Dương Chiêu

Chương 19

Taxi đưa anh đến trước một quán bar sang trọng, Dương Chiêu ra ngoài vội vã quên không đem theo áo đã bắt đầu cảm thấy lạnh. Anh nhìn đám người ăn mặc l*иg lộn ra ra vào vào, nhìn lại chính mình, bỗng cảm thấy nơi đây quả nhiên không phải là nơi dành cho anh.

Dương Chiêu mở điện thoại, tìm đoạn chat người đàn ông kì lạ kia gửi cho anh số phòng, sau đó nghiến răng nhìn ảnh chụp Vu Khiêm đang gục trên bàn rượu.

Anh cảm thấy, mình giống như kẻ ngốc. Ngày thường hắn luôn cấm anh ăn chơi bên ngoài, ngay cả khi đi với Lạc Giao Đình cũng phải mang hắn theo, kì kèo cả ngày mới được hắn đồng ý. Còn hắn thì sao?

Anh chấp nhận bị quản lí, lại quên không quản lí người yêu mình.

Dương Chiêu hỏi người lễ tân, cô gái tốt bụng kêu cả người đến đưa anh đến tận phòng. Cả quãng đường Dương Chiêu đều căng thẳng, anh muốn bảo người đi nhanh hơn, rồi lại nhịn xuống.

Giây phút cửa phòng bật mở, Dương Chiêu ngay tức khắc tìm kiếm hình bóng người kia. Anh nhăn mày, bước đến chỗ Vu Khiêm đang nằm bất tỉnh, quay sang nói với người đàn ông:

“Cảm ơn anh.”

Dương Chiêu đỡ lấy người hắn dậy, khiêng người trên vai. Anh phải nhíu mày vì mùi rượu nồng nặc trên người hắn, cảm thấy có chút chán ghét thứ đang nằm trên người mình.

“Không hỏi tôi bất cứ điều gì sao?”

Bước chân của anh dừng lại, quay đầu. Người đàn ông kia vô cùng xinh đẹp, khen một người đàn ông xinh đẹp thật không phải phép, nhưng người đó quả thực chỉ có thể dùng từ xinh đẹp. Mái tóc đen được cắt cua đi càng lộ rõ ngũ quan diễm lệ, đôi mắt phượng hẹp dài hệt như Vu Khiêm, vô hồn nhìn vào anh, giống như đang đánh giá anh. Dưới nền tối của căn phòng, nam nhân vẫn toát ra phong thái nghiêm nghị, tư thế ngồi đều toát lên thần thái của một quý tộc, tựa như bông hoa hồng quyến rũ mà gai góc khó chơi.

Dương Chiêu thật sự không hiểu nổi Vu Khiêm làm thế nào quen được người đàn ông quý tộc này.

“Tôi không muốn biết gì cả.”

Nói xong liền cất bước rời đi, không hề ngoảnh đầu lại một lần.

Trong màn đêm đen, Dương Chiêu đứng ở ngoài trời với tên say rượu. Taxi đến, Dương Chiêu tống người lên xe, Vu Khiêm từ nãy đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy, hẳn là hắn đã uống rất nhiều đến nỗi bất tỉnh.

Về đến nhà đã hơn một giờ sáng, không biết bằng cách nào, người giúp việc đã đứng đợi ở cổng. Ngay lúc anh định đưa Vu Khiêm cho bọn họ vác vào thì hắn rêи ɾỉ mấy tiếng, hé mắt, giọng nói khàn đi:

“Chiêu Chiêu đâu rồi?”

Dương Chiêu ném hắn xuống đất, từ trên cao nhìn xuống, tức giận bỏ đi mà không nói lời nào.

Vu Khiêm bị ăn đau, hắn loạng choạng đứng dậy, người làm muốn đỡ lấy hắn đều bị hắn gạt bỏ. Hắn bước đi không vững theo sau Dương Chiêu, như hồn ma vất vưởng.

Dương Chiêu rất hiếm khi tức giận, anh luôn thuận theo hắn, nhường nhịn hắn. Rốt cuộc cũng có một ngày anh không chịu được mà tức giận.

