Sáng sớm, Dương Chiêu bất đắc dĩ cố gắng đứng vững trước cửa nhà. Cơ thể Vu Khiêm ở phía sau đè lên người anh, hai cánh tay giam anh vào lòng, hệt như chú chó lớn không muốn rời xa chủ. Hắn gục ở bên vai anh, rầm rì:
“Không đi học, Chiêu Chiêu ở nhà với anh.”
Hắn tuyên bố chắc nịch:
“Anh nuôi Chiêu Chiêu được!”
Dương Chiêu đưa tay xoa đầu hắn, nhẹ giọng:
“Không phải tối qua đã thương lượng rồi sao?”
Đến giờ phía dưới của anh vẫn nhói đau, hai chân khó khăn lắm mới đi đứng hẳn hoi được. Đêm qua hắn thực sự muốn làm anh đến không xuống giường được, hòng để anh không đi học. Nhưng hôm nay có bài kiểm tra đầu năm rất quan trọng, không thể thiếu được.
Vu Khiêm như đứa trẻ hư đốn, hắn nhất quyết không buông tay, dụi dụi vào cổ anh, coi những gì hôm qua nói đều như nước đổ đầu vịt.
“Anh không biết! Nếu em muốn đi, vậy phải dẫn anh theo cùng!”
Dương Chiêu thực sự mắng không được, mà đánh cũng không xong, anh xoay người, véo khuôn mặt đang xệ xuống vì giận dỗi kia, đành mỉm cười đồng ý:
“Được rồi, chỉ lần này thôi đấy!”
Ai cũng biết, không phải chỉ có lần này, mà còn có rất nhiều lần sau nữa. Bởi vì Dương Chiêu chưa bao giờ chiến thắng được sức hấp dẫn từ “tình yêu” của mình.
Vu Khiêm như được ban ân xá, hắn tươi cười ngay tức khắc, đỡ lấy eo anh kéo sát vào mình hơn, hôn nhẹ lên khóe môi đang cong lên vì cười của anh.
“Cảm ơn bảo bảo! Chúng ta mau đi, muộn giờ của em mất!”
Ý cười của Dương Chiêu càng thêm đậm, trêu trọc hắn:
“Giờ lại vui rồi?”
Vu Khiêm gật đầu “ừm” một tiếng trầm thấp, để anh hoàn toàn dựa vào người mình, xoa bóp eo cho anh. Dương Chiêu không từ chối, một đường đến ga-ra đều tận hưởng sự chăm sóc của hắn.
Nhưng nhìn chiếc xe mà hắn chọn, anh đã không thể bình tĩnh được nữa.
“Đổi cái khác. Anh định diễn xiếc ở trường hay sao?”
Vu Khiêm từ bỏ con xe Lamborghini Veneno của mình, ý tưởng đưa Dương Chiêu một vòng dạo phố dưới những cơn gió và ánh nắng mùa thu bay mất. Ở góc nhỏ của ga-ra, hình ảnh con xe moto màu đen lẫn với vài vệt xanh dương sáng màu đập vào mắt hắn, lần này thì Vu Khiêm nhất định không cho Dương Chiêu từ chối nữa.
Dương Chiêu nhìn chiếc xe cũng thật thích mắt, anh ngồi trên xe để hắn đội mũ bảo hiểm cho mình, bỗng nhớ tới lần đầu hai người gặp nhau, hắn cũng cưỡng ép bắt anh lên xe.
Người mình không muốn đυ.ng chạm nhất nay lại thành người yêu của mình, cũng quá kì diệu rồi.
Vu Khiêm không biết được suy nghĩ của anh, hắn cảm thấy ông nội khi đó chọn lựa cũng thật khéo. Chiếc xe này là món quà ông nội tặng cho hắn, ở kiếp trước, hắn đã giữ chiếc xe này rất lâu, hồi mới nhận được, hắn còn chẳng nỡ dùng.
Hắn nghĩ chiếc xe ý nghĩa này chỉ nên chở người ý nghĩa.
Hai người đồng thời bật cười vì suy nghĩ trong đầu mình, cảm thấy người kia đúng là định mệnh khó tách rời của riêng mình.
Trước khi đi, Vu Khiêm còn không quên chọc anh:
“Đã ngồi lên xe của anh thì chính là người của anh. Cả đời này phải theo anh!”
Tiếng cười của Dương Chiêu càng lớn, anh rướn người thì thầm vào tai hắn:
“Được, cả đời này tùy anh định đoạt!”
