Cuộc Gặp Gỡ Chí Mạng

Chương 22

Quyển 2 - Chương 10: Người thân
Thời gian là thứ công bằng nhất, nó sẽ không vì có người sắp chịu giày vò mà tăng nhanh tốc độ, càng không vì người có sinh lòng lưu luyến mà bước chân chậm lại. Loáng một cái đã đến sinh nhật Lâm Uyển, ngày này chẳng có gì đặc biệt, mặt trời ló ra từ đằng Đông, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu lên giường, đồng hồ báo thức reo vang đúng sáu giờ rưỡi.

Đến khi Lâm Uyển vào phòng vệ sinh mới phát hiện ra một điểm đặc biệt, bàn chải đánh răng của cô vắt ngang cốc súc miệng, bên trên còn quẹt một vệt kem đánh răng. Cô ngẩn người hồi lâu mới chậm rãi nhấc bàn chải lên, lúc súc miệng phát hiện nước trong cốc vẫn còn ấm.

Lâm Uyển lòng chất chứa tâm sự, súc miệng xong rồi đi thay đồ, lúc đến phòng ăn, Trần Kình đang ngồi cạnh bàn xem báo. Cô ngồi xuống, nhìn thấy bữa sáng trước mặt bỗng sững người, trứng rán hơi già còn hình dạng rất khó coi, cháo gạo hình như đã nấu thành cơm khô rồi lại thêm nước, chỉ hai món rau trộn trông còn tạm ổn…

Trần Kình liếc nhìn Lâm Uyển, bỏ báo xuống xoa tay nói: “Đừng chê, tuy hình thức hơi khó coi nhưng mùi vị cũng được.”

Lâm Uyển khó hiểu ngẩng đầu hỏi: “Anh làm à?”

“Ừ.”

“Chẳng trách.”

Trần Kình mất thể diện ho một tiếng rồi nói: “Tự thỏa mãn đi chứ, cho em xem của tôi này.” Hắn nói rồi chỉ vào đĩa của mình, nói như thật: “So sánh là cội nguồn của hạnh phúc.”

Lâm Uyển nhìn qua, nhất thời không nhịn được nhếch miệng cười một cái, xúc một thìa cháo nếm thử, biết nói sao đây, chẳng còn thứ gì khó nuốt hơn thứ này. Cô nghĩ một lát vẫn nói: “Cái đó, tốt nhất đừng ăn, bị cháy khét rồi.”

Trần Kình dửng dưng, nghe lời cô dùng đũa gẩy một miếng trứng rán cháy ra. Hắn đang ăn dở bỗng dưng có điện thoại, Lâm Uyển ăn xong thu dọn bát đĩa của mình vào phòng bếp, lúc rửa bát thoáng thấy trong thùng rác cạnh chân có một đống vật thể đáng nghi. Cô cúi đầu nhìn cẩn thận, thì ra là hai quả trứng rán cháy.

Cô giữ nguyên tư thế, lòng rối bời quan sát một lúc lâu, mãi đến khi giọng nói của Trần Kình vọng đến từ phía sau cửa: “Đang làm cái gì đấy?”

Lâm Uyển giờ mới phát hiện trong tay mình vẫn cầm một chiếc bát, vòi nước vẫn đang mở… Cô vội vàng khóa vòi, không ngẩng đầu hỏi: “Anh ăn xong rồi?”

“Ừ.”

“Đem bát qua đây.”

“Ờ.”

Dọn dẹp xong xuôi, Trần Kình đưa Lâm Uyển đi làm như thường lệ. Đang đi hắn bỗng dừng lại bên đường, Lâm Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hắn đi vào một cửa hàng hoa phía sau. Lúc ra ngoài, trong tay hắn là một bó hoa lớn, hôm nay hắn mặc một bộ âu phục màu đen trông vô cùng sang trọng và anh tuấn, Lâm Uyển nhìn hắn cầm bó hoa bước từng bước lại gần mà trong đầu xuất hiện những liên tưởng cũ rích.

Lúc hắn lên xe Lâm Uyển mới nhìn rõ thì ra là một bó hoa hồng trắng, hắn đưa hoa cho cô: “Cho em này, thấy cửa hàng hoa mới nhớ ra chưa từng tặng hoa cho em.”

