Tạ An Phong là một cảnh sát hình sự, có mắt nhìn hơn người khác, tinh thần trọng nghĩa cũng nhiều hơn, để hiểu biết rõ ràng, anh lại tiến đến gần đôi nam nữ kia.
“Cô gái, chúng ta đều ở sân bay nói chuyện đã nửa ngày, bạn trai em cũng không thấy tới, em là cố ý không muốn cho anh số điện thoại, nên mới cố tình lừa tôi?” Người đàn ông lại đi phía trước một bước, ép cho người phụ nữ không ngừng lui về phía sau.
“Tôi nói đến thế mà anh không hiểu à, cứ cho là tôi không có bạn trai, nhưng việc cho anh số điện thoại hay không thì đó là quyền của tôi.” Người phụ nữ xoay người muốn chạy, lại bị người đàn ông giữ chặt lại.
Trên gương mặt người đàn ông béo núc ních thịt đầy vẻ khinh miệt cười nói: “Cô tỏ vẻ ngây thơ cái gì, mặc thành như vậy, còn không phải là muốn ở trên máy bay quyến rũ một kẻ có tiền hay sao? Ông đây có rất nhiều tiền, cô đi theo tôi đi.”
“Này anh, mong anh tự trọng, đều đã thế kỷ 21 rồi, mặc quần áo như nào là việc của tôi, anh từ trên máy bay liền bắt đầu làm phiền tôi, anh có tin tôi sẽ gọi cảnh sát báo cáo anh quấy rối tìиɧ ɖu͙© hay không!”
“Gọi cảnh sát? Cô cứ báo đi, xem cảnh sát là tin tưởng cô hay vẫn là tin tưởng tôi! Rõ ràng chính là cô quyến rũ tôi, giờ còn muốn chối à!”
“Anh đừng có quá đáng!”
Người phụ nữ liều mạng giãy giụa, lại không thể tránh thoát được. Cô gấp đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, chân tay luống cuống. Đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông đang tháo kính râm có đôi mắt phượng đẹp là Tạ An Phong, lập tức mắt sáng ngời.
“Bạn trai tôi tới, anh chết chắc rồi!”
Người đàn ông sửng sốt một chút, người phụ nữ nhân cơ hội tránh thoát, chạy về phía Tạ An Phong, một tay ôm chầm lấy anh.
Tạ An Phong còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe đến một làn gió thơm phức, ngực chạm vào một thân thể mềm mại của phụ nữ. Đôi tay cô thuận thế quấn lên cổ anh, cặp môi thơm để sát vào, cơ hồ dán ở trên vành tai anh, thở ra một luồng khí nóng.
“Anh ơi, tôi bị người ta quấn lấy làm phiền, cầu xin anh giúp giúp tôi, đóng giả làm bạn trai tôi, đem anh ta đuổi đi là được.” Người phụ nữ ngẩng đầu, cô đã tháo kính râm xuống, con ngươi màu cà phê long lanh nước ướŧ áŧ. Cô cắn chặt môi dưới, giống như quả anh đào chín mọng, ở một loạt hàm răng trắng tinh khẽ cắn xuống, dường như lập tức tràn ra chất lỏng ngọt lịm.