Anh vào nhà bếp làm canh giải rượu cho hắn, dù giận thì giận, Dương Chiêu vẫn lo hắn sáng mai khi tỉnh dậy sẽ đau đầu.

Vu Khiêm đứng ở cửa bếp lẳng lặng nhìn anh không nhúc nhích, hắn dần tỉnh táo hơn một chút, cố gắng hình dung lại mọi chuyện.

“Cộc” một tiếng, Dương Chiêu liếc nhìn hắn, tỏ ý muốn hắn uống nó. Vu Khiêm một hơi uống cạn, do dự không biết nên mở lời với anh thế nào.

“Xin lỗi… Anh lỡ uống quá chén.”

Hắn lén lút quan sát sắc mặt của anh, nói:

“Chú anh có phải đã nói gì kì lạ với em?”

Nếu không tại sao lại ném anh xuống đất?

Dương Chiêu lúc này mới lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, người đàn ông kia thế mà lại là chú của hắn. Rõ ràng nhìn còn trẻ hơn hắn.

“Chú anh gọi em đến đón anh.”

Anh trừng mắt hỏi tội:

“Anh uống rượu say đến nửa đêm, để người khác gọi điện cho em, hơn thế, hình nền kia chắc chắn đã bị chú anh nhìn thấy.”

Sau này anh phải nhìn mặt chú hắn thế nào?

Vu Khiêm ngơ ngác nhìn anh, dường như hiểu ra điều gì, hắn tiến đến bên cạnh, ôm chặt lấy anh, cả người đứng không vững đè lên khiến Dương Chiêu phải hơi ngửa ra sau.

“Xin lỗi bảo bảo.”

Nghe Dương Chiêu rầm rì trách móc hắn vì vụ tấm ảnh, Vu Khiêm bật cười, hôn vào má anh:

“Em đừng lo, điện thoại anh để hình của em ở trong túi áo, cái chú anh gọi là cái ở trong túi quần anh lấy ra đưa cho chú ấy.”

“Với lại…”

Nỗi lo của Dương Chiêu vơi đi, anh đợi mãi không thấy hắn trả lời, anh vỗ vỗ vào lưng hắn, hỏi:

“Với lại cái gì?”

Vu Khiêm thì thầm:

“Với lại anh yêu em như thế, có chết cũng không để người khác thấy ảnh khỏa thân của em được.”

Hắn thấy được, cả khuôn mặt nhỏ của người yêu hắn đều đã đỏ bừng cả lên, dễ thương vô cùng. Cả bộ dáng giận đến bốc khói nhưng vẫn lo cho hắn kia nữa, tất cả đều là của hắn.

Mục đích hắn đến uống rượu với chú, không đơn giản là “lâu ngày gặp mặt”. Đại thống lĩnh bận rộn trong quân đội không dễ gì mới có thời gian rảnh gọi hắn ra nói mấy chuyện nhảm.

Đương nhiên không chỉ về vấn đề kế thừa trong gia tộc, mà còn là vì hắn biết được thím đang ở nơi nào. Chú của hắn cả đời lăn lộn cuối cùng cũng vì một nam nhân yêu đến điên dại, dọa người ta chạy mất.

Vu Thịnh Nam chấp nhận yêu cầu chuyển nhượng 30% cổ phần công ty cho hắn, còn hắn đưa thông tin chính xác về thím cho chú. Vu Khiêm chưa bao giờ nghĩ rằng chú lại dễ dàng để hắn hưởng lợi lớn đến thế, sau đó hắn nhìn lại bản thân mình, cũng cảm thấy như vậy không quá lạ lẫm.

Tình yêu của cả hai người bọn họ đã định cả đời này phải gắn chặt với người đàn ông khác.

Tựa như tìm được một người hợp cạ, Vu Khiêm rủ chú hắn uống mấy ly. Thế mà cuối cùng, hắn lại là người say.

Vu Khiêm nào ngờ được loại rượu mà chú hắn gọi không dành cho thanh niên mới lớn như hắn.

