Cô Nương Trong Núi Công Lược Hoàng Đế Hôn Mê Liệt Giường

Chương 1: Xuyên làm cô nương trong núi nhặt được thiếu niên hoàng đế hôn mê

Chương 1: Xuyên làm cô nương trong núi nhặt được thiếu niên hoàng đế hôn mê

Lưu Tư Kỳ xuyên vào Hệ thống trò chơi sắc tình, nhiệm vụ phải công lược đổi lấy hảo cảm cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân.

Sau khi cô xem nội dung thế giới này thế nhưng phải cảm thán một câu, Hệ thống là muốn thách thức cô hay sao, để cô xuyên vào nơi thâm sơn cùng cốc liền không nói, lại để cho cô công lược nam nhân là cái người thực vật, hắn đã nằm liệt giường hơn 2 năm nay, vậy thì làm sao cô công lược hắn ta, công lược trong mơ sao.

Nguyên chủ Lưu Tư Kỳ là một thôn nữ chính hiệu, nàng ấy lớn lên trong núi, xung quanh mấy ngọn nút cũng chẳng có một hộ nào. Năm Lưu Tư Kỳ 5 tuổi, cha mẹ nàng xuống núi làm ăn đều đã bỏ mạng bởi thiên tai. Nàng được bà nội nuôi lớn, đến năm nàng 15 tuổi, bà nội liền qua đời, để lại nàng một mình ở nơi núi non hiu quạnh này.

Nguyên chủ chỉ có một mình, trước giờ chưa tiếp xúc qua nhiều người, một năm chỉ có hai lần nàng cùng bà nội xuống núi mua vật dụng. Nàng không tiếp xúc qua mấy người cho nên rất nhút nhát.

Hơn nữa kể từ sau khi bà nội chết, Lưu Tư Kỳ cũng không dám xuống núi một mình, những đồ dùng cần thiết đều đã có đủ, nếu như hỏng nàng liền tự tìm cách sửa hoặc phỏng theo làm một cái mới.

Nguyên chủ Lưu Tư Kỳ không chỉ rất khỏe, nàng cũng rất xinh đẹp và khéo léo. Mọi thứ trong núi cũng rất phong phú, Lưu Tư Kỳ sống ở đây cảm thấy rất tiện nghi. Nàng ấy nghĩ có lẽ cả cuộc đời cứ như vậy trôi qua.

Thế nhưng một ngày, sự xuất hiện của một thiếu niên đã phá vỡ sự yên bình của nàng ở nơi đây.

Hóa ra nàng chỉ là nhân vật phụ rất nhỏ bé, xuất hiện chớp nhoáng trong bước ngoặt thời niên thiếu của nam chính.

Thế giới này xoay quanh Tiêu Vệ là thế tử đương triều, con trai lớn của đại công chúa, cũng là cháu trai mà hoàng đế, thái hậu vô cùng yêu thương. Hắn không rõ tại sao Hoàng đế là yêu thương hắn một cách đặc biệt, thậm chí là hơn cả những đứa con của ông ấy.

Lần này khi Hoàng đế đi thị sát, không ngờ Hiền vương làm phản, bao vây muốn gϊếŧ toàn bộ bọn họ, ép Hoàng đế nhường ngôi. Tiêu Vệ vì bảo vệ Hoàng thượng mà dũng cảm một mình đánh xe ngựa dụ bọn chúng, để cho Hoàng đế an toàn đi con đường khác, kịp thời chờ đợi cứu viện.

Mà hắn không may mắn như vậy, cho dù Tiêu Vệ võ công cao cường cũng chỉ là một thiếu niên, không thể chống được cả trăm sát thủ được huấn luyện để gϊếŧ người.

Gϊếŧ được rất nhiều tên sát thủ nhưng Tiêu Vệ cũng trọng thương. Hắn bị bọn chúng áp sát ở vách núi, phía dưới chính là tử vực sâu không thấy đáy. Tiêu Vệ không còn lựa chọn, chỉ còn cách lao xuống vực, tìm đường sống trong chỗ chết.

Nếu như chỉ là bị thương nặng thì cũng không quá lâu sẽ tỉnh lại, thế nhưng Tiêu Vệ bất tỉnh hơn 2 năm nay thực chất là do hắn tìm được kho báu.

Thiếu niên mới 14 tuổi như hắn rơi xuống thế nhưng lại không chết, Tiêu Vệ chính là may mắn rơi vào một tầng lá cây.

Khi hắn tỉnh dậy, nhìn xung quanh âm u, không những thế còn có vài cái xác khô loanh quanh đó. Tất cả bọn họ rơi xuống đây đều không ai may mắn sống sót, Tiêu Viện chính là ngoại lệ đầu tiên.

Nhanh chóng đi khỏi đó liên tục 3 ngày 3 đêm, đói thì ăn quả rừng, cuối cùng hắn bỗng thấy một cái hang đá, Tiêu Vệ kiệt sức bèn chui vào hang tránh nạn, thế nhưng bất ngờ lại may mắn tìm ra kho báu ở đây.

