Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì

Chương 67: Cao Thệ: Mày vô gia cư

Từ trước đến nay Lệ Mạch Trần là người nghĩ là làm, hắn hạ quyết tâm lái xe tới trường học của Cao Cố Sanh, nhưng khi đến gần trường học lại vấp phải trắc trở.

Vì hắn phát hiện mình không thể tiếp cận Cao Cố Sanh.

Mời cậu trở thành nghệ sĩ của công ty?

Không, cách này đã dùng rồi, nếu bị từ chối thì hắn sẽ không dùng lại, sẽ tổn hại đến uy nghiêm của hắn.

Nói thẳng ra là bao nuôi?

Hắn luôn thấy Cao Cố Sanh khác với những người kia, cậu không phải kiểu người ham tiền, sợ là chiêu này cũng sẽ vô dụng với cậu. Nếu hành động tùy tiện, nói không chừng về sau khó mà giải quyết thằng nhóc này.

Trong lúc Lệ Mạch Trần phiền não vẫn cảm thấy khá thú vị, hắn không ngờ thằng nhóc này lại khó ăn như vậy.

Thú vị.

Trong lúc hắn đang suy tính thì nhác thấy một bóng dáng quen thuộc trên con đường trước cổng Kinh Đại cách đó không xa.

Cao Cố Sanh?

Tại sao cậu lại ở đó quét đường?

Không nhìn lầm đâu, trước ánh mắt của nhiều người, Cao Cố Sanh cầm cây chổi rất to nghiêm túc quét lá rụng trên đường, lá vàng rơi xuống dưới chân cậu, có mấy cái rơi trên đầu cậu, cả con đường chìm trong sắc vàng óng ánh.

Hai hàng lông mày của Lệ Mạch Trần dựng đứng lên.

Hắn không ngờ tính tình của Cao Cố Sanh lại bướng bỉnh như vậy, thà ra đường quét rác chứ không chịu đồng ý làm nghệ sĩ dưới quyền của hắn, càng không muốn được hắn bao nuôi.

Sinh hoạt cực khổ như vậy mà sống lưng vẫn thẳng tắp như tùng như bách.

Thú vị, thật sự quá thú vị.

Lệ Mạch Trần mờ ám đánh giá đường cong sống lưng bên dưới lớp áo thun mỏng của Cao Cố Sanh.

Thật ra ở khoảng cách xa như vậy không nhìn rõ vẻ mặt của Cao Cố Sanh, nhưng trái tim của hắn vẫn cứ đập bình bịch liên hồi.

Lệ Mạch Trần lập tức cầm điện thoại lên gọi: “Trợ lý Lê, phong tỏa con đường này cho tôi. Sau đó kêu người tới quét sạch lá vàng trên con đường này.”

Được lắm, nếu cậu không chịu khuất phục muốn tự mình kiếm tiền, vậy cứ để cậu làm.

Nếu hắn tôn trọng quyết định của cậu, lại giúp đỡ cậu, chắc chắn cậu sẽ rất cảm động.

Tác phong làm việc của trợ lý Lê rất nhanh, khoảng mười phút sau, một nhóm người mặc vest đen đứng chặn kín đầu đường và cuối đường, những người đi bộ trên phố bị đuổi ra khỏi, ai nấy đều tức giận hoặc là ngơ ngác chẳng hiểu gì nhìn nhóm người vest đen kia. thuyngu.wordpress.com

Ngay sau đó, lại thêm một nhóm người vest đen đeo kính râm cầm chổi tràn vào con đường, bắt đầu hì hục quét lá.

Người qua đường: Ủa? Chỉ vậy thôi đó hả? Mấy người làm vậy không sợ uổng một thân cơ bắp cường tráng của mình sao?

Cao Cố Sanh đang quét lá thấy vậy bị dọa cho hết hồn, thoáng cái người đi đường và lá vàng trên đường đều bị quét dọn sành sạch sanh.

Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ có đoàn phim nào đó mượn con đường trước trường học để quay ngoại cảnh? Nhưng sao không có ai trong đội tình nguyện thông báo gì hết vậy?

Nhiều người làm nên xong việc sớm, một hơi tới tận bốn mươi người áo đen làm cả con phố chật ních, chổi bên chổi, mông kề mông, Cao Cố Sanh còn nhìn thấy một anh trai có bờ mông vừa to vừa vểnh, vì quét hăng quá nên ủn mông vào một anh trai khác đẩy người ta văng ra xa.

Chẳng lâu sau, cả con đường sạch sẽ bóng loáng có thể soi gương.

