Dương Chiêu

Chương 5

Mấy ngày nay Vu Khiêm đều tập trung chuẩn bị cho cuộc thi Olympic Toán sắp đến.

Triệu Tiểu Hùng thấy hắn trong giờ học lẫn mỗi khi tan học đều chăm chỉ luyện đề, nhịn không được hỏi:

“Cậu không mệt chút nào sao Vu Khiêm?”

Vu Khiêm lắc đầu, phần thưởng của Chiêu Chiêu đó, không mệt.

Biên Tân Hòa ngồi ở phía trên đang ăn bánh bích quy, nghe vậy đưa tờ giấy ghi điểm số môn toán gần đây của Lư Bằng, nói:

“Anh hùng biết quay đầu là tốt, nhưng Lư Bằng cũng tham gia nữa, năm ngoái cô ấy đã giành giải quán quân.”

“Ông đã dậm chân một chỗ hơn một năm trời.”

Biên Tân Hòa cười nhạt, nói:

“Không biết lý do nào khiến bạn học Vu quay trở lại đường đua nhưng vị trí đầu tiên không dễ lấy như ông nghĩ.”

Triệu Tiểu Hùng gõ một cái vào đầu Biên Tân Hòa, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu ta, mắng:

“Tiểu Khiêm cuối cùng cũng đường hoàng học tập, ông đừng làm nó mất tập trung!”

“Hòa Hòa nói không sai.” Vu Khiêm hạ bút, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ. “Tôi đã bỏ lỡ quá nhiều thứ.”

Trong phòng học ồn ào, Triệu Tiểu Hùng trừng mắt.

“Ông thực sự là Vu Khiêm à?”

Cả Vu Khiêm lẫn Biên Tân Hòa đều quay lại nhìn Triệu Tiểu Hùng. Nhất thời không khí ngượng ngùng bao quanh ba người họ.

Cuộc thi Olympic Toán diễn ra vào tháng 11.

Trong trường tiến hành tổ chức thi đấu vòng loại, Vu Khiêm thuận lợi vượt qua. Ngày công bố kết quả đã khiến cả trường rầm rộ không thôi. Ai mà không biết Vu Khiêm là đại ác ma nghịch như thần nay lại vững vàng nằm trong đội tuyển thi Olympic của trường.

Từ đó, câu chuyện về học tra Vu Khiêm trở thành đề tai được các bạn học bàn tán không ngừng. Bảng thành tích năm lớp mười của hắn cũng bị đào lên, được đăng trên diễn đàn.

“Đù má! Thì ra là học bá giả lộ học tra!”

“Nhà cậu ta giàu như vậy, có khi nào gian lận không?”



Dương Chiêu cũng nghe thấy những lời này, ngược lại cũng không bận tâm nhiều. Anh là người hiểu rõ Vu Khiêm chăm chỉ luyện tập thế nào, mỗi ngày ngoại trừ việc lên lớp, ăn cơm và ngủ ra, hắn đều dành thời gian cho ôn luyện. Còn quyết tâm hơn cả anh.

Thầy cô không mấy ngạc nhiên, bọn họ là người đầu tiên nghiệm chứng tài năng của Vu Khiêm, vốn đã tưởng hắn một khi sa đọa sẽ không vượt lên được nay cũng có chút bất ngờ xen lẫn vui mừng.

Thiên tài đâu phải tìm là thấy.

Buổi tối hôm trước ngày thi, Vu Khiêm trở về từ phòng giáo vụ, hắn định đến phòng học tìm Dương Chiêu đang luyện đề thì từ ngoài cửa, nghe thấy tiếng trò chuyện.

“Tớ sẽ ẵm giải quán quân về cho cậu xem!”

Tầm mắt của Vu Khiêm không nhịn được hướng tới Dương Chiêu.

“Vậy để xem cậu có vượt qua được tiểu bạch nhà tớ không.”

Vu Khiêm ngay lập tức vui vẻ hẳn lên.

Chiêu Chiêu tin tưởng hắn như vậy, ngày mai tuyệt đối phải thi thật tốt. Phần thưởng của Chiêu Chiêu, hắn tới đây!