Vu Khiêm có xúc động muốn hủy bỏ chuyến đi, trực tiếp xuống xe bế anh lên phòng, làm anh nói đi nói lại lời này thì thôi.
Tiếng động cơ vang lên, âm thanh không hề chói tai mà rất êm mượt. Vu Khiêm đội mũ bảo hiểm đen tuyền, đeo găng tay đen, mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu, nhìn không hợp mà hợp không tưởng. Dương Chiêu nói anh thích hắn mặc đồ đen nhất, nhưng kêu hắn lâu lâu cũng nên thử bộ khác, màu sắc khác, tủ quần áo của hắn cũng từ lời nói của anh đã trở nên nhiều màu sắc và kiểu dáng đa dạng hơn.
Dương Chiêu thích cái gì, anh chiều cái đó.
Chiếc xe lao vun vυ't ra đường, Dương Chiêu không thể quen với tốc độ này, anh từ trước đến giờ đều chỉ đi xe buýt hay đi bộ, có bao giờ đi xe moto với tốc nhanh đâu. Vu Khiêm vui vẻ cảm nhận vòng tay của Dương Chiêu thêm siết chặt eo mình, cả người đều dán lên tấm lưng dẻo dai của hắn.
Hừ, biết trước thế này đã chọn căn biệt thực xa trường bảo bối một chút, mỗi sáng đều được công khai với thiên hạ Dương Chiêu chính là người của hắn.
Cuối cùng, hắn cũng có thể chở người hắn thầm thương trộm nhớ đi học, có thể nói với tất cả mọi người ánh trăng sáng hắn khao khát đã tình nguyện ở bên hắn, chỉ chiếu sáng trong tim hắn, cho một mình hắn.
Ở kiếp trước, hắn đã chờ mong khoảnh khắc hạnh phúc này biết bao lần.
Lòng tham của con người là vô đáy, Vu Khiêm nghĩ đến lần đầu Dương Chiêu đi moto không phải là do hắn đèo, hắn càng thấy ghen tị.
Sau này tuyệt đối mọi lần đầu của Dương Chiêu đều phải thuộc về hắn.
Tình yêu của anh, nỗi nhớ của anh, sự dung túng của anh… Tất cả đều phải dành cho hắn, duy nhất mình hắn.
…
Tiết kiểm tra bắt đầu vào tám giờ, Dương Chiêu vừa vặn đến cửa phòng lúc bảy giờ năm mươi phút. Anh bước vào phòng, cúi đầu chào thầy giáo, không còn cách nào ngoại việc phải ngồi ở vị trí đầu bàn, thẳng vị trí của thầy.
Dương Chiêu tự an ủi mình, ngồi ở đây thì không ai có thể hỏi bài anh.
Ôn tập cả tuần, tất cả đều gói gọn trong một bài thi vỏn vẹn sáu mươi phút. Dương Chiêu từ đầu đến cuối không hề có thời gian để ý đến người khác hay cảnh vật xung quanh. Anh mất hai ngày trời không động đến sách vở, tối qua mới kịp xem lại một nửa đã bị Vu Khiêm xách lên giường.
Hồi còn học cấp ba, thầy giám sinh mở miệng ra là nói tuổi học sinh không học mà yêu đương nhăng nhít, có tình yêu rồi, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến nó, vừa tốn thời gian, tiền bạc, thành tích giảm sút vừa chẳng dám chắc được tình yêu bọ xít này có thể đi đến đâu.
Tuy anh yêu đương có chừng mực, nhưng hậu quả của tình yêu đến cũng thật nhanh… Dẫu thế cũng không thể phủ nhận được cái hay, cái đẹp của tình yêu.
Tiếng chuông reo hết giờ, Dương Chiêu nộp bài cho thầy giáo xong liền ra về. Anh vừa mở cửa bước ra khỏi phòng, Vu Khiêm cũng đã đứng ở đó từ bao giờ.
“Chiêu Chiêu mệt không?”
Dương lắc đầu bảo không mệt, anh đưa tay muốn lấy lại cặp sách thì bị hắn từ chối.
“Để anh cầm, bạn nhỏ của anh vất vả rồi.”
Dứt lời liền hôn lên môi anh, Dương Chiêu bị hôn rất nhiều lần, đếm không xuể lần đầu đỏ cả mặt, vội nhìn xung quanh. Anh kéo tay hắn đi, trốn tránh những ánh mắt kì lạ đang nhìn mình.