Trong lúc cậu ngỡ ngàng ngơ ngác, các anh trai vest đen cầm chổi đứng thành hai hàng dài thẳng tắp ở hai bên đường, tưởng đâu chuẩn bị thăng đường.

Khi nhóm áo đen đứng xếp hàng hai bên đường, Lệ Mạch Trần mới thong thả đi tới.

Hắn nhìn thiếu niên trợn mắt há hốc trước mặt, cười khẽ nói: “Cậu Cao, cậu thấy hài lòng không?”

Cái quái gì?

Lệ Mạch Trần nghiền ngẫm nhìn thiếu niên hơi bối rối trước mặt: “Nếu đây là lựa chọn của cậu, vậy tôi sẽ tôn trọng. Có điều, tôi giúp cậu như thế, cậu cảm thấy có nên trả ơn cho tôi cái gì đó không.”

Cao Cố Sanh không thể tin nổi nhìn Lệ Mạch Trần, cậu chỉ vào con đường được dọn dẹp sạch sẽ bóng loáng, lắp bắp: “Này, này là anh làm?”

Lệ Mạch Trần mỉm cười gật đầu, nói với vẻ kiêu ngạo đắc ý: “Tôi đã cho phong tỏa toàn bộ con đường này, nội trong hôm nay, nó sẽ luôn sạch sẽ như vậy.”

Cao Cố Sanh thật sự muốn nổi điên.

Cậu tan vỡ: Bà mẹ nó, thằng cha này bị thần kinh hả?! Cậu phải chảy mồ hôi sôi nước mắt mới giành giật được một slot làʍ t̠ìиɦ nguyện viên đó đồ phá đám!!

Mẹ nó, đã ăn cướp còn la làng, công việc tình nguyện của cậu bị phá đám, không há mồm mắng chửi là đã văn minh lắm rồi. Còn muốn được trả ơn? Trả ơn cái beep á!

Cao Cố Sanh thử lùi ra sau hai bước, dù sao xung quanh nhiều người áo đen như vậy, muốn nhào lên đánh nhau là ăn hành cái chắc.

Cậu cố gắng dằn lửa giận xuống, cười giả lả: “Thưa sếp, lát nữa tôi còn có giờ học, không rảnh ở đây nói chuyện với anh.”

“Bái bai sếp nhá!”

Lệ Mạch Trần không cản cậu lại, khẽ mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Cao Cố Sanh.

Xấu hổ kìa, thật đáng yêu.

Cao Cố Sanh thuận lợi chạy thoát khỏi tầm mắt của tên tâm thần kia, quyết định móc di động ra—

“A lô, đội cảnh sát giao thông phải không ạ? Chuyện là thế này, ở đây có người đậu xe trái phép, còn lấn chiếm lòng đường, bọn họ dẫn người phong tỏa con đường trước trường học của em, rất nhiều người và xe bị chặn lại không thể tiến lùi, gây ra ùn tắc giao thông nghiêm trọng.” thuyngu.wordpress.com

Cảnh sát giao thông bên kia nghe xong liền trợn mắt, còn có chuyện này? Ai dám hống hách như vậy?

Trong lúc trợ lý Lê ngăn cản quần chúng vây xem náo nhiệt, hai chiếc xe cảnh sát hú còi xông vào vòng vây, các cảnh sát xuống xe bắt đầu dán giấy phạt cho hàng xe đen đậu trái phép bên đường.

Có hơn bốn mươi người áo đen, suy ra tổng cộng hơn mười chiếc xe, mỗi chiếc đều được thưởng một tờ giấy phạt.

Xe cảnh sát còn lại lùa đám người áo đen lên lề đường như lùa bầy dê gà.

Nhân tiện, vì tự ý chặn đường gây ùn tắc giao thông cực kỳ nghiêm trọng, nên Lệ Mạch Trần và trợ lý Lê thân là thủ phạm được mời về đồn uống trà.

Lệ Mạch Trần bị bắt tại chỗ, nhìn cảnh sát giao thông bên cạnh với ánh mắt khó tin nổi, hắn có nằm mơ cũng không ngờ, hắn đường đường là sếp tổng của Vạn Tinh Entertainment mà có một ngày bị bắt về đồn.

Hắn nhíu mày nói: “Tôi là sếp tổng của công ty giải trí Vạn Tinh.”

Cảnh sát giao thông vốn đang tức giận với người tự tiện chiếm dụng tài nguyên công cộng, nghe cái giọng kiểu đó liền biết người này không hề biết hối cải, anh ta thầm nghĩ không biết cậu ấm thiểu năng nhà nào xổng chuồng chạy ra ngoài làm loạn.

