Bạn thân Khúc Phái Nghi khiến cho Tạ An Phong cảm thấy có chút quái lạ, anh cảm thấy vợ mình giống như là cố ý vạch ra vết sẹo không muốn để cho người khác biết.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mới nói vài câu đã có thể làm cho người phụ nữ trước mắt sợ hãi như vậy?
Mặt Tô Tuyết Vi đã không còn phản ứng gì khác, đem đầu dựa vào trên kính cửa sổ, mái tóc dài mơ hồ che khuất gương mặt của cô, đến cái cằm trắng nõn tinh xảo, chậm rãi tụ tập mấy viên nước mắt lại.
Những cái nước mắt đó dường như đã tích tụ lại trong lòng Tạ An Phong, làm anh vô cớ đau lòng.
Thu hồi tay lại, di động trên tay đã bị lấy. Bầu không khí ái muội bên trong xe đã bay không còn sót thứ gì, anh chỉnh lại tâm tình cho tốt, lái xe về nhà.
Tô Tuyết Vi đến Phong Yến, là chỗ tiệm cơm gần tiểu khu của Khúc Phái Nhi. Người tham gia cũng chỉ có Khúc Phái Nhi và vợ chồng bọn họ.
“Vi Vi, thiếu chút nữa là vừa rồi tớ đã không nhận ra cậu.” Ngồi ở vị trí chủ toạ, trang điểm tinh xảo nhưng bởi vì còn đang ở trong thời kỳ mang thai, Khúc Phái Nhi cơ thể đẫy đà, cứng ngắc tươi cười.
Ngày thường thời điểm cô đi tập yoga, xung quanh đều là đủ loại phụ nữ mang thai. Hoặc là mập mạp, hoặc là vụng về, mà tuy rằng cô đã mang thai sáu tháng, trừ bỏ phần bụng cùng bộ ngực có chút lớn hơn, thì dáng người dường như đều không có gì thay đổi, hơn nữa sắc khí lại tốt, sẽ trang điểm, vẫn luôn là đối tượng làm gương cùng hâm mộ của mấy người phụ nữ ở phòng tập yoga.
Hôm nay ra cửa, cô còn đặc biệt trang điểm, lúc soi gương, đều cảm thấy bản thân khẳng định có thể làm chồng mê muội, kết quả trong nháy mắt từ lúc Tô Tuyết Vi xuống xe xuống xe kia, cô liền biết mình đã thua không thể bàn cãi.
Cô thậm chí còn không có trang điểm, làn da trắng nõn như tuyết, hồng hào tinh tế. Mặt mày ngũ quan, dáng người khí chất, không thể không nói thượng đế thật sự bất công, làm cho đàn ông không thể dời tầm mắt đi, phụ nữ thì ghen ghét đến phát cuồng.
“Hiện tại cậu đã đẹp hơn nhiều, đã đi phẫu thuật ở bệnh viện nào vậy? Quả thật là không nhìn ra dấu vết nào nha. Chúng ta là bạn thân, cậu cũng không nên giấu diếm tớ. Chờ sinh con xong, tớ cũng muốn xem trên mặt mình có chỗ nào có thể phẫu thuật hay không. Lúc trước tớ vẫn luôn cảm thấy mặt tớ có chút phì giống trẻ con, muốn đi làm cho mặt nhỏ chút, nhưng mà An Phong lại nói anh ấy thích tớ có chút thịt thịt như vậy, không cho tớ đi….” Khúc Phái Nhi nhập vai diễn kịch, Tô Tuyết Vi cố gắng nhịn cười, chờ cô ta nói mấy lời bạch liên hoa xong, so với đẳng cấp của cô ta, ngữ khí còn cao hơn, khiêm tốn nói: