Thêm Một Lần Yêu

Chương 41: Lòng Người Khó Đoán

Thường Tín mở cửa xe cho cô ngồi vào, anh quay người nhìn Từ Lâm Phong đứng đó, cái nhìn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Cậu…tốt nhất là trốn cho kỹ.” Thường Tín đưa ánh mắt nhắc nhở Từ Lâm Phong.

Anh ở bên này hiểu cái nhìn đó có nghĩa gì, Từ Lâm Phong chỉ cười trong bất lực, chỉ là…chưa đến lúc, đợi tới thời cơ tôi sẽ dành cô ấy về bên mình.

Thường Tín  vào xe, anh nhanh chóng rời khỏi Từ thị, còn đứng ở đây nữa anh sẽ lao vào đánh Từ Lâm Phong mất. Ninh Nhi ngồi bên cạnh không biết từ nãy giờ Từ Lâm Phong theo mình, hôm nay tâm trạng cô thoải mái, dường như không quan tâm đến mấy chuyện này nữa mấy.

“Trông em vui nhỉ, hôm nay đi làm có gì sao?” Thường Tín hỏi.

“Ừm, hôm nay em làm quen được với trưởng phòng, chị ấy rất thân thiện, đỡ hơn bà sếp ở công ty cũ của em.” Ninh Nhi cười nói.

Thường Tín nghe xong chỉ ồ lên, trưởng phòng mà  kết thân với nhân viên mới đến sao? Không phải là nghe ngóng được cô có dính dáng đến Từ Lâm Phong à, cũng đúng thôi, một nhân viên nhỏ được điều đến trụ sở chính làm việc, còn được đãi ngộ đặc biệt từ chủ tịch thì ai cũng để mắt đến thôi, cô trưởng phòng kia cũng là người tinh mắt đấy, mới đó đã muốn lấy lòng Ninh Nhi để sau này có chỗ dựa cho mình rồi à. Anh quay sang nhìn cô, có vẻ như Ninh Nhi không nghĩ đến mấy chuyện này, à mà…thôi kệ đi, cứ để cô thoải mái trước đã, cứ tính toán nhiều chuyện chỉ khiến Ninh Nhi thêm phiền muộn mà thôi.

Lâu rồi mới thấy cô cười tươi như vậy, chứng tỏ vị trưởng phòng kia cũng biết làm người khác vui vẻ đó.

“Hôm  nay anh nấu cà ri cho em ăn nhé.” Thường Tín hỏi cô.

“Thật sao?” Món cà ri Thường Tín nấu thật sự rất ngon, bốn năm qua mỗi khi rảnh rỗi anh đều nấu cho cô ăn.

“Ừm, hôm nay anh rảnh.” Thường Tín cười nói.

Anh quay đầu xe, cả hai cùng nhau đến siêu thị mua đồ nấu thôi.



Nhà Ninh Nhi.

Loay hoay cả buổi cuối cùng cũng nấu xong, Ninh Nhi nhìn Thường Tín và Chu Nhất Ngôn rồi bảo: “Chúci mọi người ăn ngon  miệng.”

Thường Tín quay sang nhìn Chu Nhất Ngôn: “Sao anh lại ở đây?”

“Tôi thích.” Chu Nhất Ngôn bình tĩnh đáp.

Thật ra là Ninh Nhi gọi Chu Nhất Ngôn đến, nhân tiện mời anh dùng bữa coi như cảm ơn chuyện hôm qua.

“Nên gọi tôi là thầy Chu mới đúng đó thằng nhóc này.” Chu Nhất Ngôn nhìn Thường Tín bảo.

“Tôi tốt nghiệp lâu rồi.” Thường Tín đáp.

“Em…”

Ninh Nhi ngồi ở đó chỉ biết bật cười, không biết rõ mối quan hệ hai người này như thế nào,  nhưng cô có thể thấy Thường Tín và Chu Nhất Ngôn rất thân thiết. Bốn năm qua, nhìn họ cứ như anh em một nhà vậy, mặc dù cả hai gặp nhau là hay gây gỗ, nhưng cô biết Chu Nhất Ngôn rất quan tâm đến Thường Tín, xem anh như là em trai của mình.

“Món cà ri này không tệ, em nấu à?” Chu Nhất Ngôn nhìn cô hỏi.

“Là tôi nấu đó.” Thường Tín đáp.

Chu Nhất Ngôn quay sang nhìn anh: “Cho tôi nói lại nhé?”

Thường Tín liếc mắt nhìn Chu Nhất Ngôn,  Ninh Nhi đã quá quen  với chuyện này rồi, cô chỉ biết ngồi thở dài mà thôi, đã lớn đến từng tuổi này nhưng mà hai người họ cứ như con nít vậy.

Dùng bữa tối xong thì Ninh Nhi ngồi ở phòng khách xem ti vi, lâu rồi cô mới thoải mái với tốt lên như vậy nên Thường Tín không để động tay động chân vào việc gì nữa hết. Chu Nhất Ngôn ngồi ở bàn cắt trái cây thì thở dài: “Cậu đó, chỉ biết chiều chuộng con bé thôi.”

“Liên quan gì đến anh à?” Thường Tín vừa rửa bát vừa nói.

“Rồi rồi.” Chu Nhất Ngôn lắc đầu.

“Hôm nay tôi gặp cậu ta.” Thường Tín nói.

“Từ Lâm Phong à?”

