Cao Thệ đưa con mình về nhà.
“Hai ngày nay mày đừng ra ngoài, sáng mai ông già sẽ tới đây gặp mày.”
Cao Thệ vừa nói vừa day huyệt thái dương, vài đoạn phim rời rạc vừa mới nhìn thấy và ánh mắt kia hồi nãy, rất có khả năng Cao Cố Sanh đã bị theo dõi.
“Còn nữa, mấy ngày nay nếu mày có gặp mấy chuyện như gạ ký hợp đồng thì tuyệt đối không được ký, phải hỏi ý ba hoặc ông nội mày— Thôi, kỉ niệm ngày cưới của ông bà mày sắp tới, có lẽ mấy ngày nay ông nội mày bận lắm, mày hỏi ba trước, ba mày sẽ hỏi lại ông nội của mày.”
Cao Cố Sanh ngoan ngoãn gật đầu, giơ tay thề thốt bảo đảm: “Ba cứ yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, con chính là gấu bắc cực ngủ đông, trừ khi băng trên toàn cầu bị tan chảy hết, tuyệt đối không ra khỏi ổ!”
Cao Thệ cười mắng: “Gấu bắc cực khi ngủ đông không có ăn nhiều đâu, có phải mày lại đặt hàng giao nhanh? Toàn ship đến đơn vị của ba mày.”
Cao Cố Sanh cố tỏ ra ưỡn ẹo ngại ngùng đồ: “Ây da, chỉ là vì cân nhắc an toàn mà, ba giúp con lấy về nha?”
Cao Thệ hung hăng vò đầu chó của thằng con mình: “Tao thấy mày lười như hủi thì có— Ba mày lấy kẹo mυ'ŧ làm phí ship.”
Cao Cố Sanh bắt chước đứng lên giơ tay chào: “Đã rõ thưa sếp!”
…
Cao Thệ ra khỏi nhà, móc con nokia ra gọi cho đạo nhân Không Miểu.
Nhưng chưa kịp bấm số thì Không Miểu đã gọi tới trước.
“Là cu Cao Thệ hả?”
Cao Thệ nhíu mày: “Ông già, đã xảy ra chuyện gì?”
Sao giọng nói của Không Miểu lại thều thào như vậy?
Hễ nói xong một câu là ho dữ dội hai cái, nghe như muốn ho văng phổi ra ngoài.
Không Miểu ở đầu dây bên kia cười khổ hai tiếng: “Thật là… Mệnh trung chú định.”
Trái tim của Cao Thệ trĩu nặng: “Ông ở đâu, tôi gọi bác sĩ qua đó.”
Không Miểu nói: “Không cần, là vết thương cũ, khụ khụ, bác sĩ cũng không chữa được… Được rồi, khụ khụ, thời gian không còn nhiều, nghe lão nói đây.”
“Bên chỗ lão xảy ra chút chuyện, bị thương nhẹ, mặc dù không có gì đáng ngại nhưng bây giờ lão không thể di chuyển được, ngày mai học trò của lão sẽ tự mình tới tìm cậu.”
Không Miểu dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Tình huống của nó… Có hơi đặc biệt.”
Đây là lần đầu tiên Cao Thệ nghe Không Miểu chính thức giới thiệu học trò của ông.
“Người có ba hồn bảy vía, hồn phách của cu Ứng không tròn vẹn, hồn thiếu Sảng linh, vía thiếu Xú phế.”
Sảng linh trông giữ năng lực khơi thông giữa người với trời đất, đại diện cho năng lực và trí khôn của một người.
Xú phế là đại diện cho ‘dục’ trong thất tình.
Nói cho dễ hiểu, Ứng Bất Giải, là một thằng ngu vô dục vô cầu.
Cao Thệ hít sâu một hơi, cầm bật lửa nhấn ‘tách tách’ mấy lần, nhìn ngọn lửa nhún nhảy trước mặt, từ từ đè ép lo âu trong lòng xuống.
“Anh ta có năng lực gì?” Cao Thệ rũ mắt hỏi: “Vấn đề trên người Nhạc Nhạc ông cũng không nhìn ra sẽ xảy ra chuyện giù, anh ta có thể không?”
Không Miểu yêu quý học trò của mình như vậy, sẽ không đời nào đưa Ứng Bất Giải vào chỗ chết.
Không Miểu lại ho thêm mấy tiếng: “Đạo học của nó rất có thiên phú, hơn xa lão.”
“Nó học những thủ đoạn công pháp dễ như hít thở vậy, là bản năng.”