Vu Khiêm chưa thỏa mãn liếʍ môi, mặc Dương Chiêu kéo đi. Hắn ôm hờ lấy eo anh, quay đầu liếc nhìn cô gái vốn đợi sẵn bảo bối của hắn để nói gì đó.
Bởi vì hắn yêu Dương Chiêu nên không khó để nhìn ra người khác cũng có cảm tình đặc biệt với anh.
Vu Khiêm cong khóe miệng nhìn khuôn mặt người yêu mình đang phồng lên vì xấu hổ. Hắn không ngại ngần thơm lên má anh, nhẹ giọng dỗ dành:
“Bảo bảo đừng giận, chúng ta về nhà nghỉ ngơi.”
Dương Chiêu dùng tay đẩy nhẹ con người đang không coi ai ra gì, không biết đây là nơi công cộng tách mình ra một xíu, nghiêm túc nói:
“Chiều em có lịch học, anh mệt thì về trước đi.”
Đương nhiên là Vu Khiêm sống chết không chịu về, hắn bám lấy anh không rời. Cả quãng đường đi đều không khách khí tỏ ra chán ghét những người tiến đến bắt chuyện với Dương Chiêu.
“Học đệ, sắp tới có buổi trải nghiệm ngoại khóa. Em nhớ tham gia đó!”
Vị đàn anh vừa hóng được thông tin hoạt động một tháng sau từ ai đó đã không nhịn được bật mí với anh. Vòng tay Vu Khiêm ôm lấy anh càng chắc, hắn cảm thấy Dương Chiêu rất được yêu thích.
Quãng thời gian không có hắn ở bên, chắc hẳn ngày nào anh cũng được mọi người chào đón nồng nhiệt thế này. Dương Chiêu của hắn đẹp trai, tính cách tốt, thông minh như thế, ai lại không thích anh cho được. Ngay cả hắn còn mê anh từ lần đầu tiên gặp nhau.
May mắn người hoàn hảo này đã là của hắn, chỉ yêu hắn.
Càng nghĩ, Vu Khiêm càng thấy bản thân chắc phải tích đức ba đời mới có được tình yêu của Dương Chiêu.
Nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy tiếc nuối cùng ghen tị. Ánh nhìn bẩn thỉu của người khác, những hành động quá đáng với Dương Chiêu, và cả Vu Khiêm kia, tất cả đều khiến hắn bực bội.
Dương Chiêu nhận ra tâm trạng Vu Khiêm không tốt lắm, biểu hiện là khi hắn im lặng không nói, bàn tay đang nắm lấy tay anh siết lại.
Anh rất thắc mắc, có vài người bạn thân thiết đến chào hỏi cũng khiến hắn bất an đến thế? Nhưng anh không trách hắn quá độc chiếm mình, trong đầu anh toàn là tình yêu, trong tim anh là hắn. Dương Chiêu chính là mẫu người bao che và dung túng đối phương vô điều kiện, chỉ cần đó là Vu Khiêm.
“Tiểu Bạch sao lại giận em rồi?”
Thân thể to lớn của hắn đổ rạp trên người anh, đầu cọ trên vai anh, ủy khuất:
“Không có giận em. Anh chỉ không vui vì Chiêu Chiêu gặp ai cũng cười.”
Hắn cố gắng dùng lực nhẹ nhất, cắn vào cổ anh để kiềm chế cảm xúc đang trào dâng của mình.
Hắn biết bản thân đang hình thành những dục vong, những ý tưởng điên rồ không thể nói thành lời với Dương Chiêu.
Làm sao hắn lại có suy nghĩ bẻ gãy đôi cánh của Dương Chiêu, dập tắt hào quang thu hút người khác của anh…
Dương Chiêu thấy hắn vẫn còn tâm tư biếи ŧɦái với mình, anh xấu hổ dẫn hắn đi khỏi tòa học nhanh nhất có thể, không quên thì thầm vào tai hắn, giọng nói nhỏ dần:
“Là xã giao cần có, lần sau em chỉ cười mỉm thôi được chưa?”
Lúc này Vu Khiêm vẫn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc có thừa:
“Tốt nhất là không được cười.”
Dương Chiêu bị lời nói của hắn làm cho bật cười, ậm ừ cho qua, không muốn dây dưa chủ đề này với hắn nữa. Không cẩn thận chọc phải chỗ nào, về nhà sẽ lãnh đủ hậu quả.
Anh vui vẻ ôm lấy cánh tay của hắn, thân thiết giống như những đôi tình nhân khác, tâm tình thoải mái.
Nhưng người tình của anh lại chỉ vui một nửa.