Lâm Uyển nhận lấy, khẽ nói: “Cám ơn.”

Nhìn hoa hồng trắng kiều diễm, cô bất giác nhớ đến bó hoa tử uyển ở Tây Sơn kia, hắn đã từng tặng hoa cho cô. Cô chợt thấy thất vọng, trí nhớ của mình lại còn tốt hơn hắn, chẳng qua là một bó hoa dại mà thôi. Nhưng cô chẳng thể ngăn cản mạch suy nghĩ của bản thân, rất nhanh đã liên tưởng từ hoa dại sang nhiều thứ.

Cô nghĩ đến cái đêm hôm đó, âm nhạc khơi gợi lòng thương cảm khiến cô muốn dựa dẫm vào hắn, coi hắn như chiếc phao cứu mạng nên đáp lại một cách nồng nhiệt… Và rồi hắn thật sự đã trở thành chiếc phao cứu mạng của cô, hắn lôi cô trở lại từ bàn tay tử thần, đến tận hôm nay cô vẫn nhớ rõ sắc mặt trắng bệch của hắn…

Khi xe dừng, Lâm Uyển mới vùng vẫy thoát ra khỏi chuyện cũ, Trần Kình nói: “Buổi trưa tôi đón em đi ăn.”

Cổ họng Lâm Uyển hơi nghẹn ngào “ừ” một tiếng rồi vội vàng xuống xe, như thể đang hốt hoảng trốn chạy điều gì đó.

Lâm Uyển bồn chồn bất an cả buổi sáng, bó hoa hồng trắng ở góc bàn luôn có thể dễ dàng bẻ ngoặt sức chú ý của cô. Tiểu Tạ lo lắng: “Tại sao bạn trai cậu không tặng cậu hoa hồng đỏ nhỉ, nhưng hoa hồng trắng cũng rất đẹp, tượng trưng cho sự thuần khiết, cao quý và ngây thơ…”

Lâm Uyển nghe thấy, tự cười bản thân, “thuần khiết” ư?

Buổi trưa. Còn chưa tới mười một giờ, Trần Kình đã gọi điện bảo đang ở ngoài tòa soạn. Hắn đưa cô đến một nhà hàng lớn ở khu vực yên tĩnh, trang trí không quá lộng lẫy nhưng rất có tiếng ở vùng này, nghe nói muốn đến đây ăn cơm đều phải đặt trước ba ngày. Xuống xe, hắn nắm lấy tay Lâm Uyển một cách tự nhiên, nói: “Uyển Uyển, lát nữa phải gặp một người.”

Bước chân Lâm Uyển bỗng ngừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Ai thế?”

“Một người rất muốn gặp em.” Thấy vẻ mặt do dự của cô, hắn liền bổ sung: “Yên tâm, tôi sẽ không hại em.”

Lâm Uyển không khỏi hoài nghi trong lòng, nhưng cũng không đoán được nguyên do.

Phục vụ dẫn họ đi qua hồ nước có quái thạch đứng sừng sững ở đại sảnh tầng một, lên gian phòng bốn người trên tầng hai, bên trong đã có một người ngồi. Người đó thấy họ bước vào lập tức đứng dậy, là một người đàn ông năm mươi, sáu mươi tuổi, mặc áo sơ mi màu xanh đen không thắt cà vạt, dáng người gầy nhom, sắc mặt nhợt nhạt, dung mạo tuấn tú, nhưng trên trán đã hằn rõ những vết sầu muộn. Lúc Lâm Uyển nhìn rõ gương mặt người này, cô lập tức chết lặng tại chỗ. Người đàn ông thấy vẻ mặt vô cùng phức tạp của cô, mở lời có chút khó khăn: “Uyển Uyển…” Giọng nói khàn khàn, dường như muốn nói nhiều hơn nữa nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Lâm Uyển cũng chẳng để ông có cơ hội, sau vài giây đờ đẫn, cô quay người xông ra ngoài.

Trên gương mặt người đàn ông hiện rõ sự thương cảm sâu sắc, Trần Kình nói với ông: “Bác đợi chút, cháu đi xem thế nào.”