Đội trưởng thấy hắn vênh váo không biết sai, tức giận nói: “Từ xưa thiên tử phạm pháp cũng xử tội như thứ dân. Xã hội hiện đại mọi người đều là bình đẳng, tôi mặc kệ anh là sếp tổng sếp tiếc gì, dù anh có là chủ tịch nước, đã phạm pháp thì phải theo tôi về đồn!”

Sếp Lệ hô mưa gọi gió cứ thế bị đưa đi.

Cao Cố Sanh đứng trong góc khuất theo dõi tình hình, thấy đám người tâm thần kia đã bị đưa đi hết bèn thở phào nhẹ nhõm, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Mấy người đó bị cái gì vậy? Không có chút kiến thức nào về luật pháp và trật tự xã hội sao?

Còn chiếm đường bày binh bố trận, bộ tưởng mình là tổng tài bước ra từ trong tiểu thuyết hử?

“Tôi muốn cho tất cả cảnh sát giao thông đều biết, cả con phố rộng lớn này, tôi bao thầu vì em!”

Nhưng dù Cao Cố Sanh không muốn tiếp xúc với thằng cha tổng tài thần kinh kia, mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu.

Trợ lý Lê gánh tội hết, Lệ Mạch Trần được thả ra.

Lần này bị bắt vào đồn khiến Lệ Mạch Trần rất tức giận, hắn có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày bị đám cảnh sát giao thông túm đầu túm cổ, nếu để trong giới biết sẽ bị cười cho thúi mũi.

Hắn sầm mặt đứng trong phòng làm việc, căn phòng rất rộng rãi và xa hoa, ba bức tường làm bằng kính tạo thành view ngắm cảnh rất lý tưởng, ánh sáng từ cửa kính chiếu vào dung nhan sắc bén của hắn, đứng từ đây nhìn xuống có thể thấy phong cảnh đồ sộ của thành phố, có cảm giác như dẫm toàn bộ thành phố dưới chân.

Nếu là ngày thường, hắn sẽ hưởng thụ phong cảnh với tâm trạng thoải mái, nhưng bây giờ trong đầu hắn chỉ có thằng nhóc xấc xược hại hắn mất mặt kia.

Thú vị, quá thú vị.

Tới bây giờ chưa có ai dám làm vậy với hắn.

Lệ Mạch Trần lại suy ngẫm thêm một chốc rồi giận quá hóa cười.

Ngay vào lúc này, một trợ lý khác của hắn đưa tới tài liệu điều tra gần đây của Cao Cố Sanh.

Vì vài lý do về sức khỏe nên Cao Cố Sanh ít khi ra ngoài, nói khác khác cậu là trạch nam trong mắt người khác, mỗi ngày chỉ có hai điểm đến là trường và nhà, không cùng bạn bè ra ngoài đi chơi ăn uống.

Điều đáng chú ý hơn là bên cạnh Cao Cố Sanh có không ít vệ sĩ đi theo.

Cũng vì chuyện này mấy người bạn chơi thân với Cao Cố Sanh được nổi bật lây.

Lệ Mạch Trần nhíu mày nhìn tài liệu điều tra của nhóm bạn Cao Cố Sanh.

Trang đầu tiên là thông tin về Tôn Quân, chuyện của Tôn Quân gây ầm ĩ trong và ngoài trường đều biết, trong giới hào môn đã nói chán chê chuyện này. Hắn cũng biết rõ đầu đuôi sự tình, thế nên hắn thường xuyên xem video Cao Cố Sanh kéo tay Tôn Quân. thuyngu.wordpress.com

Nghe nói vị thái tử này bái được một vị đại sư máu mặt trong giới hội họa làm thầy, cuộc thi vẽ lần trước cũng được một bước thành danh, hoàn toàn hội nhập vào làng vẽ, mạng lưới quan hệ cũng mở rộng vòng tay chào đón cậu ta.

Nhà họ Tôn sau lưng cậu ta cũng là một chỗ dựa vững chắc, nói đến Tôn Lang Can kia trong khoảng thời gian này như biến thành một người khác, chỉ biết vùi đầu vào công việc giống như đang đền tội, sản nghiệp của nhà họ Tôn được mở rộng rất nhanh, có thể nói nếu đấu đá trên thương trường thì nhà họ Lệ ít nhiều sẽ chịu thiệt đôi phần.

