Trước cửa ký túc xá, Tiền Nhất Hành rón rén mở cửa, cũng không bật đèn lên, trong bóng tối đặt đồ xuống, định đi vệ sinh tắm rửa sơ qua một chút, nhưng vẫn đánh thức Ngụy Xúc mới vừa mơ màng ngủ.
Giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ từ giường truyền tới, "Nhất Hành?”
"Là tôi, xin lỗi vì đã đánh thức cậu.” Tiền Nhất Hành hạ giọng xuống nhẹ giọng xin lỗi.
"Sao cậu lại về lúc nửa đêm thế? Không phải hôm nay cậu làm thêm ở quán bar sao? ”
"Ừm, do cảm thấy không khỏe nên tôi xin nghỉ.” Tiền Nhất Hành cầm đồ vệ sinh cá nhân đi vào phòng vệ sinh, "Cậu ngủ tiếp đi, tôi đi tắm chút.”
Đóng cửa phòng vệ sinh lại, Tiền Nhất Hành cởϊ qυầи áo trên người ra ném vào trong chậu, ngâm nước giặt để che đi mùi pheromone, định sáng mai thức dậy giặt.
Đưa tay sờ lên tuyến hạch sau gáy, đã không còn nóng như trước nữa, trên người hình như cũng không khó chịu nữa khác hắn với thời kỳ mẫn cảm trước đây của cậu.
Tiền Nhất Hành cũng không nghĩ nhiều, chỉ là do rối loạn pheromone nên mới gặp thời kỳ nhạy cảm không ổn định.
Vừa mới mặc đồ ngủ xong thì có tiếng gõ cửa phòng vệ sinh, âm thanh không lớn, chắc là cũng sợ ảnh hưởng đến hai người khác đang ngủ.
"Nhất Hành, là tôi đây, thân thể cậu không khỏe à, có muốn uống chút thuốc hay không?” Giọng của Ngụy Xúc truyền qua cửa.
Tiền Nhất Hành mở cửa ra, ánh đèn trong phòng vệ sinh chiếu lên hai người họ, nhìn Ngụy Xúc trước mặt cao hơn cậu nửa cái đầu, giờ phút này đang mặc đồ ngủ, tóc cũng bởi vì ngủ mà không gọn gàng tỉ mỉ như bình thường, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ quan tâm đến cậu.
Ngụy Xúc là người ổn định và điềm tĩnh nhất trong ký túc xá của bọn họ, luôn quan tâm để ý và chăm sóc cho bọn họ, hoàn toàn khác với phú nhị đại trong ấn tượng của bọn họ.
"Hơi chóng mặt tí thôi, nhưng bây giờ ổn rồi.” Tiền Nhất Hành giải thích.
"Không sao là tốt rồi.”
Ánh mắt Ngụy Xúc quét qua người cậu một vòng, lại nhìn quần áo cậu ngâm trong chậu, sau đó gật gật đầu đi về phía giường của mình.
Không bao lâu sau Tiền Nhất Hành cũng đi ra, giường của cậu ở trên giường của Ngụy Xúc.
Sau khi Ngụy Xúc nằm lên giường mình, mở mắt ra, không còn chút buồn ngủ nào cả, trong đầu đều là mùi hương mới ngửi thấy khiến tâm trí hắn như không còn là của mình nữa.
Hương vị nước cam quýt đá quen thuộc, mùi Pheromone này là của Tiền Nhất Hành, nhưng vì sao vừa rồi hắn lại cảm thấy dễ ngửi như vậy, thậm chí muốn nhào tới mạnh mẽ hấp thu mùi vị đã sắp biến mất.
Tất cả mọi người đều ở trong một ký túc xá, cả ngày cúi đầu không nhìn nhau, phòng vệ sinh cũng dùng chung, lúc thay đổi miếng dán ngăn chặn ít nhiều gì đều sẽ ngửi thấy mùi của đối phương, nhưng chưa từng có một lần nghĩ hôm nay làm cho lý trí của hắn suýt chút nữa lạc mất.
Bình tĩnh và lý trí đã trở thành thói quen hàng ngày của Ngụy Xúc, hắn là sinh viên khoa kiến trúc, đối với việc khống chế chính xác các giá trị số đã trở nên nghiêm ngặt một cách bất thường, các thành viên cùng nhóm của hắn đều đặt cho hắn biệt danh là “Kẻ mất trí CNC”.
Mất kiểm soát là một cụm từ rất nguy hiểm đối với hắn, trước kia hắn cũng chưa bao giờ cho phép từ này gây nguy hiểm cho hắn, nhưng vừa rồi, chính bản thân hắn cảm nhận được lý trí không khống chế được là cảm giác gì, một loại hưng phấn và khát vọng từ đáy lòng tuôn ra.
Vẫn là đối với một Alpha khác đã ở chung với nhau hơn một năm.
…
Sáng hôm sau không có tiết học, Tiền Nhất Hành vẫn dậy sớm như thường lệ, đến căng tin mua điểm tâm, thuận tiện mua bánh và sữa đậu nành.
Ngụy Xúc còn dậy sớm hơn cậu, nghe nói hôm nay nhóm của bọn họ phải khảo sát số liệu ở Lâm thị nên thời gian rất gấp gáp.
Còn một người bạn beta cùng phòng khác là Đỗ Thành Tân, cậu ấy thường đi ăn sáng với bạn trai beta của mình vào buổi sáng.