Lâm Uyển bước thoăn thoắt xuống tầng, đi đến đại sảnh bỗng dừng chân, chỉ về phía gian phòng, chất vấn Trần Kình đang đuổi theo: “Chuyện này là thế nào?”

Trần Kình bình tĩnh trả lời: “Cha em rất muốn gặp em, tôi có sắp đặt một chút.”

Lâm Uyển nghe thấy “hừ” nhạt một tiếng, nghiến răng mỉa mai nói: “Anh quan tâm nhiều quá đấy, ngay đến việc gia đình tôi cũng phải nhúng tay vào.”

Trần Kình không tỏ thái độ gì, Lâm Uyển lúc này như một con nhím xù lông, những chiếc gai nhọn ấy khiến người ta phải đau lòng. Hắn thầm thở dài, đi đến gần cô thành thật giải thích: “Uyển Uyển, không phải tôi cố tình can thiệp chuyện riêng của em, chỉ là tôi hi vọng sau này em có một chỗ dựa, cho dù ông ấy hoàn toàn không đúng nhưng dẫu sao vẫn là cha ruột của em, cũng là người thân nhất với em trên thế giới này.”

Lâm Uyển khịt mũi, nản lòng: “Không phải tôi không muốn gặp ông ấy, là ông ấy không chịu gặp tôi.” Cô cười gượng, “Đã bốn, năm năm tôi chưa gặp ông ấy, vừa mới nhìn thấy ông ấy tôi đã cảm thấy rất xa lạ, thậm chí tôi không biết nên mở lời với ông ấy ra sao.”

Trần Kình đặt tay lên vai cô, đau lòng nói: “Uyển Uyển, tôi có thể hiểu tâm trạng của em…”

Lâm Uyển cười khổ, “Anh không thể hiểu đâu.” Cô gạt tay hắn xuống nói: “Người nắm mọi thứ trong tay như anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được.”

Trần Kình im lặng một lúc, dịu giọng hỏi: “Nhưng hiện tại cha em đã hối hận thật lòng, em không thể cho ông ấy thêm một cơ hội sao?”

Lâm Uyển sững người không lên tiếng, một tia đấu tranh lướt qua trong mắt, liền nghe hắn nói: “Em cũng thấy cha em rồi đó, bây giờ sức khỏe của ông ấy không tốt…”

Lâm Uyển bỗng ngẩng đầu hỏi: “Ông ấy sai rồi?”

Trần Kình nhìn vào mắt cô, khẽ nói: “Tiểu đường loại 2 dẫn đến ung thư não.”

Lâm Uyển trợn trừng mắt không dám tin, lẩm bẩm nói: “Ung thư? Sao lại như vậy?”

Trần Kình thở dài: “Năm trước tôi đi tìm cha em, mong rằng mọi oán hận giữa hai cha con sẽ tiêu tan, lúc đó tình trạng của ông rất nghiêm trọng, luôn phải ở bệnh viện để theo dõi.”

Lệ hoa hiện lên trong mắt Lâm Uyển, cô vặn hỏi: “Tại sao anh không nói với tôi?”

“Uyển Uyển, lúc đó cảm xúc của em không ổn định, tôi lo em bị kích động, cha em cũng nghĩ như vậy, mấy năm nay ông ấy luôn hổ thẹn, nhớ lại tất cả những gì mình đã làm trước kia ông ấy càng không có mặt mũi nào đối diện với em…”

Lâm Uyển bỗng cười khẩy thành tiếng, “Đây là logic gì thế? Cứ giấu tôi như vậy, nếu ông ấy thật sự…” Cô không thể nói tiếp, giơ tay bịt miệng, nước mắt tuôn trào.

“Uyển Uyển!” Trần Kình lấy trong túi ra một chiếc khăn tay giúp cô lau nước mắt, an ủi: “Em đừng lo, cha em sau đó đã làm phẫu thuật, rất thành công, bây giờ đang trong giai đoạn hồi phục.”

Lâm Uyển lắc đầu nói nhỏ: “Mọi người không nên như vậy.”