“Nếu không phải vì nó thiếu khuyết một hồn một phách, lão sợ nó bị người lợi dụng nên mới không cho nó xuống núi. Bây giờ danh hiệu bên ngoài của nó, nhất định có thể áp đảo toàn bộ giới huyền học.”
Trong di động truyền ra tiếng ho khàn khàn, Không Miểu thở hổn hển lấy lại hơi, giọng nói nghe như động cơ cánh quạt bị rỉ sét.
“Lần này định để nó tới canh chừng Cao Cố Sanh, còn lão đi theo dẫn đường để khỏi bị lạc.”
Ông cười khàn một tiếng rồi lại ho.
“Khụ khụ… Nếu cả nó cũng không thể giải quyết được, khụ khụ… Sợ rằng trên đời này không còn ai có khả năng.”
Cao Thệ ‘Ừm’ một tiếng: “Tình huống của học trò ông… Anh ta có thể đi máy bay một mình không? Hay là tôi cử người đi đón anh ta.”
Không Miểu lại cười khổ: “Cậu nghĩ lão không muốn à? Nhưng lão đã tính cho nó một quẻ, từ trước đến nay quẻ tượng của nó mịt mờ không thể nhìn rõ được gì, chỉ có một lần tính ra nó không được rời núi bằng phương tiện giao thông, nếu không chỉ có một chữ chết.”
“Lão đã tính đi bằng xe, bằng thuyền, bằng máy bay… Thậm chí còn tính cả đường bộ, tất cả đều không thể.”
“Cu Thệ, cậu tốn chút sức sáng mai tới sân bay đón thằng bé nhé.”
“Mặc dù Sảng linh của nó bị khuyết thiếu nhưng vẫn có thể nghe hiểu đối thoại thường ngày, những gì nên dặn lão cũng đã dặn kỹ nó rồi.
Cao Thệ nghe tiếng thở dài nặng nề bên kia của Không Miểu, cắn bể kẹo trong miệng, đổi giọng thả lỏng cười trêu: “Nói vậy một người đầy đủ Sảng linh như ông chơi cờ không lại học trò bị thiếu khuyết Sảng linh của mình à?”
“Tôi đã nói ông là kỳ thủ cùi bắp còn không tin.”
“Ê nè nè! Cái thằng ranh Cao Thệ kia!”
Cao Thệ ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Đến cả chơi game cũng phải nhờ học trò của mình gank dùm, không cùi bắp mới lạ.”
Bên kia truyền tới tiếng nói giãy bày tức tối của Không Miểu, luôn xen lẫn tiếng ho khù khụ.
Một lát sau, cúp máy.
Cao Thệ rũ mắt nhìn màn hình di động, nụ cười trên môi dần tắt, anh cất di động vào túi, thuận tay ném que kẹo mυ'ŧ đã ăn xong vào thùng rác.
Lần này phiền phức lớn đây.
***
Cao Thệ quay lại Cục Dị Quản, lại thấy đám chó con của mình tỏ ra vô cùng nghiêm túc, nhác thấy anh về liền nhao nhao kêu lên ‘đội trưởng ơi’.”
“Sếp mau nhìn vụ án này đi.” Nhiễm Thu chỉ vào màn hình máy tính, trên đó là một vụ án trộm cắp thông thường.
Ông Ngô vốn là một người dân ba tốt của thành phố, tính tình chan hòa, dạy học ở trường tiểu học, nhưng hôm nay lại bị phát hiện trộm đồ.
Rất nhiều người bề ngoài và bụng dạ khác nhau một trời một vực, nên đây không tính là chuyện ly kỳ gì, cảnh sát chìm tới bắt hắn cũng nghĩ đây chỉ là một vụ án bình thường, không tra thì thôi nhưng một khi tra ra lại xám hồn.
Khi cảnh sát chìm đến nhà hắn thu thập vật chứng, lại phát hiện thêm trong nhà hắn chất đầy tang vật.
Cục gôm dùng gần hết của học sinh, máy điều hòa lớn đã hư, nhưng chỗ kỳ lạ nhất là không biết hắn ở đâu trộm được một bọc cứt trâu, cả căn nhà như ngoài đồng ngoài ruộng, tràn ngập mùi thơm của ngũ cốc được sản xuất từ ruột già.
Cảnh sát đi lục soát khắp nhà hắn đều phải xanh mặt, hắn còn trộm một con chó rồi để nó cắn bể đống bọc cứt trâu trây trét khắp nhà, vừa vào cửa liền suýt dẫm phải ‘đặc sản quê hương’.
Cao Thệ từng bắt rất nhiều ăn trộm, nhưng là lần đầu tiên gặp trường hợp ăn trộm mặn mòi như vậy: “Nghiện trộm cắp?”