Cao Cố Sanh đã kéo Tôn Quân ra khỏi vũng bùn trong thời khắc cậu ta tuyệt vọng nhất, Lệ Mạch Trần không mấy ngạc nhiên nếu Tôn Quân bị Cao Cố Sanh hấp dẫn, người này rất có khả năng trở thành con ruồi vo ve bên cạnh Cao Cố Sanh khiến hắn chán ghét.

Trang tiếp theo là ảnh chụp của Vân Tri Ý, cô cả cao quý của nhà họ Vân, thường xuyên xuất hiện bên cạnh Cao Cố Sanh.

Tiếp theo nữa là thông tin về Mặc Hoa, cậu ta là sinh viên khoa thể dục, rất ưu tú, có tiềm lực tiến vào đội tuyển quốc gia. Lớn lên ở viện mồ côi, không có gia thế, nhưng viện mồ côi thu nuôi cậu ta là sản nghiệp của nhà họ Cao, xem ra không thể ra tay với người này.

Mặc Hoa trong ảnh chụp lạnh tanh không biểu cảm gì, nhưng khiến người ta không hiểu sao thấy nguy hiểm.

Trang cuối cùng là thông tin về Chu Kính, Chu Kính là thiên tài toán học, hồi cấp ba đã nhảy lớp tuyển thẳng vào Kinh Đại, là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, cũng được chọn vào đội tuyển của khoa toán, tương lai sau này rạng rỡ khỏi nói.

Lệ Mạch Trần vốn tính kiêu ngạo tự phụ, hắn không nghĩ lũ trẻ này uy hϊếp được hắn, nhưng hắn cũng không phải là người lơ là mất cảnh giác.

Nếu mèo con không ngoan, dám vung móng cào hắn, vậy đừng trách hắn cắt móng của mèo con, xem như là chút trừng phạt nho nhỏ.

Hắn có thể chịu đựng tính tình của Cao Cố Sanh, những thủ đoạn của nhỏ của hắn sẽ không gây tổn thương cho cậu, nhưng mèo con dám xòe móng cào chủ nhân thì phải bị phạt, có vậy cậu mới biết cái gì nên làm và không nên làm.

Sau khi Cao Cố Sanh đi theo hắn rồi, bên cạnh sẽ không còn đám ruồi muỗi vo ve nữa.



Tối đến, Cao Cố Sanh tụ hội với nhóm bạn, mặt đứa nào đứa nấy đều vô cùng phức tạp, trong đó cái mặt của Cao Cố Sanh trông như đít nồi mười năm chưa chà.

“Nào, tụi bây tới nói đi, chiều hôm nay đã gặp chuyện gì.”

Mặc Hoa chỉnh sửa lại đồ bảo vệ cổ tay của mình, nói: “Có mấy người tới nói với tao, nếu còn lại gần mày nữa sẽ đánh gãy chân tao, hủy bỏ tư cách vào đội tuyển quốc gia.”

Tôn Quân cười một tiếng đầy bất đắc dĩ, nói: “Có người nói với tao, có Tôn Lang Can ở đây, tao sẽ không chiếm được sản nghiệp của nhà họ Tôn, bọn họ có thể giúp tao giành được quyền thừa kế, nhưng với điều kiện là tránh xa mày ra.”

Chu Kính đẩy mắt kiếng của mình, trong tay còn cầm vài quyển toán học, nói: “Mấy người đó nói em tránh xa anh ra, nếu không lần sau sẽ đến nói chuyện với ba mẹ em.”

Cao Cố Sanh nghe mà tức lộn ruột, cậu cực kỳ chán ghét cái thứ làm phiền đến người thân và bạn bè của cậu, lúc trước là Ôn Lương, giờ lại thêm Lệ Mạch Trần, cậu chịu đựng hai thằng khùng này quá lâu rồi.

Không ngờ sau sự kiện bị gô cổ vào đồn, Lệ Mạch Trần vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

Cậu giận đến mức gân xanh trên trán nhảy disco, định vỗ bàn một cái rầm cho hả giận, ai ngờ người bên cạnh nhanh tay hơn cậu vỗ bàn một cái như trời sập.

Cả bọn nhìn sang thì thấy Vân Tri Ý vỗ bàn đứng bật dậy.

“Tại sao? Tại sao chứ?! Rõ ràng chị đây mới là con gái duy nhất bên cạnh thằng Sanh, tại sao mấy người đó chỉ cảnh cáo tụi bây chứ không cảnh cáo tao?! Bộ tao không tí hấp dẫn nào hả!”