Khác với những người bạn ở khách sạn gần nơi diễn ra kì thi Olympic, Dương Chiêu không có nhiều tiền để ở khách sạn. Anh cũng không muốn ngỏ lời xin tiền ba nên không còn cách nào khác ngoài việc dậy sớm hơn một chút, cuộc thi Olympic Toán bắt đầu vào lúc tám giờ sáng, từ nhà đến địa điểm thi phải mất một tiếng bốn mươi phút, cho nên lúc 4 giờ anh đã rời giường. Tranh thủ quãng thời gian ngắn ngủi ôn lại một lượt những kiến thức trọng tâm.

Dương Chiêu ngồi xe buýt đến địa điểm thi, lúc anh đến nơi mới sáu giờ mười bảy phút, thí sinh dự thi vẫn chưa tới đủ. Trường học chỉ có lác đác vài nhân viên công tác, nhìn thấy anh có hơi bất ngờ:

“Cháu tới tham gia thi đấu à?”

Dương Chiêu gật đầu.

Bọn họ mỉm cười với anh:

“Cháu ngồi đợi ở ghế dài kia một lúc nhé, các bạn khác rất nhanh sẽ đến.”

Dương Chiêu tìm một góc khuất, lấy quyển sách trong cặp ra tiếp tục xem.

Bảy giờ ba mươi phút, mọi người dần dần đến. Anh cũng gấp sách lại, cẩn thận cất vào trong cặp, bắt đầu lấy đồ dùng chuẩn bị cho kì thi.

Phòng thi của anh với Vu Khiêm cách nhau một tầng lầu. Anh thi ở tầng một, hắn ở tầng ba. Từ buổi tối hôm qua có nói vài lời cổ vũ hắn cho đến bây giờ cũng chưa gặp mặt.

Anh thấy được nụ cười của thiếu niên rồi. So với lần ấy còn rạng rỡ hơn, giữa màn đêm cả người hắn như phát sáng.

Anh giành được một nụ cười của Vu Khiêm. Như vậy cũng đã đủ.

Đúng tám giờ sáng, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Lúc mới bắt đầu thi đấu còn ổn, người nhà thí sinh đều chú ý đến con em mình. Nửa tiếng sau đã không nhịn được lấy điện thoại ra bấm.

Dương Chiêu bình tĩnh làm bài, không hề lộ ra chút biểu hiện căng thẳng hay lo sợ. Sống một đời rồi, kì thi áp lực nhất cũng trải qua, cái này có là gì.

Mười giờ rưỡi, tất cả thí sinh cùng nộp bài.

Dương Chiêu thu dọn đồ đạc ra về. Anh đứng dưới gốc cây bằng lăng chờ Vu Khiêm. Từng tốp học sinh ra về, trường học đông đúc đã vắng dần. Dương Chiêu vẫn chưa thấy Vu Khiêm.

Anh không dám tiếp tục nghĩ nữa, chạy lên tầng ba tìm hắn.

Bàn tay anh lạnh toát, ngón tay run run nắm chặt quai cặp. Khó khăn lắm mới tới được đây, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. Làm ơn, Vu Khiêm không thể xảy ra chuyện.

Anh mở cửa phòng ở cuối dãy, ánh sáng từ cửa sổ đối diện khiến anh nhíu mắt lại, bước chân vào phòng.

“Chiêu Chiêu đến rồi!”

Tảng đá trong lòng Dương Chiêu mới biến mất, anh thở ra nhẹ nhõm.

“Vất vả rồi. Tôi đưa cậu đi ăn.”

Vu Khiêm đang ngồi trên ghế giáo viên nhìn anh, mái tóc trắng của hắn đặc biệt nổi bật, khóe miệng cười đến không khép lại được.

“Không phải nên hỏi tôi thi được hay không à?”

Dương Chiêu nắm lấy cánh tay hắn, kéo người đứng dậy, đặt vào lòng bàn tay hắn hai viên kẹo sữa anh vừa mua lúc sáng nay.

“Tuần sau có kết quả là biết thôi.”