Hậu quả làm vợ hắn giận ném hắn xuống đất một cách không lưu tình…

Vu Khiêm đã tỉnh rượu kha khá nhưng hắn vẫn giả bộ mệt mỏi dựa vào người Dương Chiêu, để anh đưa hắn lên phòng.

Tắm rửa sạch sẽ cũng đã quá muộn, Dương Chiêu nằm trên giường nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn vào cửa phòng tắm, thở dài thườn thượt. Sáng mai anh định dành để đi gặp thầy chủ nhiệm khối, có vẻ phải rời lại rồi.

Vu Khiêm với mái tóc rối như tơ vò bước ra ngoài, hắn chỉ mặc quần ngủ, nhảy bổ lên giường chui chào trong chăn ôm lấy anh.

Dương Chiêu bị mái tóc của hắn cọ vào cổ đến ngứa, anh bật cười đẩy cái đầu tổ quạ kia ra.

“Chiêu Chiêu có điều gì muốn nói với anh không?”

Dương Chiêu nghiêm túc nhìn hắn, sờ sờ mái tóc của hắn, vuốt cho đỡ rối.

“Thầy chủ nhiệm khoa muốn dẫn dắt em.”

Vu Khiêm vẫn cúi đầu rúc vào l*иg ngực của anh, ừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

“Thời gian em ở nhà sẽ rút ngắn đi, đôi khi sẽ phải ra nước ngoài học tập một chuyến.”

Anh chưa nói hết lời đã nghe thấy tiếng ngáp ngủ của hắn. Dương Chiêu nghĩ hắn đi làm về còn phải tiếp rượu của chú, bèn không nói nữa, vỗ vỗ vào lưng kêu hắn đi ngủ, chuyện này để mai tính.

Thời gian ở nhà rút ngắn đi? Phải ra nước ngoài? Vậy chẳng khác nào là muốn rời xa hắn.

Vu Khiêm nằm trong lòng của anh nghĩ. Hắn híp mắt, cảm thấy bản thân đã xây dựng sai hình tượng, khiến em ấy nghĩ rằng hắn là người dễ tính.

Hắn rất tham lam.

Hắn không phải đứa trẻ ngoan.

Hắn là con quỷ muốn giam anh lại trong tầm ngắm của mình, làm anh chết chìm trong tình yêu của hắn.

Dương Chiêu đây là đang muốn hỏi ý kiến của hắn? Vu Khiêm cười thầm trong lòng, đáp án đương nhiên là “không bao giờ”, trừ khi hắn chết. Để anh đi học đã là sự nhân nhượng cuối cùng của hắn. Vu Khiêm không thể lùi thêm bước nữa, hắn sẽ đánh mất anh.

Tại sao lần nào cũng là Nghiêm Cảnh Dư nói, hắn mới biết mọi chuyện. Dương Chiêu thảo luận với hắn, nhưng rõ ràng ý định muốn đi của em ấy quá rõ ràng, đâu cần hỏi ý kiến của hắn nữa.

Tại sao Lạc Giao Đình luôn là kẻ được em ấy tin tưởng nói ra hết mọi chuyện, còn hắn luôn là người sau cùng?

Đã nói yêu hắn, thì cả thân thể, tâm hồn lẫn tương lai đều phải thuộc về hắn.

Bởi vì hắn là một đứa trẻ hư, có được cái này lại muốn cái khác. Có được tình cảm của Dương Chiêu, hắn lại muốn nhiều hơn nữa…

Vu Khiêm kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng đang trào dâng, hắn siết chặt lấy anh, giống như muốn khảm người vào cơ thể, để anh hòa làm một với hắn, vĩnh viễn không chia lìa.

Nếu Dương Chiêu đã muốn đi như thế, hắn không thể đột nhiên dập tắt hi vọng của anh được.

Nhưng như thế không có nghĩa là hắn sẽ để yên.

Người hắn đã bỏ lỡ một đời, không lý nào hắn sẽ để lần hai xảy ra.



Ngày hôm sau, khi Dương Chiêu tỉnh dậy người bên cạnh đã rời đi từ lúc nào. Anh rời giường, ăn sáng chuẩn bị đến lớp.

