Thêm Một Lần Yêu

Chương 36: Bốn Năm

Vài ngày sau.

Để chúc mừng con gái có số điểm cao đứng nhất như vậy nên ba mẹ cô đã tổ chức ăn mừng, bà Ninh nấu nhiều món  ngon mời Từ Lâm Phong và  cả Thường Tín đến dùng bữa.

Cả bữa ăn mọi người đều vui vẻ cười nói, bà Ninh và ông Ninh cười từ đầu đến cuối, cả ba người họ có thể thấy hai ông bà vui như thế nào. Ninh Nhi lần này làm ba mẹ vui cô cũng thấy vui theo, đã lâu lắm rồi cô mới thấy tất cả hạnh phúc như vậy, phải chi ngày nào cũng được thế này thì cô yên tâm rồi.

Từ Lâm Phong ngồi bên cạnh vẫn là im lặng bóc vỏ tôm cho cô, Thường Tín thì ngồi thưởng thức đồ ăn mẹ cô nấu, phải công nhận bà Ninh nấu ăn rất ngon, với người kén ăn như Thường Tín đây mà ngồi ăn ngon lành như thế thì bà đã chinh phục được anh rồi đó.

Ăn xong bà Ninh bảo ba người ra ngoài đi dạo đi, cứ để bà dọn được rồi, cô và anh muốn phụ nhưng hai người nhất quyết từ chối nên đành ra ngoài mà thôi. Ninh Nhi đi trước, Từ Lâm Phong và Thường Tín ở phía sau.

Đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó, Từ Lâm Phong lên tiếng hỏi: “Có muốn ăn kem không?”

Ninh Nhi liền quay đầu lại nhìn anh, Từ Lâm Phong biết câu trả lời rồi nên vào trong mua cho cô. Ninh Nhi và Thường Tín lại bàn ngồi, anh nhìn cô cô nhìn anh, Thường Tín biết hôm nay Từ Lâm Phong đến đây cần nói chuyện quan trọng cho cô biết.

“Tôi đi ra kia gọi điện thoại xíu, hai người ngồi đây nhé.” Thường Tín đứng lên rồi rời đi.

Ninh Nhi ngớ người, cô chỉ biết ngẩng đầu nhìn Thường Tín đang quay lưng đi, rất nhanh Từ Lâm Phong đã đi ra, anh chỉ mới đi mua kem có xíu đã không thấy Thường Tín đâu nữa. Cái tên này…có cần đọc hết suy nghĩ của anh không?

“Của cậu đây.” Từ Lâm Phong đưa cho rồi bảo.

“Cảm ơn cậu.” Ninh  Nhi nhận lấy rồi đáp.

“Trăng hôm nay tròn thật.” Anh nói.

“Ừm.”

“Thời tiết cũng rất tốt.” Anh lại nói thêm.

“Ừm.”

“Với gió cũng…”

“Vào vấn đề chính đi, vòng vo tam quốc không giống cậu chút nào.” Ninh Nhi nhìn thẳng vào anh rồi nói.

Từ Lâm Phong nhìn cô, anh im lặng một lúc rồi thở dài: “Ninh Nhi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho cậu biết.”

“Cậu nói đi, tôi nghe.” Ninh Nhi bình tĩnh đáp.

“Sau khi hoàn thành chương trình học, tôi phải…”

“Cậu phải đi du học đúng không?” Cô nhìn anh hỏi.

Từ Lâm Phong đứng hình mất năm giây, chuyện này chì có Thường Tín biết, không lẽ tên đó đã nói cho cô nghe? Không, nếu cô đã biết Thường Tín không để anh và cô ngồi ở đây trò chuyện thế này.

“Cứ đi đi, đó chính là con đường mở rộng tương lai cho cậu. sau này trở về nhất định phải trở thành người thừa kế của Từ gia.” Ninh Nhi nói thêm.

“Ninh Nhi…” Từ Lâm Phong nhìn cô.

“Tôi…phải xa cậu đó.”

“Chỉ cần chúng ta luôn nghĩ về nhau, cho dù ở xa thế nào cũng không chia cắt được.” Ninh Nhi mỉm cười.

Từ Lâm Phong khựng lại một chút, anh lấy hết can đảm hỏi cô: “Cậu…có thể đợi tôi không?”

Ninh Nhi nhìn anh, đáp: “Chỉ cần cậu không quên tôi, tôi vẫn ở đây chờ cậu trở về.”

“Tôi sẽ không quên cậu, tôi sẽ trở về, tôi sẽ quay về và ở bên cạnh cậu.”

Ninh Nhi đưa tay ra: “Hứa nhé?”

“Tôi hứa, tương lai của chúng ta sau này sẽ tốt đẹp hơn, tôi sẽ khiến cậu hạnh phúc hơn cả bây giờ.”

Đứng ở xa, Thường Tín chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn, Từ Lâm Phong, nói trước bước không qua đâu, khoảng cách, thời gian, là hai thứ đủ dày vò đôi bên cả rồi. Thôi thì…tôi chỉ đành chúc hai cậu may mắn thôi.

Nếu còn có duyên và có cơ hội gặp lại, hai người nhất định sẽ đến được với nhau, còn nếu hết duyên hết phận, chỉ mong cho đối phương hạnh phúc với nửa kia của sau này mà thôi.



Những ngày tháng sau đó Từ Lâm Phong luôn bên cạnh Ninh Nhi, cùng cô đi học và đi chơi, chỉ cần được ở bên cô và gặp được Ninh Nhi anh luôn dốc sức chạy đến.

