Ranh Giới Âm Dương

Chương 30

" Tiểu Lộ, em làm sao à?."

Bắc Băng Phàm nhận ra sự bất thường, anh nhìn cô.

" Không, không sao." Cô lắc đầu bảo.

Nhưng tội nỗi cái, tài nói dối của cô không giỏi, cũng chẳng qua mặt anh được.

Bắc Băng Phàm vươn tay ra, bất ngờ kéo ống tay áo của cô lên.

Có một vết thương. Anh nhìn một chút, sau đó cau mày, liền kéo ống quần của cô lên nốt.

Lại thêm một vết thương, thật chói mắt khi nhìn vào.

Anh nhìn cô:" Làm sao bị thương?."

" Bị…bị ngã…" Lý Tiểu Lộ lấp bấp đáp.

Bắc Băng Phàm nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị.

" Thật ra là…xém bị xe tông…"

" Em nói cái gì?."

Bắc Băng Phàm quát lớn lên.

" Lúc đó…lúc đó em đang đứng đợi đèn tín hiệu để sang đường, bỗng ai đẩy em từ đằng sau lao ra đường, khi ấy có chiếc xe lao đến…em cứ nghĩ mình chết thật rồi thì có người cứu."

" Mạng thì không sao, chỉ là bị thương vài chỗ…" Cô cúi mặt bảo.

" Tại sao không gọi cho tôi?." Bắc Băng Phàm hỏi.

Trong giọng nói có chút tức giận, chuyện lớn thế này sao anh không được báo gì cả?

" Chỉ là bị thương nhẹ, không…không dám làm phiền anh." Lý Tiểu Lộ nãy giờ luôn bị anh đè nặng, cô có chút hơi sợ.

" Bị thương nhẹ?." Bắc Băng Phàm cau mày. Nhẹ? Đó là nhẹ của cô sao?

" Thật sự nhẹ mà…"



Bắc Băng Phàm ngồi im lặng bôi thuốc cho cô, vừa thương lại vừa giận.

" Băng Phàm…anh nói gì đi…" Lý Tiểu Lộ bảo.

Từ nãy đến giờ, anh không nói gì với cô, mặt đen như lọ nồi rồi.

Còn tỏa ra sát khí, có phải đang giận cô không?

" Không biết nói gì." Anh bảo.

Lý Tiểu Lộ cắn môi dưới. Anh thật sự giận cô rồi.

Bôi thuốc xong, anh bỗng đứng dậy, cô định gọi anh nhưng không dám.

Ai ngờ…anh quay người lại, bất ngờ ôm lấy cô.

" Lần sau có chuyện gì phải gọi cho tôi. Biết không? Em làm tôi lo sắp hoảng rồi đó?." Bắc Băng Phàm bảo.

Anh biết cô không dám phiền đến mình, nhưng như vậy anh rất giận, anh là chồng cô, tại sao xảy ra chuyện này lại không báo cho anh một tiếng mà biết chứ?

" Vâng…" Lý Tiểu Lộ đáp, giọng nói nhỏ đủ anh nghe.

Bắc Băng Phàm mỉm cười. Việc này, anh sẽ truy cứu. Anh không nghĩ việc cô bị đẩy ra đường là tình cờ, rõ ràng có kẻ muốn nhắm đến cô?

Là ai chứ? Bạch Tôn Vỹ đúng là ác nhân, nhưng anh ta chắc chắn sẽ không làm gì đến tính mạng của cô.



Lý Tử Trạch nhìn Đồng Ly ngồi trên xe, con bé không chịu về nhà.

Đồng Ly năm nay đã học 12, sắp thi đại học, thế mà lại bị bạn bè bắt nạt đến không muốn tới trường.

" Bọn họ bắt nạt em vì điều gì?." Lý Tử Trạch hỏi.

" Lúc trước…em…em luôn đứng đầu trong khối…thế nên…"

" Vì thế mà…em không dám cố gắng trong bài kiểm tra nữa…" Đồng Ly lấp bấp bảo. Nhắc một chữ, con bé liền thấy hoảng sợ.

Lý Tử Trạch nắm chặt vô lăng. Bọn nhỏ bây giờ ngoài việc học còn rảnh rỗi đến mức ức ức hϊếp bạn bè vậy sao chứ?

" Vậy sao em không muốn về nhà. Bây giờ đã trễ rồi." Anh hỏi.

" Không cần về…cũng chẳng ai đi tìm em đâu." Đồng Ly cúi mặt bảo.

Lý Tử Trạch thở dài.

Cô bé này, thật giống Lý Tiểu Lộ nhà anh.



Ba ngày sau.

Lý Tiểu Lộ đến trường bình thường. Chỉ là né tránh Bạch Tôn Vỹ.

Chuyện đêm đó, anh cũng đoán rằng Bắc Băng Phàm đã giấu cô, nếu nói ra…có phải Bạch Tôn Vỹ này bị đánh đến chết không?

Mấy ngày qua khi Bắc Băng Phàm đến đón cô, nhìn thấy anh liền liếc mắt một cái, nếu không phải là trường hợp, quả thật Bắc Băng Phàm chỉ muốn rút súng bắn chết Bạch Tôn Vỹ cho xong chuyện.

Lý Tiểu Lộ nhân dịp giờ nghỉ, cô đến một nơi yên tĩnh, ngồi đó nghỉ ngơi.

Bỗng điện thoại có thông báo, cô bật lên xem.

Là tin nhắn của người lạ?

" Ai vậy nhỉ?." Cô tự hỏi, cuối cùng mở tin nhắn đó xem.

Bạch Tôn Vỹ lúc này tìm thấy cô, cuối cùng cũng thấy.

" Tiểu Lộ…em ở đây…" Bạch Tôn Vỹ tiến đến, thấy sắc mặt cô chuyển biến, nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Lý Tiểu Lộ nghe thấy giọng Bạch Tôn Vỹ, cô quay sang nhìn anh, cô…khóc rồi.

Ánh mắt cô nhìn anh đầy thù hận.

" Tên rác rưởi." Lý Tiểu Lộ nhìn Bạch Tôn Vỹ bảo, sau đó đứng dậy quay người bỏ chạy đi.

Điện thoại vẫn còn nằm trên ghế.

Bạch Tôn Vỹ bị cô mắng đến đơ người. Anh tiến đến, cầm điện thoại cô lên.

Nhìn màng hình, cả anh cũng sốc.

" Mẹ kiếp!!!".