Cao Cố Sanh: …

Mặc Hoa: …

Tôn Quân: …

Chu Kính: …

Đối diện với vấn đề ngõ cụt này, Chu Kính bình tĩnh đẩy mắt kiếng, hy sinh thân mình: “Rất có khả năng là vì người ta nghĩ chị và anh Sanh là cách ly sinh sản, dù sao giữa người và khỉ không thể nảy sinh tình yêu.”

“Bốn mắt! Mày tới số rồi—!!”

Cao Cố Sanh vội ho vài tiếng dập chiến hỏa, chuyển đề tài cực mượt: “Nói chung là đừng lo lắng quá, tao sẽ xử lý.”

Tôn Quân lo lắng nhìn Cao Cố Sanh: “Sanh, tao đã nói chuyện này cho ba mẹ biết rồi, ba mẹ tao sẽ nói với nhà họ Lệ, dù sao nhà bên kia sẽ không chọi cứng với nhà tao đâu. Mày phải bảo vệ mình cho thật tốt.”

Chu Kính thoát khỏi ‘nanh vuốt’ của Vân Tri Ý, bình tĩnh chỉnh lại mắt kiếng bị lệch, thuận tiện vuốt lại mái tóc như tổ chim: “Sao anh Sanh lại chọc tới người đó vậy?”

Cao Cố Sanh phiền não bứt tóc, thở dài nói: “Sao tao biết đám người tâm thần đó nghĩ gì chứ? Chẳng lẽ tại hồi trước từ chối lời mời gia nhập Vạn Tinh nên bị ghim thù?”

“Hồi mới gặp mặt trông hắn còn bình thường, bây giờ gặp lại y chang tâm thần trốn trại.”

“Chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh đây quá lớn, ngay cả sếp tổng của Vạn Tinh cũng không đỡ được sức hấp dẫn của anh?”

“Tao biết đẹp trai là một cái tội, tao đáng bị thiên đao vạn quả.”

Vân Tri Ý cầm muỗng bép một phát vào gáy cậu: “Bớt khùng dùm đi, chuyện thành ra như vậy còn ở đó giỡn hớt.”

“Mày không thấy thằng cha đó muốn làm gì mày sao? Hắn muốn bạn bè của mày tránh xa mày, cắt đứt mọi quan hệ xã giao của mày, mau gọi cho chú Thệ xem chú ấy có bị làm sao không.”

Cao Cố Sanh vừa bấm số gọi điện vừa nói: “Chắc không tới mức đó đâu, ba tao là nhân viên công chức, không lẽ hắn muốn vào đồn uống trà lần nữa?”

Sau tiếng tút báo bận, đầu dây bên kia bắt máy, Cao Cố Sanh nói ngắn gọn chuyện xảy ra hôm nay rồi hỏi: “Bên chỗ ba vẫn ổn chứ?”

Bên chỗ Cao Thệ chẳng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào cả.

Trợ lý Lê còn đang uống trà trong đồn, Lệ Mạch Trần vừa mới thả ra, chắc chắn có chút ám ảnh tâm lý, không dám làm ra chuyện ầm ĩ phạm pháp nữa.

Nói thế nào đi nữa, tạm thời hắn không to gan đυ.ng vào Cao Thệ.

Mặc dù thừa biết ba mình sẽ không bị gì nhưng Cao Cố Sanh vẫn là thở phào một hơi, sau đó cậu đi tới một chỗ vắng nói với ba mình qua điện thoại: “Ba, ba kêu hai mươi vệ sĩ lần trước tới cho con đi, con muốn solo với thằng cha tổng tài thần kinh kia!” thuyngu.wordpress.com

“Không, hai mươi không đủ, con muốn bốn mươi!!!”

Cao Thệ nghe thằng con mình tức giận gào rú nên miễn tội chửi bậy cho cậu, nhưng vẫn là bị chọc cười, nói: “Bốn mươi mà solo cái gì?”

Cao Cố Sanh hùng hồn nói: “Đương nhiên là solo rồi ba, bên con bốn mươi người đập một mình hắn ra bã.”

Cao Thệ lắc đầu: “Thôi đừng quậy nữa. Có thể cử vệ sĩ đi theo mày nhưng không thể để họ đánh nhau, đây là gây rối trật tự nơi công cộng, sẽ bị gô cổ vào đồn.”

Cao Cố Sanh gãi đầu: “Dạ ba, nhưng nếu hắn kiếm chuyện trước thì con là tự vệ đó nha.”



Nói tóm lại, cuối cùng Cao Cố Sanh cũng thành công mời được bốn mươi vị đại tướng từ chỗ ba mình.

