Dương Chiêu

Chương 8

Ngày 24, tháng 12, mùa đông, trời rét đậm.

Ngoài đường phố giăng đầy dây đèn sáng trưng đủ màu sắc, cây cối bên đường được trang trí rực rỡ, nơi nơi đều rộn ràng không khí vui tươi đón giáng sinh.

Trường học của Dương Chiêu cách đây không lâu mới sắm một cây thông cao lớn đặt ở giữa sân trường, nổi bật vô cùng. Mỗi ngày khi đến trường hay tan học đều có học sinh tụ tập chụp ảnh.

Dương Chiêu ở lại lớp muộn, anh cùng các bạn học cắt dán, treo dây quả châu và vô vàn thứ khác. Dù sao đây cũng là năm cuối bọn họ được đón giáng sinh cùng nhau, đương nhiên phải đầu tư trang hoàng lớp học.

Dưới gốc cây thông sáng rực giữa sân trường, Dương Chiêu không khó để nhìn ra Vu Khiêm đang vẫy tay với mình. Anh đứng ở tầng ba hét lên với hắn:

“Chờ anh!”

Trong không khí rét buốt của mùa đông, Dương Chiêu ngồi sau chiếc xe đạp thể thao của Vu Khiêm, hai tay đút trong túi áo của hắn, cả người bị che khuất ở phía sau, khúc khích cười.

Gần bảy giờ tối, Dương Chiêu mới về đến nhà.

“Chiêu Chiêu, hẹn gặp lai.”

Vu Khiêm khó khăn nói ra những lời này, hắn đứng ở dưới lòng đường, đợi anh vào nhà mới lặng lẽ quay về.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu trên người, mẹ Dương quan tâm hỏi han anh, bữa cơm gia đình sum họp vẫn rất nhộn nhịp, Dương Tú chẳng nói được câu nào. Cô không nhìn thấy gì cả, cô dần quen thuộc với bóng tối, tính cách cũng chẳng còn chanh chua mà trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Dương Chiêu cầm theo áo khoác và cặp sách lên lầu, anh đứng ở giữa cầu thang, nhìn mẹ mình đang chải tóc cho Dương Tú, lại nhìn ba Dương đọc báo xem ti vi, khung cảnh quen thuộc nhưng lòng người đã thay đổi.

Mọi thứ đã chẳng thể quay về như khi trước.

Anh học bài đến đêm khuya, khi nhìn thấy đồng hồ điểm mười một giờ ba mươi bảy phút, Dương Chiêu gấp sách vở lại, chuẩn bị đi ngủ.

Anh nằm trên giường trằn trọc, lật trái lật phải, đếm mấy trăm con cừu vẫn chưa buồn ngủ. Dương Chiêu ngồi dậy, vươn tay lấy điện thoại từ bàn. Ánh sáng điện thoại khiến anh hơi nheo mắt lại, trên điện thoại hiện thông báo tin nhắn lúc mười hai giờ.

“Chiêu Chiêu”

“Giáng sinh vui vẻ.”

Dương Chiêu cười khẽ, nhắn lại một câu với hắn. Thầm nghĩ tên nhóc này cũng quá nhọc lòng rồi, đợi đến mười hai giờ, là người đầu tiên nói chúc mừng giáng sinh với anh. Trong lòng Dương Chiêu đã có cả một vườn hoa, lặng lẽ đua nở.

Mãi không thấy hắn trả lời, anh tắt điện thoại, chui vào trong chăn ấm, chìm vào giấc ngủ.

Ngoài trời là gió đông lạnh giá thổi từng đợt, thổi mất tiểu bạch của anh đi mất rồi…

Sáng sớm hôm sau, Dương Chiêu tỉnh giấc lúc sáu giờ sáng, anh xuống giường, tiến đến mở rèm cửa, ánh sáng ngày mới chen chúc tràn vào căn phòng.

Dương Chiêu loanh quanh trải chuốt trong phòng, định xuống nhà ăn sáng thì nghe thấy tiếng mẹ gọi vọng lên.

“Chiêu ơi? Con có đồ này!”

Dương Chiêu từ trên tầng hai đáp lời mẹ, anh chạy xuống nhà, thấy một hộp quà đặt ở bàn phòng khách, màu đỏ cùng dây ruy băng xanh dương quấn hình chiếc nơ rất đẹp.

Anh cầm theo nó bánh mỳ sandwich ở bàn ăn, vừa gặm gặm vừa mang theo hộp quà đi lên phòng.