Dứt lời, cô liền chạy nhanh đến gian phòng vừa nãy. Trần Kình nhìn bóng cô vội vàng rời đi, hắn mỉm cười rồi thở dài. Dạo này hút thuốc quá nhiều, tự nhiên ngừng hút lại thấy hơi thèm, nghĩ rằng cha con họ lâu ngày gặp mặt, chắc chắn sẽ nói chuyện rất lâu, hắn liền tìm ngay một nơi thanh tịnh để hút thuốc.

Ông Lâm suy sụp tinh thần đang ngồi đó, nghe thấy tiếng cửa liền ngẩng đầu, thấy Lâm Uyển mắt ông bỗng sáng rực, đứng dậy vui vẻ gọi: “Uyển Uyển!”

Lâm Uyển chợt dừng bước, cảm giác lạ lẫm xen lẫn quen thuộc kia lại bùng lên lần nữa. Cô khụt khịt, nói bằng giọng mũi: “Cha…”

Ông Lâm vừa vui vừa bất ngờ, vẫy tay nói: “Uyển Uyển mau lại đây.”

Lâm Uyển mừng mừng tủi tủi bước đến, do dự một lúc rồi ngồi xuống đối diện, nhìn gần thế này quả thật trông ông đã già đi nhiều lắm, cô nghẹn ngào một lát rồi nói: “Con xin lỗi, con không nên giận dỗi cha, con nên tới thăm cha…”

Mắt ông Lâm bỗng đỏ hoe, nắm chặt bàn tay đặt trên bàn của con gái nói: “Uyển Uyển, là cha không tốt, cha không xứng làm cha, con gặp phải chuyện lớn như vậy mà cha không thể ở bên con.”

Lâm Uyển lắc đầu nói: “Đã qua rồi.”

Ông Lâm áy náy: Uyển Uyển, cha xin lỗi con, khi nằm viện hai năm cha coi như đã hiểu ra rồi, đây đều là báo ứng…”

Lâm Uyển liền nắm lấy tay ông nói: “Cha đừng nói vậy.”

“Người xưa nói cấm sai, người làm có trời biết. Cha và mẹ con không làm tròn trách nhiệm của bậc cha mẹ, vứt bỏ đứa con của chính mình, bây giờ ông trời đã báo ứng tất cả. Thân thể này của cha coi như đã tàn, nếu không phải A Kình giúp đỡ tìm được chuyên gia ngoại quốc làm phẫu thuật thì ngay cả năm nay cha cũng không vượt qua nổi. Mẹ con cũng phải nhận một cái chết oan uổng…”

Lâm Uyển nghe thấy tên Trần Kình bỗng sững sờ, còn chưa kịp nghĩ cẩn thận lại bị kinh hoàng bởi câu tiếp theo của ông, ông vẫn xót xa nói tiếp: “Bà ấy còn trẻ như vậy…”

Lâm Uyển môi run run hỏi: “Cha nói gì cơ? Mẹ làm sao?”

Ông Lâm kinh ngạc một lúc, hình như do dự có nên nói hay không, Lâm Uyển lại gặng hỏi: “Rốt cuộc mẹ làm sao?”

“Mẹ con đã qua đời từ năm năm trước rồi.” Ông Lâm trầm giọng, “Mười mấy năm trước bà ấy đi theo tên Hồng Kông kia di dân sang Mỹ, tên đó làm ăn kinh doanh đắc tội với người ta, bị người ta đặt bom trong xe ô tô…” Ông nói đến đây thì nghẹn lời, mãi lâu sau mới trở lại bình thường, nhìn vào mắt con gái, thương cảm nói: “Uyển Uyển, mẹ con chết thảm, đến xác cũng không thể giữ lại toàn vẹn, con đừng trách bà ấy, được không?”

Lâm Uyển không lên tiếng, cô vẫn chưa tiếp nhận nổi tin tức này, “bom”… Cách gϊếŧ người này cô mới chỉ thấy trong phim, tại sao có thể xảy ra với bà ấy… Cô cũng không thể nói rõ hiện giờ cảm giác của mình là gì, cứ như nghe thấy tin tức phát trên ti vi, thông báo một vụ tai nạn do con người gây ra, vừa thổn thức lại vừa đau khổ.

Đúng. Là đau.