Cậu quay lại bàn nhậu với đám bạn, hào sảng vung tay lên: “Yên tâm đi, ngày mai tên tâm thần kia sẽ được xử lý gọn ghẽ, tụi bây đừng lo nữa.”

Tôn Quân cười khổ nhìn Cao Cố Sanh, càng thấy lo hơn.

Trái lại Chu Kính đẩy gọng kiếng, lý trí nói: “Có ba anh ở đây, thật giống như không phải lo bất kỳ chuyện gì, nếu có nhu cầu cứ gọi cho em, em sẽ méc thầy.”

Chu Kính là bảo bối trong lòng các thầy cô khoa toán, Cao Cố Sanh tin chắc nếu Chu Kính lên tiếng, những vị thầy cô lão làng đó sẵn sàng chống lưng cho cậu ta.

Nhưng vừa tưởng tượng ra tình cảnh các thầy cô tóc hoa râm một tay cầm ly giữ ấm một tay chống gậy, run rẩy đi tới gia nhập cuộc chiến, cậu thấy mình thật tội lỗi tày trời.

Lệ Mạch Trần có tài đức gì mà khiến các thầy cô già phải tự mình ra mặt? Hứ! Hắn không xứng!

Mặc Hoa thoạt nhìn là người trầm tính ít nói, nhưng một khi nói chuyện là mang theo sự hung ác tàn nhẫn: “Nếu ngày mai muốn đánh nhau, nhớ gọi tao tới.”

Cao Cố Sanh nhíu mày: “Đánh nhau gì chứ, chúng ta là người văn minh. Còn mày nữa Hoa, bình thường nhớ chú ý thân thể của mình, mày là vận động viên thể thao tương lai đó, không được để mình bị thương.”

Vân Tri Ý vỗ bàn đứng lên, đuôi ngựa thắt bím cũng vẫy theo.

“Yên tâm đi cu Sanh! Chị sẽ không để đám thần kinh kia đυ.ng vào mày đâu! Chị về nhà kêu ba mẹ cử thêm hai mươi vệ sĩ tới cho mày, yên tâm đi!”

Cao Cố Sanh rưng rưng nước mắt: “Chị Vân, chị là số một!”

Quyết định xong kế hoạch, Cao Cố Sanh bắt đầu liên lạc với Lệ Mạch Trần, lúc trước hắn đưa rất nhiều danh thϊếp cho cậu, cậu tùy tiện lục cặp lấy ra một cái nhăn nhúm, bấm số trên danh thϊếp gọi cho Lệ Mạch Trần. Bên kia vang lên hai tiếng tút liền bắt máy.

“A lô.”

Giọng nói của người đàn ông trầm ấm lịch sự, nghe rất động lòng người.

Chẳng qua Cao Cố Sanh thầm lầu bầu trong bụng, số điện thoại trên danh thϊếp số riêng của hắn thật hả? Bộ hắn không sợ bị người ta gọi điện làm phiền sao?

Cao Cố Sanh không biết sau khi làm chuyện thất đức hồi xế chiều hôm nay, Lệ Mạch Trần luôn có cảm giác Cao Cố Sanh sẽ gọi cho mình nên đã chờ máy cả buổi tối.

Cao Cố Sanh lười tốn nước miếng với tên thần kinh này, cậu nói thẳng vào vấn đề: “Chiều hôm nay anh kêu người uy hϊếp bạn bè của tôi?”

Lệ Mạch Trần cười khẽ một tiếng: “Cậu vì bọn họ mà gọi cho tôi sao?”

Cao Cố Sanh thấy cái kiểu nói chuyện của người này như ở trên trời không thể hiểu nổi, cậu không gọi điện vì bạn mình thì còn vì chuyện gì?

Cao Cố Sanh mất kiên nhẫn nói: “Anh có cái quyền gì làm vậy?”

Lệ Mạch Trần: “Không có quyền gì cả, chỉ muốn cắt móng cho mèo con thôi.”

Cao Cố Sanh bị lời nói của hắn làm cả người nổi da gà.

“Anh trai à làm ơn đi, buổi chiều tôi làm hoạt động tình nguyện, anh ngang nhiên chặn đường chiếm dụng tài nguyên công cộng, tôi chỉ là làm tròn trách nhiệm của một công dân mà thôi.”

Lệ Mạch Trần nghe vậy buột miệng nói: “Tôi còn chưa tìm cậu tính sổ vì chuyện cậu báo cảnh sát giao thông đâu.”

