Trời chợp tối, ngoài bệnh viên lại đón một ca cấp cứu nguy hiểm, âm thanh náo loạn ở bên ngoài trùng hợp đối diện với cửa sổ phòng bệnh của Nghiêm Cảnh Dư.
Lạc Giao Đình tỉnh dậy ở trên giường bệnh, rên lên mấy tiếng, cảm thấy cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khô mát, người cởi hết quần áo của mình đang dựa vào đầu giường ngồi bên người cậu, một tay không ngừng vuốt ve tóc.
Cậu ghét bỏ tiếng ồn ào ở ngoài, lại ghét bỏ người trước mặt, chần chừ cả nửa ngày mới mở miệng:
"Chừng nào thì mới có thể về nhà?"
Nam nhân cúi đầu, tay chuyển sang sờ soạng hai núʍ ѵú bị sưng đỏ ửng, hôn nhẹ lên khóe mắt cậu.
"Mười năm phút nữa thư kí Giang sẽ đến. Bảo bối nằm nghiêng một chút, anh xoa eo cho em."
Lạc Giao Đình nhảy dựng, tên này có biết xấu hổ không thế? Hắn không ngại nhưng cậu ngại để người khác thấy khung cảnh mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy người đàn ông khác. Dù người đó là chồng cậu đi nữa... Nó vẫn rất mất mặt.
Cậu gượng người, chống tay định ngồi dậy, trừng mắt nhìn Nghiêm Cảnh Dư bên cạnh thong thả hưởng dụng thân thể cậu.
"Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ không nhịn được."
Lạc Giao Đình bị logic biếи ŧɦái của hắn ta làm cho muốn khóc, cậu vừa vội lại sợ, nghẹn ngào:
"Anh đã nói sẽ nghe lời em..."
Không biết chọt đúng chỗ nào của hắn, Nghiêm Cảnh Dư bật dậy nhanh chóng, ôm cậu vào lòng dỗ dành, giọng nói trầm ấm dịu dàng chỉ dành riêng cho cậu nghe:
"Xin lỗi, bảo bối đừng giận. Anh thay đồ cho em, ngoan."
Điện thoại vang lên hai tiếng, Lạc Giao Đình bực tức đánh vào người hắn, chửi:
"Nhanh lên! Đờ mờ anh!"
Nam nhân cười rộ lên, bắt mắt nói vài câu ngắn ngủi, sau đó liền cúp máy, tiện tay ném điện thoại di động vào trong thùng rác, thần sắc nham hiểm cực kỳ.
"Đình Đình hư hỏng thật nha?"
Lạc Giao Đình hít nước mũi, không dám động đậy, tại cái miệng nhanh hơn não này khiến cậu chịu khổ không ít.
Nghiêm Cảnh Dư giúp cậu lấy giấy lau nước mắt nước mũi rơi đầy mặt, nhẹ nhàng vỗ về cậu. Lạc Giao Đình nhìn xuống dưới mặt đất, thấy áo phông của mình thành cái giẻ lau nhà, qυầи ɭóŧ bị xé thành hai mảnh nằm vất vưởng ở dưới chân giường, còn cái quần đùi kia cậu cũng không biết nó ở đâu mất rồi...
Nghiêm Cảnh Dư không hổ là Nghiêm Cảnh Dư, vội vội vàng vàng như hổ đói, bộ hắn nghĩ cậu còn chạy được sao? Còn chạy được sao? Có cần phải triệt tiêu quần áo của cậu như thế không?
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên trong không gian làm Lạc Giao Đình giật mình, Nghiêm Cảnh Dư để cậu tiếp tục làm ổ trên giường, tự mình nhặt cái áo bệnh nhân xanh nhạt lên mặc, mở cửa nhận đồ thư kí Giang mang đến.
Hừ, coi như còn có lòng người. Lạc Giao Đình lười biếng để hắn mặc quần áo cho mình.
Chiếc quần âu màu đen sậm cùng với chiếc áo sơ mi khá vừa vặn, Lạc Giao Đình nghiêng đầu hỏi tên đang không biết tự trọng thay đồ trước mặt cậu.
"Anh biết kích cỡ của em từ khi nào thế?"