Không biết ngóc ngách nào đó trong cơ thể đã bắt đầu âm ỉ.

Ông Lâm thấy con gái thẫn thờ ngồi đó bèn rút từ trong túi áo khoác một thứ gói trong khăn vuông, cẩn thận mở ra rồi cầm lấy một tấm ảnh đưa đến: “Đây là thứ còn giữ lại khi nhà họ thuê người thu dọn di vật.”

Lâm Uyển dùng ngón trỏ dịch ảnh qua xem thử, tấm ảnh này không hề xa lạ với cô, ngày trước trong quyển album gia đình cũng có một tấm, chỉ có điều đã bị xé thành ba phần. Tấm ảnh chụp lúc cô tròn 100 ngày tuổi, cũng là tấm ảnh gia đình duy nhất trong nhà cô. Trong ảnh, người đàn ông anh tuấn, người phụ nữ dịu dàng, trong tay hai người bế đứa bé trắng trẻo mũm mĩm…

Cha cô giọng run run, tiếp tục nói: “Mấy năm nay cha cứ không hiểu ra, cha thù oán mẹ con, hận bà ấy tuyệt tình, còn liên lụy cả con, mãi đến dạo trước A Kình cho người tìm bà ấy mới biết bà ấy đã không còn. Nhìn thấy thứ này mới biết, ít nhất trong lòng bà ấy vẫn có chúng ta…”

Lâm Uyển ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh, nghe thấy một tiếng “lách tách” vang lên mới ý thức được mình đã rơi lệ, giọt lệ đó vừa hay rơi lên gương mặt của người phụ nữ trong ảnh, cô vội vã lau đi. Cô nhìn dung mạo của người phụ nữ đó, trông bà ấy và mình giống nhau đến vậy, nhưng bà còn xinh đẹp hơn mấy phần.

Một chiếc khăn giấy đưa đến trước mặt, bàn tay cầm chiếc khăn gầy gò nhợt nhạt, mạch máu xanh hằn trên làn da lấm tấm vết đồi mồi. Lâm Uyển thấy vậy mà xót xa trong lòng, vội vàng nhận lấy. Chưa lau khô nước mắt cô đã nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, hai cha con cùng ngẩng đầu nhìn, thì ra Trần Kình đã quay lại.

Hắn bước nhanh tới, nhìn thấy tấm ảnh trước mặt Lâm Uyển, cau mày nói: “Bác trai, không phải chúng ta đã nói…”

Ông Lâm hậm hực: “Ta nhất thời xúc động nên không nhịn nổi.”

Ánh mắt Trần Kình lại hướng về gương mặt Lâm Uyển, trên má cô còn vương hạt lệ óng ánh, hắn đau lòng hỏi: “Uyển Uyển, em vẫn ổn chứ?”

Lâm Uyển gật đầu, hắn dùng luôn ngón tay quệt nước mắt cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn ông Lâm nói: “Bác trai, sức khỏe bác vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, phải tránh hao tổn tinh thần. Hôm nay là sinh nhật Uyển Uyển, hai cha con đã lâu không gặp, chúng ta nói chút chuyện thoải mái nhé, được không?”

Ông Lâm thu lại tấm ảnh, gật đầu: “Phải đó, Uyển Uyển, cha còn chưa chúc con sinh nhật vui vẻ kìa.” Dứt lời, ông lấy từ trong túi bên cạnh ra một chiếc hộp tinh xảo đưa cô, xúc động nói: “Cha nhớ ngày trước con thích ăn chocolate hạt dẻ loại này, mỗi lần đi công tác về cha đều mang cho con một hộp, còn con thì rất vui, bây giờ vẫn thích chứ?”

Nhắc đến chuyện xưa, Lâm Uyển không tránh khỏi có chút thất thần. Hồi nhỏ đúng là cô thích ăn chocolate, nhưng sau khi nghĩ lại, chocolate khi ấy đối với cô chỉ là một sự chứng minh, chứng minh rằng cha vẫn yêu thương cô, vẫn nhớ đến cô. Từ đó về sau cô dần hình thành thói quen thích ăn đồ ngọt, bởi nó mang lại cho cô một cảm giác hạnh phúc. Nhất thời những cảnh tượng ảm đạm ấy đều bị phơi bày, cô bỗng không chú ý đến ánh mắt mong đợi của người đối diện.

