Ranh Giới Âm Dương

Chương 2

Đứng một hồi lâu trong phòng tắm, cô sợ anh nghi ngờ. Liền nhìn người đàn ông đó:” Anh đi đi, ngày mai hãy tìm tôi. “

“ Nhưng…” Người đàn ông đó lưỡng lự.

“ Không lẽ anh đứng đây nhìn tôi tắm? “ Cô tức giận hỏi.

Người đàn ông kia ngớ ra, trước khi biến mất, anh ta bảo:” Sáng mai tôi sẽ đến tìm cô. “

Nói xong, anh ta biến mất. Cô cũng an tâm đi tắm, lát sau đi ra thấy Bắc Băng Phàm không biểu hiện gì, đúng là anh ta không quan tâm mọi thứ, bất cmn đời mà.

“ Đi tắm đi, tôi ngủ trước. “ Cô bảo.

“ Nệm, chăn và gối trong tủ. “ Bắc Băng Phàm nói rồi đi đến tủ lấy quần áo, đi vào phòng tắm. Đóng cửa lại, anh nhìn xung quanh quan sát mọi thứ trong nhà tắm, không có dấu hiệu có người ở đây, lúc nãy cô đi tắm cũng không đem điện thoại theo.

Mà Bắc gia làm gì dễ đi vào chứ? Huống hồ chi đây là phòng anh? Trừ khi có ma đi vào được thôi.

Mà làm gì có chuyện người nói chuyện với ma chứ?

Ngâm mình trong bồn tắm, anh suy nghĩ. Có phải mình bị ảo giác không? Hay là do mệt quá nên nghe lầm?

“ Chắc vậy rồi. “ Anh lẩm bẩm một mình.

Lý Tiểu Lộ bên ngoài đã nhanh chóng trải nệm ra ngủ, cô quấn mình trong chăn, nhất định phải cảnh giác, không để anh chạm vào mình.



Nửa đêm, một ánh sáng chiếu vào mặt cô, cuối cùng làm cô tỉnh giấc. Mở mắt ra, cô thấy người đàn ông đó.

Định lên tiếng thì cô nghe tiếng gõ bàn phím, ngẩn đầu lên thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc gõ máy tính.

“ Anh làm gì vậy? Không phải bảo sáng mai sao? “ Cô hỏi nhỏ.

“ Tôi là ma…làm sao ban ngày đến gặp cô. “ Người đàn ông đó nói nhỏ.

Cô ngớ ra. Có rất nhiều thứ cô gặp qua, có thứ đi dưới ban ngày được, có thứ lại không.

Anh ta…anh ta đang yếu dần sao?

“ Vậy anh đến đây làm gì? “ Cô hỏi nhỏ.

“ Tôi sợ anh ta làm hại cô. “ Anh ta bảo tiếp.

“ Trời ạ. “

“ Cô đang làm gì vậy? “ Bắc Băng Phàm nghe tiếng cô, quay đầu thấy cô đã thức liền hỏi.

Cô nghe tiếng anh lại bật dậy, đưa tay vuốt tóc:” À…không không có gì. “

“ Anh gõ bàn phím tiếng động làm tôi thức giấc.” Cô bảo.

“ Vậy sao?” Anh hỏi lại.

“ Đúng đúng. “ Cô gật đầu bảo.

Bắc Băng Phàm càng lúc nhận ra có sự bất thường từ cô gái này. Anh nhìn cô:" Khi nãy tôi thấy cô giống đang nói chuyện với ai đó."

Nghe anh hỏi, cô cắn môi dưới, anh…anh ta nhìn lúc nào chứ?

" Làm gì có chứ, tôi đâu có bị tự kỉ." Lý Tiểu Lộ đáp.

" Vậy à." Bắc Băng Phàm vừa đáp mắt quan sát kĩ nhìn cô, rõ ràng đang nói dối.

Có sự bất thường ở đây rồi.

" Cô lên giường ngủ đi, dù sao tôi cũng không ngủ đêm nay, ngủ dưới sàn dễ cảm lạnh." Anh đứng dậy, xoay người đi đến bàn, mang laptop lên.

" Tôi sang phòng kế bên, xin lỗi đã làm phiền." Bắc Băng Phàm bảo xong đi ra khỏi phòng, để cô ngồi đơ ra đó.

Người đàn ông kia vẫn chưa đi, anh ta nhìn Bắc Băng Phàm trong rất hung hăng, có vẻ như rất hận anh vậy.

Cô định đi đóng cửa thì anh ta đã dùng tay búng một cái, một luồng gió đẩy cửa đóng lại.

" Anh…" Lý Tiểu Lộ nhìn anh ta.

" Anh ta đi rồi tôi cũng an tâm." Đường Nguyên Bát bỗng dưng bay lơ lửng lên, Lý Tiểu Lộ ngẩn đầu nhìn anh ta.

" Anh tên là gì? Anh còn nhớ tên mình không? " Cô hỏi.

" Đường Nguyên Bát."

Nói xong, anh cũng biến mất.

Lý Tiểu Lộ nhìn cửa sổ mở ra, gió bên ngoài đang thổi mạnh vào, có chút lạnh sống lưng, cô đi đến đóng cửa.

" Đường Nguyên Bát, sau khi trời tối hãy đến tìm tôi." Cô nói nhỏ.

Đường Nguyên Bát ở trên trần nhà vẫn nghe thấy, anh ngồi ở đó, nhìn bầu trời đêm.

Còn Lý Tiểu Lộ cũng leo lên giường ngủ. Ngủ dưới sàn quả thật rất lạnh, Bắc Băng Phàm lại nhường giường cho cô, việc gì cô không ngủ chứ?



Ngày hôm sau.

Lý Tiểu Lộ dậy sớm để đến trường, vừa chải tóc xong, xuống nhà cô đã thấy anh ngồi đó.

" Cô đi đâu vậy?." Anh hỏi.

Dám phớt lờ cả anh sao?

" Thưa anh, tôi đi học." Lý Tiểu Lộ đáp.

" Không ăn sáng sao?." Anh hỏi.

" Xin lỗi, tôi không có thói quen ăn sáng cùng người khác."

Vì trước đây cô đều một mình, bữa cơm gia đình cũng gần mười mấy năm cô chưa nếm được mùi vị ra sao rồi.

" Vậy để tôi đưa cô đi học." Bắc Băng Phàm đề nghị.

" Không cần anh tốn xăng đâu, tôi muốn đi bộ."

Trường cô cũng gần đây, có thể đón xe bus đến, không cần phiền anh.

Cô cũng không muốn ai gần mình và thân thiết quá với mình.

Lý Tiểu Lộ ra khỏi biệt thự. Cô đi bộ trên đường, sẵn tiện mua bánh mì vừa đi vừa ăn.

Đến giờ học còn rất lâu, theo thói quen, cô đến con đường ven bờ sông, ngồi đó đợi bạn.

Ở đây có một cô gái, cô ấy không siêu thoát, không đi đầu thai, luôn ở bờ sông này đợi ai đó.

" Tiểu Lộ." Lập Như Ý lên tiếng gọi cô.

Bình thường buổi sáng cô đều đến đây cùng Như Ý, đã là thói quen rồi.

Lý Tiểu Lộ ngồi trên bãi cỏ gần đó, Lập Như Ý cũng bay đến, ngồi gần cô.

" Sao rồi, đêm tân hôn vui không?." Lập Như Ý rõ đã xem cô là bạn tốt, biết cô vừa kết hôn, liền hỏi.

" Nhạt như cuộc đời của em vậy."