Vu Khiêm cười một tiếng.

Hai người rời khỏi trường học, băng qua đường lớn xóm nhỏ, Dương Chiêu dẫn hắn đến khu phố ẩm thực.

Anh đeo chiếc cặp màu xanh nhạt, hiện giờ đã là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang.

Ánh nắng chiếu xuống, anh cụp mắt, khẽ đưa tay đặt lên trán. Ở khu phố treo rất nhiều bong bóng rực rỡ sắc màu để chào đón khách hàng.

Ngón tay đan cài vào nhau, Dương Chiêu dẫn hắn đến quán thịt xiên đầu tiên. Ông chủ thấy anh đã cười roi rói, niềm nở:

“Tiểu Chiêu đến rồi à? Mau lại đây ngồi cho đỡ nắng.”

Dương Chiêu gật đầu chào hỏi ông, sau đó ngồi ở chiếc bàn gần với quạt điện nhất, hưởng thụ làn gió mát mẻ. Anh rót nước cho Vu Khiêm, nói:

“Hôm nay sẽ cho cậu trải nghiệm hết các món ở đây. Tôi mời, cậu cứ tự nhiên.”

Vu Khiêm nhận lấy ly nước của anh, một hơi uống cạn.

Người bưng đĩa thịt xiên nóng hổi ra là một cậu nhóc cấp hai, tầm mười bốn tuổi.

“Tiểu Dật ngoan thật nha.”

Trịnh Dật là con trai của ông chủ tiệm, cậu bé có mái tóc đen húi cua, hè qua mới đi huấn luyện trong quân đội ở nhà bác trai nên làn da có chút rám, vô cảm trả lời:

“Là bố em bắt ép thôi.”

Trịnh Dật liếc sang người ngồi bên cạnh anh, hỏi:

“Anh quen giang hồ à?”

Dương Chiêu bật cười, vỗ vai cậu bé, véo véo cái má mềm mại:

“Cậu ấy là bạn của anh, tên là Vu Khiêm. Đừng nhìn cậu ấy giống giang hồ mà coi thường.”

Anh nháy mắt:

“Tên đó thi Olympic toán đấy!”

Cặp mắt của cậu bé sáng lên, hâm mộ chào hỏi:

“Chào anh, em là Trình Dật, xin hãy chỉ dạy cho em chút công phu của anh.”

Dương Chiêu lại được một trận cười to. Anh ăn thịt xiên, nhìn Vu Khiêm thành thật giảng giải cho cậu bé. Ngoài trời đã râm mát hơn, khách ở bên ngoài càng đông, lần lượt vào quán. Đến khi ăn xong hai đĩa thịt rồi mà đôi thầy trò này vẫn chưa nói xong.

Dương Chiêu thanh toán xong ở trong vẫn đang rôm rả, anh bất đắc dĩ nắm cổ áo Vu Khiêm kéo đi.

Hai người loanh quay ở khu phố này rất lâu, bụng của cả hai đã căng tròn, Dương Chiêu phải mua thêm hai cốc đá bào mới thỏa mãn ra về.

“Tóc của cậu thế này mà người ta vẫn cho vào thi à?”

Vu Khiêm nhếch mép:

“Ai cấm tôi được?”

Dương Chiêu bĩu môi, huých vào người hắn một cái, cảm thấy rất bất công.

“Ăn nói kiểu gì thế hả?”

Dọc đường trở về nhà, chuyện trên trời dưới biển đều được đưa ra làm đề tài thảo luận. Vu Khiêm còn rất mặt dày đòi ở lại nhà anh.

“Này này, em gái tôi còn đang ở nhà, không tiện.”

“Vậy thì đến nhà tôi. Chiêu Chiêu muốn ở lại qua đêm không?”

“Đừng lo, chỗ tôi không có ai. Ngoài hai chúng ta ra, chỉ có con chó goldon lông trắng.”

Giọng nói trầm ấm của Vu Khiêm như có ma lực, hút con thỏ Dương Chiêu sa bẫy, quãng đường về nhà lại dài thêm một chút.