Nghiêm Cảnh Dư nheo mắt nhìn bảo bối của mình lớn lên trắng trẻo xinh đẹp lại mặc đồ của hắn, bộ dáng mê người của cậu lại khiến Nghiêm Cảnh Dư thầm thỏa mãn trong lòng. Ngoại trừ hắn ra, không ai thấy được, cảm nhận được thân thể của Lạc Giao Đình.
Bọn họ chỉ có thể nhìn, không thể chạm!
"Rất lâu rồi. Bộ em đang mặc là đồ anh mặc lúc mười bảy đấy!"
Lạc Giao Đình trừng lớn hai mắt, thằng chó Nghiêm Cảnh Dư mười bảy tuổi như phát điên theo đuổi cậu, là kí ức cậu vĩnh viễn hi vọng nó đừng quay trở lại, hiện giờ cậu lại đang mặc đồ của tên chó điên Nghiêm Cảnh Dư mười bảy, yêu đương với Nghiêm Cảnh Dư hai mươi tuổi.
Chắc cậu cũng điên mất rồi mới cảm thấy vui vẻ.
Lạc Giao Đình ngượng ngùng không chịu nổi, cậu chết chân tại chỗ. Nghiêm Cảnh Dư bước đến ôm eo cậu, thơm vào má cậu, trái tim hắn chỉ toàn là hạnh phúc.
"Đình Đình ghét anh lúc đó đến thế à?"
"Không có thằng nào theo đuổi người khác lại cưỡng hôn người ta ngay lần đầu gặp nhau hết!"
Nghiêm Cảnh Dư nhịn cười, giả bộ khó hiểu:
"Có anh mà không phải sao?"
Lạc Giao Đình đấm vào mặt hắn một cái, hung dữ trừng hắn. Nghiêm Cảnh Dư không phải là một người trầm ổn lạnh lùng hay sao? Cái thằng hở tí là cợt nhả với cậu là ai?
Nghiêm Cảnh Dư không trêu cậu nữa, hắn cầm theo qυầи ɭóŧ hai mảnh của cậu, đút vào trong túi quần của mình, bình thản như chưa có gì xảy ra.
"Đồ biếи ŧɦái! Anh đã có em rồi mà! Giữ cái đó lại làm gì chứ!"
Nghiêm Cảnh Dư dưới sự ép buộc của Lạc Giao Đình, vứt cái qυầи ɭóŧ đó vào thùng rác. Đến lúc đi xuống dưới lầu để xuất viện, hắn vẫn trưng cái bộ mặt thối luyến tiếc.
Lạc Giao Đình dùng khuỷu tay chọc chọc người hắn, đỏ mặt thì thầm vào tai hắn:
"Sau này em có thể giúp anh thủ da^ʍ mà. Cái quần đó quyến rũ hơn em sao?"
Nghiêm Cảnh Dư chết lâm sàng tại chỗ, lần này người xấu hổ không phải là Lạc Giao Đình mà là Nghiêm Cảnh Dư. Hắn cúi người, gục trên vai cậu, l*иg ngực phập phồng, sung sướиɠ ôm lấy cậu, cười không thấy mặt trời.
Nếu đây không phải là bệnh viện, Nghiêm Cảnh Dư thề sẽ cho cậu biết hậu quả khi dám nói lời hứa hẹn dâʍ ɖu͙© đó với hắn.
Lạc Giao Đình trêu lại được hắn, lòng vui phơi phới, không hay điều gì sắp xảy ra khi cậu về nhà.
Trong thời gian ngồi đợi thư kí giải quyết vấn đề xuất viện, Lạc Giao Đình mới chợt nhớ ra mình chưa gọi điện thông báo cho Dương Chiêu. Tự nhiên biến mất sau đó lại để nhà của anh mở cửa tang hoang.
"Dư Dư, cho em mượn điện thoại, em nói với Dương Chiêu mấy câu."
Ánh mắt rực lửa của Nghiêm Cảnh Dư chiếu tới, Lạc Giao Đình căng thẳng. Cuối cùng hắn vẫn đành lòng rút điện thoại ra cho cậu mượn.
"Alo?"
Tiếng nói của Dương Chiêu vang lên, Lạc Giao Đình chịu đựng ánh mắt của Nghiêm Cảnh Dư, nói với anh:
"A Chiêu à, xin lỗi đã để cậu lo lắng."