Cuối cùng thì ngày đó cũng đã đến, đã kết thúc năm học, mọi người cũng thi xong rồi, Từ Lâm Phong cũng đến lúc lên máy bay đi du học. Ngày anh đi, Ninh Nhi ôm một bó hoa chạy đến ôm lấy anh và chào tạm biệt.

“Lâm Phong, nhớ giữ gìn sức khỏe.” Cô nhỏ giọng bảo, nước mắt đã lăn dài trên má lúc nào không hay.

Từ Lâm Phong đưa tay lau nước mắt cho cô, anh dịu dàng nói: “Tôi biết rồi, cậu cũng vậy.”

Từ Lâm Phong nhìn Thường Tín, chỉ biết nhờ cậu chăm sóc cô ấy giúp anh mà thôi.

Thường Tín mỉm cười: “Đừng có lo, có tôi ở đây rồi.”

Tôi cũng không nỡ nhìn cô gái này bị tổn thương đâu. Đến giờ bay, Ninh Nhi nhìn Từ Lâm Phong đi vào trong, bóng lưng của anh ngày càng khuất  dần đi, cô bật khóc lớn, Thường Tín bên cạnh chỉ đành đưa khăn giấy cho cô mà thôi.

“Cậu ấy sẽ trở về mà, quay về và ở bên cạnh cậu.” Thường Tín nói lời an ủi, chứ bây giờ anh biết làm gì nữa đâu.

Ninh Nhi nhận lấy, cô đáp: “Đúng là cậu ấy sẽ trở về, nhưng có lẽ…tôi và cậu ấy không còn cơ hội nữa rồi.”

Cô đã sống hai kiếp người rồi, chuyện anh đi du học ở kiếp trước cô đều nhớ rất rõ, sau khi trở về Từ Lâm Phong sẽ ở bên cạnh người khác, mối quan hệ của cô và anh đến đây đã là kết thúc rồi.

Thường Tín nhìn cô, anh hỏi: “Tôi biết hỏi chuyện này không đúng lúc, tại sao cậu lại biết chuyện cậu ấy đi du học?”

Từ Lâm Phong đã có hỏi qua anh có nói cho Ninh Nhi biết trước không, nhưng anh đâu có…

Ninh Nhi chỉ nhìn Thường Tín, cô cười rồi lắc đầu quay đi. Tôi làm sao nói cho cậu biết rằng mình đã biết trước mọi chuyện của sau này chứ, cuộc sống của Từ Lâm Phong sau này vốn không có cô, con đường này…chỉ có một mình cô đi mà thôi.

Thường Tín nhìn Ninh Nhi đang bước đi,  không hiểu sao bóng lưng ấy, đôi vai ấy…cô đơn quá, yếu đuối làm sao. Anh muốn chạy lại chỗ cô nhưng khựng lại, chỗ đó không dành cho anh, mà nó dành cho Từ Lâm Phong mới đúng.

Thường Tín bước ra ngoài, anh ngẩng đầu nhìn máy bay đang bay.

“Tên chết tiệt nhà cậu, mau về sớm đó.”

Từ gia.

Từ Bác nhìn bầu trời qua cửa sổ, con trai ông đã ngoan ngoãn chịu đi du học rồi.

“Ông chủ thật sự không đến tiễn cậu chủ sao?” Thư ký đứng bên cạnh hỏi.

“Thằng bé cũng không muốn gặp tôi đâu, cứ để nó đi đi, khi trở về sẽ hiểu chuyện hơn mà.” Từ Bác bình tĩnh nói.

Nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm sóc mình thật tốt đó, mấy năm này…con phải vất vả nhiều rồi.

“Thời gian sẽ chứng minh tất cả, nó sẽ khiến con bước đi thật dài, giúp con trưởng thành hơn thôi.” Từ Bác tự nói một mình.

Những chuyện ông làm, một ngày nào đó Từ Lâm Phong sẽ hiểu nỗi khổ của người làm ba làm mẹ này, có ai nỡ xa con mình đâu chứ? Nhưng đây là bất đắc dĩ rồi.

Lâm Phong, ba tin con làm được.

Từ Lâm Phong ngồi trên máy bay, anh nhìn ra cửa sổ, mỉm cười: “Nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ gặp lại em và ở bên cạnh em.”



Bốn năm sau.

Ninh Nhi ngớ người, cô giật mình ngồi bật dậy.

“Ôi trời Ninh Nhi, cô ở lại công ty cả đêm à?” Một người phụ nữ bước vào phòng làm việc rồi hỏi.

Ninh Nhi mắt nhắm mắt mở nhìn cô ta, cô im lặng không đáp.

“Đừng có quá sức như vậy chứ, à mà chuyện sếp giao cô làm xong chưa? Bà ấy cũng đang đi tìm cô kìa, mới sáng đã đến công ty sớm như vậy rồi, nhất định có chuyện lớn đó.” Người phụ nữ đó nói tiếp.

Ninh Nhi im lặng đứng lên, cầm thêm tài liệu đi theo.

“Cẩn thận đó, đừng để sáng sớm bị sếp mắng đó nha.”

Ninh Nhi quay đầu nhìn cô ta một cái, cô đã chán ngắt cái chỗ  làm này rồi, sếp thì khó ở, đồng nghiệp thì khó ưa, ông trời ơi sao ông cho con cơ hội làm lại cuộc đời mà sao con lại thất bại thế này chứ?

Đã bốn năm rồi, người ấy…vẫn chưa trở về.

Ninh Nhi bấm nút thang máy, quên đi, có lẽ anh cũng đã quên cô rồi. Cô và Từ Lâm Phong làm gì có chuyện của sau này, tương lai của cả hai làm gì có thể đi cùng nhau chứ….

Vẫn là không có cơ hội, vẫn là không có một chút hi vọng nào cả.