Trần Kình ôm vai cô, cười nói với ông Lâm: “Cô ấy bây giờ vẫn thích ăn đồ ngọt kiểu này, may mà ăn thế nào cũng không béo, nếu không nhất định sẽ biến thành heo con béo ú.”

Nét mặt ông Lâm giờ mới thoải mái đôi chút, lại rút từ trong túi áo ra một tấm thẻ đặt lên trên hộp, hơi áy náy nói: “Cũng không biết con gái các con thích gì, con muốn gì thì tự mình mua nhé.”

Lâm Uyển bừng tỉnh, vội từ chối: “Không cần đâu, tiền cha gửi ngày trước vẫn còn rất nhiều, lương của con bây giờ cũng đủ dùng rồi.”

Ông Lâm kiên trì: “Cầm lấy đi, bây giờ cha cũng chỉ có thể bù đắp cho con về mặt này thôi, người trẻ tuổi các con cần tiêu nhiều thứ, giao tiếp, du lịch, vui chơi, cái gì cũng cần tiền. Bây giờ có bạn trai rồi còn phải trang điểm ăn mặc đẹp đẽ cho mình chút chứ?”

Lâm Uyển bỗng nóng bừng, cũng không tiện chọc phá, Trần Kình ở bên tương kế tựu kế: “Bác trai, câu này bác nói sai rồi, cháu lại mong Uyển Uyển đừng mặc đẹp quá, như thế cháu sẽ bị áp lực lắm.”

Ông Lâm thấy con gái cúi đầu lặng thinh còn tưởng cô đang xấu hổ, ông vui vẻ cười phá lên, gương mặt nhợt nhạt cũng trở nên sinh động hơn nhiều.

Bầu không khí chuyển biến tốt đẹp, Trần Kình bảo người tới gọi món, hắn chăm sóc đến cả sức khỏe của ông Lâm, món rau chủ yếu gọi những thứ dễ tiêu. Trong bữa ăn, ông Lâm hỏi thăm tình hình gần đây của con gái, vì Trần Kình có mặt nên ông tránh hỏi những chuyện không vui, đa số chỉ hỏi về công việc và sinh hoạt thường ngày. Lâm Uyển thì hỏi một câu đáp một câu, trong thời gian ngắn mà cô phải tiếp nhận quá nhiều thông tin nên tâm trạng rất nặng nề, đối với tình hình lúc này lại càng thấy khó chịu hết sức.

Trần Kình quả rất quen với ông Lâm, dù Lâm Uyển không trò chuyện cũng sẽ không tẻ nhạt. Hai người dần dần nói tới chuyện làm ăn, ông Lâm kinh doanh một nhà máy may mặc tầm trung, làm theo đơn đặt hàng cho mấy nhãn hiệu nước ngoài, kể rằng hiện giờ lợi nhuận càng ngày càng thấp. Trần Kình kiến nghị ông đi theo con đường độc lập thiết kế, thành lập nhãn hiệu của riêng mình, còn về thủ tục liên quan hắn có thể giới thiệu người quen giúp đỡ.

Lại bàn đến hoàn cảnh khó khăn của Chí Thành hiện nay, ông Lâm thành thật: “A Kình, nếu cháu cần gì cứ việc nói, tuy bác không có nhiều tiền nhưng ít ra vẫn có thể giúp cháu đôi chút.”

Trần Kình vội vàng từ chối: “Tấm lòng của bác cháu xin nhận, chút vấn đề này tự cháu có thể giải quyết.”

Lâm Uyển nghe hai người nói chuyện thân thiện cảm thấy hết sức khó chịu, nghe đến chủ đề này liền liếc nhìn người bên cạnh, khẽ hỏi: “Anh thật sự không cần?”