Dương Chiêu cẩn thận rút dây ruy băng, mở hộp. Bên trong là một hộp xanh trong suốt đựng chiếc nhẫn bạc tinh tế. Dương Chiêu ngạc nhiên, anh thấy một tấm thiệp ghi ba chữ “Gửi Chiêu Chiêu” bèn cầm lên đọc.

“Giáng sinh vui vẻ.

Chiêu Chiêu có thích không? Thật ra từ rất lâu rồi, tôi đã muốn tặng nhẫn cho cậu.

Nếu cậu không thích, giữ lại nó được không? Đợi đến khi chúng ta gặp lại, cậu trả nó cho tôi.

Chiêu Chiêu, muốn gọi tên cậu mãi thôi, Chiêu Chiêu à.”

Khuôn mặt Dương Chiêu đỏ lên, anh rũ mắt nhìn chiếc nhẫn, ngón tay run rẩy lấy chiếc nhẫn từ hộp, ma xui quỷ khiến đeo vào ngón áp út.

Chiếc nhẫn rất vừa vặn, như là sinh ra vốn thuộc về anh. Màu bạc lấp lánh dưới ánh sáng.

Anh rất thích nó. Và anh cũng hiểu được vì sao Vu Khiêm lại tặng nhẫn cho mình. Rõ ràng, hắn đang tỏ tình với anh. Kiếp trước Dương Chiêu chưa từng yêu đương, chưa từng để ý ai bao giờ. Anh không quá hiểu biết về phương diện này, ai cũng bảo anh trì độn, lãnh cảm, con gái người ta đã chủ động mời anh đi ăn, anh không ngại ngần từ chối dứt khoát. Không ai vừa mắt anh cả, cho nên mãi mà Dương Chiêu vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.

Giờ khắc này, Dương Chiêu đưa tay chạm vào trái tim đang đập nhanh mất kiểm soát của mình, hai má anh nóng bừng, mắt hơi ươn ướt. Một loạt những kí ức với Vu Khiêm hiện hữu trong tâm trí anh.

Tình cảm sâu dưới đáy lòng bùng lên ào ạt như sóng biển dữ dội ngày bão.

Thời gian tiếp xúc của hai người không quá dài, chỉ vỏn vẹn gần hai tháng thân thiết. Hai tháng ấy đã khiến anh lần đầu có cảm giác nhung nhớ, có cảm giác kì diệu khó hiểu khi ở bên hắn.

Dương Chiêu không đợi được nữa, anh dùng tốc độ nhanh nhất của mình, bắt xe buýt đến trường học.

Cảm nhận không khí trong lành ngoài trời, Dương Chiêu nôn nóng muốn nhanh chóng chạy đến lớp học. Anh muốn cho Vu Khiêm câu trả lời của mình.

Bảy giờ hơn, Dương Chiêu ngồi trong lớp, ngóng trông hình bóng Vu Khiêm bước vào. Các bạn học dần dần đến đông đủ, lớp học đã đầy người, không khí trò chuyện náo nức.

Tiếng trống trường vang lên, không lâu sau thì thầy giáo vào lớp.

Dương Chiêu có chút lo, anh cứ thấy bồn chồn, khó chịu. Cảm giác kì dị này khiến anh không yên ổn, lòng như lửa đốt.

“Bạn học Vu Khiêm chuyển trường khá đột ngột, đến hôm nay thầy mới có thông báo…”

Lòng Dương Chiêu trầm xuống, tai anh ong ong, không nghe lọt bất cứ lời nào của thầy giáo. Trái tim anh vẫn đập, l*иg ngực đã căng lên, cổ họng nghèn nghẹn, không thốt lời ra được. Anh lần mò xuống ngăn bàn, rút điện ra, bàn tay run rẩy dữ dội nhắn từng dòng tin cho hắn.

Thẫn thờ cả ngày dài, không một lời hồi đáp. Dương Chiêu ngả đầu trên ghế, anh nghiêng đầu nhìn đàn chim bay thành hình chữ V trên bầu trời.

Đến bây giờ, anh mới nhớ đến dòng chữ hắn viết trong tấm thiệp.

Hắn rời đi. Nghĩa là anh có muốn trả lại nhẫn cũng không được. Người này rất bá đạo, ngay cả cơ hội từ chối cũng không cho anh.

Hắn sợ hãi bị anh từ chối đến vậy à?

Không dám nghe câu trả lời đã cao chạy xa bay mất rồi.

