ đi tới chỗ thiếu niên, nói: “Những thứ này sẽ hút dương khí của cậu, người bình thường nên hạn chế tiếp xúc.”

Thiếu niên sốt sắng: “Nhưng mà…”

Ngay tại khoảnh khắc Cao Thệ rời xa thanh niên khoảng mười bước chân—

Một quỷ ảnh bỗng bay ra khỏi người thiếu niên, xông thẳng về phía thanh niên!

“Tránh ra!”

Huyền Ngọc vội vàng kết trận, Quỷ Nhãn cũng lao ra khỏi hư không, Cao Thệ chạy như bay tới chỗ thanh niên—

Nhưng mà, không ai nhanh bằng quỷ ảnh.

Ngay lúc còn cách thanh niên một khoảng ngắn, bất thình lình từ đâu duỗi tới bàn tay mảnh khảnh bắt lấy quỷ ảnh.

Thanh niên mặc đạo bào trắng rũ mắt nhìn quỷ ảnh trong tay, mở miệng cất lên giọng nói trong trẻo.

“Ngươi có gì oan khuất?”