Lệ Mạch Trần nói xong liền nhíu mày, những lời này không phù hợp với tính cách tổng tài bá đạo của hắn, cảm thấy giá trị của mình bị tụt giảm.

Đầu dây bên kia lại không nói tiếng người: “Anh trai à, anh làm sai mà không để người khác nói sao? Tôi nói thẳng ra nhé, dù sao anh cũng đã vào đồn viết kiểm điểm, biết sai liền sửa, ra ngoài vẫn là một hảo hán.”

Lệ Mạch Trần nghe xong liền đen mặt, cuộc nói chuyện lần này hoàn toàn khác xa với dự tính của hắn.

Nếu bình thường có ai dám đâm chọt vào vết sẹo của hắn là hắn đã xử lý ngay tại chỗ rồi, nhưng người này không chỉ chọt vào vết sẹo của hắn, thậm chí đối phương còn tự tay tạo ra vết sẹo.

Hắn nghe giọng cậu nhưng lại cảm thấy đối phương tinh nghịch và dễ thương.

“Cậu gọi cho tôi hẳn là còn vì chuyện khác?”

Hắn muốn kéo chủ đề chính lại, hy vọng có thể làm chủ cuộc nói chuyện.

Cao Cố Sanh biết lắng nghe nói: “À đúng vậy, liên quan đến chuyện của bạn tôi, tôi muốn gọi cho anh để hẹn ngày mai gặp nhau, tại quán cà phê gần trường tôi, anh thấy sao?”

Cao Cố Sanh vừa dứt lời, Lệ Mạch Trần suýt ngất xỉu vì tin vui bất ngờ ập tới.

Đây quả là chuyện vui ngoài ý muốn, lần trước Lệ Mạch Trần có hẹn Cao Cố Sanh mấy lần nhưng không được, lần này lại dễ như trở bàn tay làm cho thiếu niên chủ động hẹn trước.

Lệ Mạch Trần điều chỉnh tư thế ngồi.

Hắn mặc áo choàng tắm màu đen bằng lụa tơ tằm, ngồi chéo giò dưới ánh trăng, trong tay đong đưa ly rượu vang đỏ hảo hạng, rượu trong ly phản chiếu ảnh ngược của vầng trăng xinh đẹp.

Hừ, quả nhiên chỉ là một con mèo có móng vuốt hơi nhọn mà thôi, dù có móng nhọn đi nữa thì vẫn chỉ là một con mèo.

Sau khi đổi khách thành chủ, Lệ Mạch Trần tìm về lại cảm giác quen thuộc, không hoảng hốt không sốt ruột.

Hắn biết không thể chọc mèo con hoảng sợ xù lông mãi được, nếu mèo con đã chủ động nằm ngửa lộ bụng cho hắn, vậy hắn không ngại cho mèo con chút ngon ngọt.

Vì thế hắn sảng khoái nói: “Được, đến cà phê gần trường học của cậu.”

Cao Cố Sanh xác nhận lại: “Sáng mai mười giờ, anh không có vấn đề gì chứ?”

“Không thành vấn đề.”

Lệ Mạch Trần còn muốn nói gì thêm thì nghe thấy tiếng máy báo bận, bị cúp máy trước.

Hắn cũng không giận, lắc đầu nhìn màn hình tối om, có thể tưởng tượng ra thiếu niên bên kia bị chọc tức đỏ bừng hai má, đôi mắt long lanh ánh nước.

Chắc chắn rất đáng yêu.



Lệ Mạch Trần vốn thấy mọi chuyện nên như vậy.

Nhưng hắn trái lo phải nghĩ cũng không ngờ sáng mai chỉ đi cùng với trợ lý mới đi tới chỗ hẹn, chào đón hắn là một rừng vest đen, y chang tình hình hôm qua nhưng hai bên bị đảo ngược.

Mà giữa rừng vest đen, Cao Cố Sanh ngồi chéo giò trên ghế ngay trung tâm quán cà phê, rất có phong độ đại gia, trông khá là phách lối ngang tàn.

Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mèo con bị chọc tức ứa lệ trong tưởng tượng, làm gì có mèo con ở đây, chắc chắn là chúa sơn lâm ăn thịt không nhả xương.

Lệ Mạch Trần hóa đá trong giây lát, muốn xác nhận nhóm áo vest đen này có phải cậu tìm bạn bè giả trang hay không, đáng tiếc đã làm hắn thất vọng, hắn cũng là tổng tài nên vừa nhìn là biết những người này là vệ sĩ hàng thật giá thật, chứ không phải tìm bừa diễn viên quần chúng tới đóng giả. thuyngu.wordpress.com

Mà lúc này, hắn rốt cuộc nhận ra có gì đó thoát khỏi dự tính của mình.