Tiêu Vệ đánh giá một vòng trong hang, cái hang rộng rãi, bên trong không có dụng cụ sinh hoạt gì, nhưng lại có dấu vết của con người sinh hoạt trong một thời gian. Nhìn kỹ sẽ thấy vòng quanh vách hang đá đều được một vị cao nhân nào đó khắc chữ ghi lại bí kíp võ công, hơn nữa mỗi nét chữ đều như có nguồn sức mạnh muốn bộc phát.

Sau khi hắn đọc qua một lượt liền tìm đến chỗ ô bí mật trên vách đá như cao nhân đã nói, liền tìm được một viên đan dược.

Tiêu Vệ không biết tại sao bản thân lại vô cùng tin tưởng những lời này. Hắn uống đan dược, sau đó bắt đầu luyện võ.

Không cần hình mô tả thế võ, chỉ qua câu chữ, từng ý mà cao nhân muốn truyền đạt đều hiện lên rất rõ trong đầu hắn, tay chân và cả cơ thể giống như được thay thai hoán cốt, linh hoạt hơn rất nhiều và thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

100 ngày đêm, thế nhưng không cần ăn uống, Tiêu Vệ cứ như vậy mà luyện xong võ công tuyệt thế kia. Sau khi xong xuôi, hắn xếp bằng trên phiến đá lớn trong hang giống như một vị tiên nhân, cùng lúc đó chữ trên đá hóa thành vô số ánh sáng thuần khiết, nguyên khí nhanh chóng ồ ạt được hắn hút hết vào đan điền.

Tử vực lại chính là nơi linh khí dồi dào, không biết Tiêu Vệ đã luyện được thứ tốt gì, linh khí cứ như vậy đổ vào người hắn.

Chuyện này đối với những người tu luyện chính là cầu mà không được, thế nhưng Tiêu Vệ còn nhỏ tuổi, trong thời gian ngắn hấp thu quá nhiều thứ tốt, nên không thể lập tức "tiêu hóa" hết.

Đáng lẽ nguyên chủ sẽ không bao giờ đặt chân đến khu vực cái hang này, bởi vì bà cô từng dặn nơi này rất nguy hiểm, cô là đứa trẻ ngoan luôn vâng lời bà, nhưng nhiều năm qua đi, nguyên chủ Lưu Tư Kỳ cũng rất tò mò.

Chính là trong một lần đi vào sâu trong rừng tìm tòi thảo dược, cô liền tìm thấy hang động này, cũng thấy thiếu niên nằm trên tảng đá hôn mê bất tỉnh.

Nàng tưởng rằng hắn ta bị thương liền mang về chữa trị. Thiếu niên mới 14 tuổi nên không nặng, nàng giờ đã là cô gái 19 tuổi, còn rất khỏe, rất nhanh đã cõng hắn trở về nhà mình.

Sau này khi hắn đã tiêu hóa được đống thứ tốt kia, cũng quen với việc cơ thể tự động hút linh khí, thì Tiêu Vệ cũng tỉnh lại. Nhìn thấy một cô gái cầm con dao đang muốn cắt xuống cổ hắn, hắn liền tung một chưởng thẳng tay tiễn nàng xuống hoàng tuyền.

Khi tỉnh táo lại, lại thấy mái tóc rất dài của hắn đang cắt dở. Mà nàng ấy chỉ là muốn cắt bớt tóc cho hắn để chăm sóc tắm rửa cho hắn dễ hơn. Do là không có kéo, chỉ có thể dùng một con dao sắc để cắt.

Lúc bấy giờ hắn mới thực sự hối hận vì chính tay gϊếŧ chết ân nhân.

Thế nhưng đó chỉ là một chấm nhỏ của câu chuyện, hắn vẫn phải sống tiếp, còn tìm đường rời khỏi nơi này. Lúc này bên ngoài mọi chuyện đã xoay chuyển trời long đất lở.

Khi hắn trở lại, Thái tử và các hoàng tử, vương gia tranh chấp, gϊếŧ chóc lẫn nhau, Hoàng đế cáu giận thất vọng về bọn họ liền viết chiếu sẽ truyền ngôi cho Tiêu Vệ.

Thì ra hắn chính là con trai của hoàng đế và người ông ấy yêu, chỉ vì muốn hắn an toàn mà lớn lên, ông đã nhờ đại công chúa, chính là đại tỷ ruột của mình nuôi hắn.

Hắn năm đó cứu ông một mạng mà mất tích 3 năm, hiện giờ hoàng đế chỉ tin tưởng Tiêu Vệ mới có thể đảm đương được ngai vàng của Tề quốc.

Tiêu Vệ cứ như vậy lên làm hoàng đế Đại Tề, hắn võ công tuyệt đỉnh bình loạn trong nước, mà bất kể quốc gia nào có ý định xâm chiếm Tề quốc đều bị hắn diệt cho tan tác.

Mà kể từ đó về sau, lịch sử đều khắc khi nhờ có Vệ Đế mà đến gần hai trăm năm về sau thiên hạ vẫn được thái bình, dân chúng no ấm

Câu chuyện này tập trung vào nam chính Tiêu Vệ một đường thẳng đi lêи đỉиɦ cao nhất của một vị hoàng đế võ công cái thế, bình loạn thiên hạ. Mà nhiệm vụ hệ thống giao cho cô vẫn là công lược Tiêu Vệ, thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.