“Ừm, tôi đến đón cô ấy thấy cậu ta đi theo sau Ninh Nhi. Nhưng có vẻ như cô ấy không biết, tuy đã trở về nhưng Từ Lâm Phong lại không chịu xuất hiện sớm, bất ngờ lại lên chức chủ tịch của Từ thị, tôi có cảm giác cậu ta đang đợi thời cơ thích hợp mới ra mặt.” Thường Tín nói.

Anh không biết Từ Lâm Phong này đang nghĩ gì nữa.

“Cũng đúng thôi, khi không trở  về, đùng một cái còn là chủ tịch Từ thị, tôi cũng không tin Từ  Bác lại nhường cái ghế chủ tịch đó cho con trai mình sớm như vậy.” Chu Nhất Ngôn đáp.

Từ Bác là người như thế nào ai cũng rõ, ông ta xem Từ thị như sinh mạng của mình, bây giờ chưa nghỉ hưu lại giao hết cho Từ Lâm Phong sớm như vậy nhất định đã có chuyện gì đó.

“Cậu có nghĩ bốn năm qua Từ Lâm Phong gặp chuyện gì đó, có lí do nên mới mất tăm mất tích không liên lạc về nước nữa, bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi mới quay về tìm hai người.” Chu Nhất Ngôn quay đầu hỏi.

“Cho dù là có chuyện gì đi nữa cậu ta cũng không được phép im lặng như vậy, khiến cho Ninh Nhị bị tổn thương, thanh xuân của cô ấy, thời gian của cô ấy, tại sao lại bỏ phí bốn năm ra chờ đợi một người như vậy chứ.” Thường Tín tức giận nói.

Chu Nhất Ngôn  bất lực, ai cũng có tình huống bất đắc dĩ mà, anh tin Từ Lâm Phong có chuyện khó nói mới hành động như vậy thôi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Chu Nhất Ngôn, muốn làm rõ chỉ có thể đợi Từ Lâm Phong chủ động tìm mọi người nói rõ mọi chuyện mà thôi.

Ninh Nhi ngồi ở  phòng khách bình tĩnh xem tivi, hôm nay cô không muốn nghĩ gì nhiều, chỉ muốn cho bản thân mình thoải mái hơn thôi. Đang mãi mê chìm đắm vào bộ phim thì điện thoại có tin nhắn, cô cầm lên xem là Lương Tâm nhắn đến. Hôm nay ra ngoài ăn trưa cô ấy đã xin số điện thoại của cô để cho tiện liên lạc.

[Cuối tuần có muốn đi mua sắm cùng chị không?]

Ninh Nhi nhìn lại lịch, loay hoay mới đó sắp đến chủ nhật rồi sao. Cô nhớ ra mình cũng có vài món đồ cần mua, đi cùng Lương Tâm cũng được, cô không suy nghĩ gì nhiều hơn nên đã đồng ý.

Lương Tâm nhận được sự đồng ý của cô liền nhắn cho cô giờ giấc và địa điểm gặp mặt. Từ trước đến nay Ninh Nhi chỉ quấn lấy Từ Lâm Phong và Thường Tín, bây giờ có Lương Tâm xuất hiện làm bạn với cô cô rất vui.

Chu Nhất Ngôn lúc này đem trái cây ra cho cô, thấy cô ngồi cười anh hỏi: “Có gì vui à?”

“Trưởng phòng hẹn em chủ nhật ra ngoài mua sắm ấy mà.” Ninh Nhi nói.

Thường Tín lúc này cũng bước ra, anh ngồi xuống cạnh cô rồi bảo: “Nhớ cẩn thận đó.”

“Em biết rồi, chỉ là ra  ngoài mua đồ thôi mà, anh đừng lo.” Ninh Nhi bình tĩnh đáp. Cô đi với Lương Tâm thôi mà làm sao có chuyện gì xảy ra chứ, Thường Tín lo lắng cho cô quá rồi.

Chu Nhất Ngôn nhìn anh, anh nhìn Chu Nhất Ngôn, họ đều có linh cảm giống nhau, đều cảm thấy sắp có chuyện không may xảy ra. Nhưng thấy Ninh Nhi vui vẻ như vậy, ai cũng không dám nói ra.

Thôi kệ, tới đâu hay tới đó vậy.

Hai người thì lo lắng, còn Ninh Nhi háo hức mong chờ đợi đến cuối tuần này, có Lương Tâm làm bạn với mình có thật sự rất vui,  mặc dù được hai người này chăm sóc tận tình, nhưng họ là đàn ông, thật sự có rất nhiều chuyện không thể hiểu được tâm hồn thiếu nữ đâu.

Một lúc sau.

Ninh Nhi ngồi một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay, Thường Tín thở dài đưa cô về phòng, không biết khi nào cô mới lớn được đây, cứ vô tư như vậy thật sự khiến người khác không yên tâm xíu nào.

Chu Nhất Ngôn ngồi đó bình tĩnh uống trà, còn Thường Tín ra khỏi phòng ngủ của cô liền lấy điện thoại gọi cho thư ký của mình.

“Sắp xếp người đi theo Ninh Nhi vào chủ nhật này, bảo vệ cô ấy đừng để cô ấy gặp chuyện.” Thường Tín bảo.

Chu Nhất Ngôn  nghe xong nhìn anh: “Cậu cẩn thận quá rồi đó.”

Thường Tín liếc mắt nhìn Chu Nhất Ngôn: “Không có gì đáng giá ngoài Ninh Nhi, tôi sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện đâu.”

Làm sao anh biết được vị trưởng phòng kia có tính toán gì không chứ? Cô ta tiếp cận Ninh Nhi cũng muốn được lợi gì từ cô mà. Lòng người khó đoán lắm, không thể tin tưởng được ai hết.