Giang Mật suy xét tới chuyện mọi người đều không thường xuyên được ăn thịt, nếu hiện tại bỗng nhiên ăn một lượng lớn thịt thì sẽ dễ bị tiêu chảy.
Cô lấy từ trong không gian ra hai con cá trích đặt trong thùng nước, đổ nửa thùng nước từ không gian vào, nháy mắt hai con cá đã sinh khí dồi dào.
Khi Giang Mật đọc tiểu thuyết thì mấy thứ như nước hay đất trong không gian đều là bảo vật đó!
Cô phát hiện không gian này rất thần kỳ, đồ ăn trong giỏ không hề héo úa, dù cho đã để bao nhiêu lâu, cũng sẽ luôn tươi ngon như trước.
Giang Mật thoáng suy tư, đi vào nhà tranh nhỏ trong không gian.
Trong nhà tranh trống rỗng, chỉ có một ít dụng cụ làm nông, có cái bàn, hai cái ghế dựa, ngoài những vật này ra thì cũng không còn đồ vật nào nữa.
Giang Mật đi ra khỏi không gian, cắt ra một miếng thịt heo, còn xương heo và thịt heo còn dư thì bỏ vào trong nhà tranh ở không gian.
Nếu thịt heo để trong không gian không bị hỏng, vậy thì sau này cô đã có một tủ lạnh từ thiên nhiên!
Cô lấy từ trong không gian ra một thùng nước, thử một ngụm, mát lạnh ngọt ngào, sự nóng nực của cơ thể cũng bay biến mà thay vào đó là mát lạnh sảng khoái.
Sự phát hiện này khiến cô trở nên bất ngờ, cô nhanh chóng thay nước trong ly thành nước suối ở không gian.
Làm xong hết mọi chuyện, Giang Mật lấy từ không gian ra hai trái cà chua, một trái mướp, một trái cà, ớt nhỏ cùng củ tỏi, sau đó ngồi xổm trước bếp nhóm lửa.
Phòng bếp vừa chật vừa nhỏ, nhưng sạch sẽ và được thu dọn ngăn nắp.
Giang Mật nấu nước, rửa đồ ăn, rồi thái rau củ.
Sau khi nước sôi thì vo gạo và cho vào nồi, sau khi cơm chín được một nửa thì múc ra cho vào cái chõ để hấp cơm.
Tối nay cô dự tính làm món cà tím cùng thịt bằm, cô vắt nước của trái cà được ngâm trong hũ ra, như vậy khi ăn sẽ không có nhiều dầu.
Giang Mật đợi chảo thật nóng rồi bỏ dầu vào, cho thịt bằm vào xào đến khi chuyển màu rồi cho tỏi băm, ớt kê vào. Mùi thơm của thịt và tỏi tràn đầy cả phòng bếp.
Cô cho cà tím vào xào, rưới nước sốt đã chuẩn bị sẵn vào, mùi hương ngào ngạt từ cửa sổ bay ra ngoài.
Triệu Đông Hải còn chưa đến sân nhà họ Tiêu đã ngửi được một mùi thơm, khiến anh ta muốn chảy nước miếng, vốn dĩ bụng không đói thế mà đã bắt đầu kêu.
Kỹ năng nấu ăn của Tiêu Lệ tốt như vậy à?
Triệu Đông Hải nuốt vài ngụm nước miếng, theo mùi đi vào nhà họ Tiêu, thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang bận rộn ở phòng bếp.
"Mật nhi, sao em lại nấu cơm?"
Triệu Đông Hải rất bất ngờ, Giang Mật ở nhà đã được nuông chiều từ bé, chưa từng phải làm qua chuyện gì thế mà có thể nấu cơm thơm ngon như vậy, hại anh ta cứ muốn chảy nước miếng ra ngoài!
Anh ta nhìn khuôn mặt hồng hào của Giang Mật, ánh mắt thẳng tắp.
Cảm thấy dáng vẻ cô mặc tạp dề, tay đeo găng tay vải màu lam đang đứng trước bếp cầm cái sạn, so với bộ dáng của cô ngày thường thì quyến rũ hơn nhiều.
Anh ta hối hận rồi!
"Mật nhi, khi em ở nhà ngay cả chén em còn chưa từng rửa qua, sao vừa đến nhà họ Tiêu đã phải làm việc này rồi. Tiêu Lệ này thật quá đáng! Anh ta chỉ là một tên nghèo hèn sao có thể xứng để em nấu cơm cho anh ta chứ?" Vẻ mặt Triệu Đông Hải đau lòng, thật tình cảm thấy Tiêu Lệ không xứng đáng để cho Giang Mật phải chịu khổ.
Anh ta đến gần bếp, cà và thịt bằm trong nồi phát ra tiếng xèo xèo, tỏi băm cùng ớt đã điểm xuyến trong những hạt gạo trắng ngần, một mùi hương cay nồng xộc thẳng vào mũi anh ta.
Giang Mật rắc một nắm hành bỏ vào trong nồi, mùi hương của hành lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra một mùi kỳ lạ, khiến anh ta nuốt nước miếng "ực" một cái, muốn trực tiếp bốc đồ ăn trong nồi để ăn.
Triệu Đông Hải khó khăn dời tầm mắt, tiếp tục nói: "Em cùng tên đó ly hôn đi, sau đó gả cho anh, em sẽ không cần phải chịu khổ nữa".
Tiêu Lệ cùng Tiêu Dương từ trong ruộng trở về, vừa mới đi đến sân đã nghe được những lời này của Triệu Đông Hải, bước chân cũng dừng lại.