Nhiễm Thu lắc đầu: “Không phải, chỗ kỳ lạ của chuyện này là nằm ở đây, tất cả bằng chứng đều cho thấy hắn chỉ mới bắt đầu điên cuồng ăn trộm từ một tuần trước.”
Gã Ngô này ở tại một căn chung cư lâu năm, làm hàng xóm với nhau cũng mấy chục năm có hơn, không ít ông cụ bà cụ nhìn gã Ngô nhìn trưởng thành, không có lý do nào ăn trộm nhiều năm mà chưa bị phát hiện.
Hơn nữa hàng xóm ở đây như người một nhà, nhà ai có chỗ khác thường là chưa tới một ngày có thể đồn khắp cả khu, đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu gã Ngô này bị phát hiện.
Gã bị bà con nhiệt tình tố cáo.
Thủ đoạn gây án của gã Ngô cũng rất tài tình, hoàn toàn không giống một người lần đầu phạm tội, có điều cảnh sát cao hơn một bậc, trước khi gã Ngô tiếp tục gây án đã gô cổ gã ngay tại chỗ.
Nhưng cảnh sát chìm có kinh nghiệm lâu năm đều nói, thủ pháp của gã Ngô không ăn trộm trên hai mươi năm thì không thể nào tinh vi như vậy được. Chuyện này quá kỳ lạ. Gã Ngô bị bắt về đồn, nên xử thế nào thì xử như thế ấy.
Tổng số tài sản gã ăn trộm phá triệu bạc, trong đó quý nhất là giống dâu tây mới do bên Học viện nông nghiệp nuôi trồng ra. Gã ăn quả thì thôi đi, còn nhổ luôn cây giống của người ta, gây tổn thất hơn ba trăm ngàn tệ. (~1 tỷ VNĐ)
Không chỉ có vậy, gã còn trộm thêm không ít trái cây rau cải, không ít luận văn tốt nghiệp của sinh viên bị gã nuốt hết vào bụng.
Bây giờ đám sinh viên ở trên mạng nói với gã Ngô ‘Cảm ơn chú nhiều lắm, nhờ có chú mà bốn mùa như xuân’.
Thường Dương nhìn chuyện hư hỏng của gã Ngô, dở khóc dở cười: “Chuyện này cũng quá thất đức, biết rõ giá trị còn cố ý ăn trộm, lần này gã không chỉ ngồi mười năm đâu, không chừng còn bị xử chung thân.”
Cao Thệ khoanh tay trước ngực, ngón tay vuốt nhẹ lên cánh tay của mình: “Người này có chút vấn đề, đã chuyển giao cho Sở Linh Quản chưa?”
Nhiễm Thu gật đầu nói: “Em Trang và lão Hoàng đã đưa người qua đó rồi.”
“Khi người này bị bắt đi luôn miệng kêu oan, biểu tình đó không giống giả vờ, nhưng lão Hoàng mới gửi tin sang đây, nói trên đường bị bắt đi, người này định dùng khóa kéo quần và kim băng thậm chí là đồ vật dài cứng để mở còng tay, cuối cùng đành phải đổi cả bộ đồ cho hắn thì mới chịu biết điều.”
“Trước sau khác biệt quá lớn.”
Thường Dương bỗng nói: “Nè mấy ông có thấy gã giống bị quỷ nhập tràng trong truyền thuyết không?”
Hắn nói xong liền tự thấy khó mà tin nổi, cười xòa: “Ài, cũng không đúng, quỷ quái bây giờ chỉ còn lại bản năng hút dương khí, huống chi là gây án tinh vi như vậy, nếu là do quỷ gây ra thật thì sợ là người này không sống được hai ngày.”
Cao Thệ bỗng nói: “Cũng chưa chắc.”
Nhiễm Thu và Thường Dương chợt nhìn anh.
Cao Thệ thong thả nói: “Còn nhớ lúc trước có nói đến chuyện ở thành phố A không?”
“Gần đây thường xuyên đυ.ng độ quỷ quái có ý thức tự chủ, dường như ngày càng nhiều hơn.”
Anh vừa nói xong bỗng huyệt thái dương phát ra cơn đau buốt lạ thường.
Lần này cơn đau ập tới bất ngờ khiến anh có cảm giác sắp rơi vào hôn mê, Cao Thệ chống tay lên bàn đứng vững lại, tay trái run rẩy thò vào túi lấy ra que kẹo mυ'ŧ, đột nhiên đâm mạnh đầu nhọn của que kẹo vào cánh tay.
Thế nhưng bóng tối vẫn ùa về phía anh.
Nhạc Nhạc…
Anh lại bị đẩy vào bóng tối trong giấc mơ.
===Hết chương 8===