Tiết học của anh bắt đầu từ mười giờ, Dương Chiêu chán nản muốn nghỉ học, anh học không giỏi môn này lắm, cũng cố gắng đi học đều đặn, ôn bài nhưng không học được.

Đến lớp, Dương Chiêu không mấy ngạc nhiên khi thấy Lạc Giao Đình nghỉ học vì ốm. Ốm? Là bị Nghiêm Cảnh Dư “phạt yêu” đến ốm?

Dương Chiêu kiên nhẫn lắng nghe lý thuyết chán ngắt, anh vừa uống nước, vừa nghe giảng, hi vọng có thể tỉnh táo tiếp thu kiến thức. Các bạn học khác đã ngủ gật hoặc xem điện thoại, làm việc riêng. Thầy giáo cũng không thèm nhắc nhở bọn họ, nhưng Vu Khiêm biết, ông sẽ âm thầm ghi nhớ để trừ điểm cuối kì. Anh là một bằng chứng sống tiêu biểu, thiếu chút nữa đã không qua môn.

Buổi trưa Dương Chiêu nhận được tin nhắn kêu than cùng ảnh chụp cuộc họp đột xuất của Vu Khiêm, bật cười nhắn gửi mấy lời cổ vũ hắn, cất điện thoại tiếp tục ăn trưa.

Anh cố gắng nhét hết đống thức ăn vào bụng, không muốn ăn cũng phải ăn. Bỏ dở rất phí tiền, phí công người nấu, lại hại bản thân chiều đến sẽ chết đói.

Lần nào cũng vậy, mỗi khi học xong môn học mà mình chán ghét, Dương Chiêu sẽ cảm thấy chán ăn, lười làm. Anh mất hết năng lượng, chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh để được tan học, về nhà.

Kết thúc buổi học, Dương Chiêu nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, anh không do dự đi bộ đến thư viện học bài.

Về nhà học rất tốt, nhưng ở trong thư viện, nhìn thấy xung quanh mình toàn là những người chăm chỉ, anh lại có động lực hơn.

Đến tối muộn, anh mới cất dọn sách vở ra về. Buổi tối mùa đông rất lạnh, Dương Chiêu đang ở trong nơi ấm áp ra ngoài cũng phải thốt lên vì lạnh.

Tình cờ khi đi ngang qua cửa tiệm café, anh lại gặp thầy chủ nhiệm đi tới.

Thuận theo tự nhiên, Dương Chiêu không thể từ chối bị kéo vào trong.

“Em đã suy nghĩ về đề nghị của thầy chưa?”

Dương Chiêu đáp lời, anh cười gượng nói rằng mình vẫn chưa quyết định được. Thầy chủ nhiệm dường như đã biết được điều gì đó, ông chỉ cười nói sang chủ đề khác.

Hai người nói chuyện rất lâu, Dương Chiêu chưa ăn tối đàng hoàng bị nhét liên tiếp mấy cái bánh ngọt đã thấy ngấy đến tận cổ, anh chào tạm biệt thầy chủ nhiệm, ra bến xe bắt xe buýt.

Dương Chiêu thấy hối hận vì đã không quản thời gian ngồi trò chuyện với thầy đến hơn tám giờ tối. Anh lại nghĩ đến lời của thầy, thanh niên đừng nên quá để tâm đến yêu đương, tình yêu có thể là hi vọng, cũng có thể là tuyệt vọng, tình yêu có thể là động lực, cũng có thể là thuốc độc hại chết người.

Lúc về đến gần nhà, anh mới lấy điện thoại ra xem.

Hai mươi cuộc gọi nhỡ và thông báo tin nhắn đầy màn hình.

Dương Chiêu hối hận vì đã để chế độ “không làm phiền”, hối hận vì đã không về thẳng nhà, hối hận vì đã không thông báo với Vu Khiêm một tiếng.

Anh vừa mới mắng hắn về muộn hôm qua, hôm nay tự mình lao vào vết xe đổ.

Nhưng mà hiện tại mới tám giờ ba mươi hai phút, hẳn là vẫn chưa tính là muộn nhỉ?

Tình yêu của anh sẽ không giận anh chứ?