Dương Chiêu lại nhớ đến những gì hắn đã nói với anh, cả những biểu cảm thâm tình biển rộng mà anh không nhận ra ngay được lúc ấy.

“Chiêu Chiêu lạnh không?”

“Cậu cười lên rất đẹp.”

“Đừng giận tôi.”

“Chiêu Chiêu, hẹn gặp lại.”



Rốt cuộc Vu Khiêm cậu sợ cái gì?

Sợ tôi sẽ nói lời từ chối, mối quan hệ của chúng ta liền kết thúc?

Sao cậu có thể hèn nhát như thế?

Tôi phải chờ cậu đến khi nào đây?

Nói cho tôi biết đi… Xin cậu… Mau quay về đi mà…

Dương Chiêu nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, anh cúi gầm mặt xuống bàn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Không muốn thích hắn nữa, đau chết anh rồi.



Vu Khiêm nhắm mắt an thần ngồi trên máy bay. Hắn hơi hé mắt, xoa nhẹ chiếc nhẫn bạc trên tay, ánh mắt đều toát lên vẻ nhu hòa. Ngay sau đó, hắn bật cười tự giễu.

Ngu ngốc! Ngu ngốc!

Tại hắn bỏ lỡ quá nhiều thứ, tại hắn không đủ năng lực tiếp tục ở bên anh. Hắn không có gì trong tay cả, kết quả bị tống ra nước ngoài rồi, không kịp nói lời tạm biệt với Chiêu Chiêu.

Hơi thở của hắn khó nhọc, đôi mắt hoe đỏ nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, trong lòng ngổn ngang. Không được rồi, mới rời đi có một lúc, hắn đã nhớ Chiêu Chiêu, sáu năm xa cách dài đằng đẵng trước mắt, hắn phải làm thế nào đây….

Đến lúc đó, Chiêu Chiêu có còn đợi hắn không? Chắc anh giận hắn lắm, buông lời thổ lộ sau đó liền biệt tích. Ai mà không hờn không oán cho được?

Nghĩ đến cảnh Dương Chiêu một mình trải qua cuộc sống vô vàn bất ngờ này mà không có mình, lòng hắn đau như cắt.

Hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn muốn đoạt lại mọi thứ trong tay mình, bao gồm cả người hắn yêu.

Hắn muốn đến bên người ấy, muốn hôn người ấy, muốn che chở cho người ấy.

Nhưng hắn không làm được. Hiện tại thân mình hắn còn lo chưa xong, cuộc đời hắn không thể tự mình quyết định. Hắn sao có thể… Sao có thể đối mặt với Chiêu Chiêu.

Chiêu Chiêu không đợi hắn cũng không sao. Anh quen người khác cũng được. Ngày nào hắn còn sống trên đời, hắn sẽ không quên anh, sẽ không ngừng yêu anh…

Và cũng sẽ không ngừng theo đuổi anh, khiến anh yêu hắn như hắn yêu anh.

Đừng quên hắn.

Đợi hắn sau này quay lại sẽ cầu hôn anh, tổ chức cho anh một đám cưới thật hoành tráng, nói lời yêu anh đến hết đời này được không?

Hắn năm mười bảy chẳng dám nói lời yêu anh, càng chẳng dám hứa hẹn với anh. Nhưng Chiêu Chiêu à, Vu Khiêm yêu anh, yêu đến tận xương tủy, yêu đến không dứt ra được. Đời này của hắn, đã chẳng thể yêu ai khác ngoài anh, đã không thể chứa thêm ai khác.

Nước mắt trào ra từ cõi lòng, tơ máu giăng đầy mắt, Vu Khiêm nức nở khóc. Thế nhưng lại không một âm thanh nào thoát ra, hắn lặng lẽ ngồi trong góc, lặng lẽ trao đi trái tim mình, lặng lẽ rơi nước mắt vì bất lực.

Nỗi thống khổ dày vò hắn, tình yêu làm hắn quyết không bỏ cuộc.

Dương Chiêu nếu không có Vu Khiêm bên cạnh vẫn trưởng thành vui vẻ trở thành mặt trời nhỏ có tương lai tốt nhưng Vu Khiêm lại không như vậy. Nếu không có Dương Chiêu thì hắn chỉ là con rùa chậm chạp, chìm sâu dưới đáy biển, mãi không mò lên được.

Chờ tôi đến nhé Chiêu Chiêu…

Hẹn gặp lại… Chiêu Chiêu…

Yêu cậu đến điên rồi… Chiêu Chiêu…