"Mọi chuyện dài dòng lắm nhưng tóm lại thì tôi và Nghiêm Cảnh Dư đã thành một cặp rồi. Cậu cứ yên tâm đi nhé! Sáng mai gặp lại ở trường sẽ kể cho cậu sau!"
Dứt lời Lạc Giao Đình liền cúp mắt, trả lại cho Nghiêm Cảnh Dư, cười hề hề lấy lòng hắn. Để lại Dương Chiêu ngồi trong phòng vừa nhức đầu vừa tức tối không hiểu chuyện gì.
Thư kí Giang làm việc rất nhanh gọn, hai người không lâu sau cuối cùng cũng được trở về. Ở trên xe Lạc Giao Đình đọc tờ giấy nhắn của bác sĩ, lải nhải cho Nghiêm Cảnh Dư cần phải làm những gì, ăn uống thế nào.
Nghiêm Cảnh Dư chỉ cười mỉm, đàng hoàng lắng nghe cậu, không hề biểu hiện chút khó chịu nào. Được bảo bối quan tâm chăm sóc là phúc phận của hắn.
Đợi cậu nói đến mức khô họng, hắn lấy chai nước từ tay thư kí đang lái xe, mở nắp đưa cho cậu. Lạc Giao Đình uống một hơi gần hết chai nước.
Thao thao bất tuyệt ở trên xe một lúc lâu, Lạc Giao Đình lúc xuống xe đã buồn ngủ đến chết đi sống lại, cậu như người không xương dựa vào Nghiêm Cảnh Dư, không quan tâm đến việc thư kí Giang có thấy hay không, có đánh giá cậu hay không.
Người giúp việc từ bên trọng chạy ra chào đón hai người, Lạc Giao Đình vẫn không mở mắt ra được. Nghiêm Cảnh Dư vốn chưa từng để tâm đến ánh mắt của người ngoài, hắn trực tiếp bế cậu lên phòng.
Lạc Giao Đình ôm cổ hắn, nũng nịu đòi hắn ngủ cùng mình. Nghiêm Cảnh Dư cầu còn không được, hắn cởϊ áσ sơ mi của mình, tháo thắt lưng, cởϊ qυầи cho Lạc Giao Đình.
Đôi chân trần ngay lập tức gác lên người hắn, cậu ngọ ngoạy trong lòng hắn tìm chỗ thoải mái nhất, chép miệng ngủ.
Nghiêm Cảnh Dư hôn lên trán cậu, hắn không buồn ngủ nên chỉ ở cạnh làm gối ôm cho cậu, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi kia, dần không kiềm nén được luồn vào trong áo sơ mi lỏng lẻo, nằm dịch người xuống mυ'ŧ lấy núʍ ѵú hồng hào lộ ra ngoài không khí.
Nếm được chút vị ngọt, Nghiêm Cảnh Dư lại muốn cᏂị©Ꮒ cậu thêm lần nữa. Làm ba lần ở bệnh viện vẫn không đủ, hắn muốn làm nữa, làm đến mức Lạc Giao Đình không xuống giường được, để cậu không thể chạy nhảy được, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Bàn tay của hắn luồn ra sau bóp mông cậu, xúc cảm mềm mại đàn hồi khiến hắn sờ mãi không dứt.
Tuy rằng đang rất khao khát được nuốt chửng Lạc Giao Đình, nhưng hắn chỉ dám cọ cọ ở ngoài, cũng không làm thật. Hơi thở nặng nề của hắn khiến Lạc Giao Đình đang ngủ say tựa như cảm nhận được nguy hiểm mà hơi phát ra tiếng "ưm ưm", gãi nhẹ vào tim hắn, gân xanh trên trán Nghiêm Cảnh Dư hiện lên, cánh tay dài chắc khỏe giam cậu vào lòng, cằm tựa lên đầu cậu, khống chế ham muốn của mình, cố gắng nhắm mắt ngủ.
Khi nào Đình Đình tỉnh dậy, hắn sẽ tận tâm "chăm sóc" cậu thật tốt.
----------------------------------------------------------------------
Đôi lời tác giả: HUHU, định xây dựng hình tượng nam thần lạnh lùng mà giờ thành thằng quỷ con háu ăn mất tiêu.