Nói cách khác, chi phí thuê những vệ sĩ này dù chỉ là vài giờ thì không phải là một sinh viên nghèo có thể gánh nổi.

Cao Cố Sanh hất cằm gõ bàn, có một vệ sĩ vest đen đi tới khom lưng pha trà cho cậu, Cao Cố Sanh cười híp mắt, vẫy tay: “Nào, mời sếp Lệ ngồi.”

Lệ Mạch Trần nhíu mày: “Cậu có ý gì?”

Cao Cố Sanh bẻ khớp tay: “Có ý gì là sao? Chắc sếp Lệ cũng biết, ngày đó anh gọi nhiều vệ sĩ tới chặn cả một con đường lớn, khiến tôi rất sợ hãi, nên tôi mới gọi thêm nhiều người tới cho đỡ sợ.”

Lệ Mạch Trần còn chưa mở miệng thì đã có hai vệ sĩ vest đen vai u thịt bắp tới nắm vai hắn nhấn ngồi xuống ghế, trước mặt hắn có để sẵn một ly Americano đá.

Cao Cố Sanh cười tà mị: “Thế nào? Bây giờ sếp Lệ có thể lắng nghe tôi nói rồi chứ?”

Lệ Mạch Trần sầm mặt nói: “Cao Cố Sanh, tôi rất có thiện cảm với cậu, bây giờ cậu dẹp trò đùa mình vẫn còn kịp.”

Cao Cố Sanh cười híp mắt: “Hả, trò đùa gì cơ? Sao tôi chẳng hiểu gì vậy? Tôi chỉ hẹn sếp Lệ tới uống một ly cà phê thôi mà.”

Lệ Mạch Trần tức cười: “Cậu muốn ba mình mất việc?”

Có người mắng Cao Cố Sanh, Cao Cố Sanh cũng không hiền mắng lại, mắng xong là hết giận, nhưng nếu dám mắng Cao Thệ là đυ.ng vào nghịch lân của cậu, thù này cậu ghim tận kiếp sau.

Cậu liền sầm mặt, ánh mắt lạnh lùng sắc lẻm, làm gì giống mèo con mềm mại đáng yêu, chắc chắn là một con sói con.

“Thú vị, bây giờ sếp Lệ vẫn mạnh miệng gớm nhỉ.”

Hai người đối diện nhau, trong không khí phảng phất như có tia điện chớp lóe, người xung quanh không dám thở mạnh, giống như là cuộc so đấu giữa hai con sói, ai dời mắt trước chính là bại trận.

Lệ Mạch Trần thuộc về bại trận, nhưng hắn không hề thấy sợ hãi, Cao Cố Sanh tuy còn nhỏ nhưng đã có phong độ của sói con.

Nhưng mà hai người đối diện nhau chưa tới mười lăm giây đã bị một chuỗi âm thanh tò tí te vang lên cắt ngang, vang vọng khắp quán cà phê.

Chuỗi âm thanh đó là nhạc chuông di động của mọi người đồng loạt phát ra.

Cao Cố Sanh ra dấu tay, lấy điện thoại ra, nói: “Đợi chút, tạm dừng để tôi xem tin tức đã.”

Lệ Mạch Trần đen mặt, hắn vốn nghĩ nếu có thể chinh phục được một Cao Cố Sanh giương nanh múa vuốt như vậy cũng rất thú vị, nhưng không ngờ đối phương nói tạm dừng là tạm dừng ngay.

Hắn xem cuộc hẹn này là buổi đi săn giữa thợ săn và con mồi, nhưng đối phương vì một tin tức mà ngó lơ hắn không quan tâm.

Lệ Mạch Trần cười nhạt: “Xem ra cậu…”

Hắn còn chưa nói hết câu lại thấy Cao Cố Sanh ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt rất phức tạp.

“Sếp Lệ này, hay là anh cũng xem tin tức đi?”

Lệ Mạch Trần mỉa mai: “Tôi là người tôn trọng đối thủ, không giống ai kia…”

Cao Cố Sanh thẳng tay cắt ngang lời nói của hắn, thành khẩn đề nghị: “Thật đó sếp Lệ, tôi thấy anh vẫn nên xem tin tức đi.”

Giọng điệu của Cao Cố Sanh thành khẩn giống như đã ăn cắp còn la làng.

Trong mắt cậu cực kỳ chân thành tha thiết.

“Sếp Lệ à, sếp vô gia cư rồi.”