Mấy ngày trước cô đọc báo mạng biết được Chí Thành trong tình thế nước sôi lửa bỏng đã bán một mảnh đất để giải quyết tài chính. Có bình luận nói rằng đây là kế sách tạm thời không có gì đáng trách, cũng có người nói kinh doanh bất động sản mà bán đất là đã đến bước đường cùng, quả là xót xa. Nhưng thấy hắn hằng ngày đều phải đãi khách đến tận đêm muộn là cô biết khó khăn của công ty hắn vẫn chưa hoàn toàn lắng dịu.

Trần Kình tỏ ra hơi khó chịu, liền nói: “Thật sự không cần, tôi có cách.”

Kết thúc một bữa cơm tốt đẹp, người hài lòng nhất là ông Lâm, tiếp đó là Trần Kình, cảm nhận của Lâm Uyển thì có thể bỏ qua không tính. Lúc ra khỏi gian phòng, ông Lâm còn vỗ vai Trần Kình nói: “A Kình này, có cháu chăm sóc Uyển Uyển thì bác yên tâm rồi.”

Trần Kình mỉm cười đồng ý, Lâm Uyển cúi đầu không lên tiếng. Hai người họ càng thân thiết cô lại càng khó chịu, bực bội, hoảng loạn như kẻ nói dối tày đình bị lật tẩy. Cô cảm thấy dường như có một bàn tay vô hình bóp nghẹn cổ họng mình, ngay đến hít thở cũng trở nên khó khăn, cuối cùng cả mí mắt cũng gây thêm phiền phức cho cô, giật giật từng hồi không chịu ngừng lại.

Ba người đi đến cửa chính vừa hay gặp phải một nhóm người tiến vào, Lâm Uyển trong lúc hoảng hốt nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình. Cô chầm chậm ngẩng đầu, khi nhìn rõ người trước mặt cô như bị sét đánh, nhấc chân lên cứ như không biết làm thế nào để hạ xuống đất, cả người run lẩy bẩy, Trần Kình đi song song vội vươn tay đỡ lưng cô.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu rọi đáp lên gương mặt Lâm Uyển, cả người cô phơi bày dưới ánh nắng, không có cách nào lánh mình. Cô chợt muốn cười, thứ phải đến sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Mấy người đối diện càng tiến gần thêm, Trần Kình và ông Lâm cũng đã dừng lại. Rõ ràng chỉ cách có mấy bước chân nhưng Lâm Uyển cảm thấy mình đã đi qua cả dãy núi non trùng điệp. Cô như dùng hết sức lực toàn thân mới có thể mở lời, tuy khó khăn nhưng rõ ràng: “Bác trai, bác gái.”

Dưới sự giúp đỡ của trợ lý, ông Lâm lên taxi về khách sạn. Đến tận khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, Lâm Uyển vẫn ngơ ngác đứng trước cửa nhà hàng, toàn thân mềm nhũn cực độ, dường như đã bị người khác rút cạn sinh khí, lại như một cây nhỏ bị ánh nắng gay gắt phơi héo khiến người khác tiếc thương. Trần Kình đặt tay lên vai cô gọi: “Uyển Uyển?”

Cô quay đầu nhìn hắn, đôi mắt trống rỗng.

Trái tim Trần Kình nhói đau, trầm giọng nói: “Để tôi nói với họ.”

Lúc này trong mắt Lâm Uyển mới xuất hiện chút cảm xúc nhưng giọng nói hết sức bình tĩnh: “Không cần, đây là việc của riêng tôi.”

Thái độ điềm tĩnh của cô khiến Trần Kình không hiểu nổi, bàn tay cũng tăng thêm lực, xoay cô về phía mình, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Uyển Uyển, em hãy nhớ, đây không phải lỗi của em, từ đầu đến cuối em đều là người chịu tổn thương, em không cần hổ thẹn với bất cứ ai.”

Lâm Uyển vẫn chẳng chút biểu cảm như không nghe thấy lời hắn, Trần Kình chợt chuyển giọng châm biếm: “Hơn nữa không phải họ đã vứt bỏ quyền lợi truy cứu để bảo vệ bản thân ư, họ có tư cách gì mà đòi hỏi em?”

Lâm Uyển nghe thấy câu này cuối cùng đã mở miệng, giọng hơi khàn: “Anh đừng nói vậy, họ cũng khó khăn…”

“Phải, ai cũng có khó khăn, tất cả đều là lỗi của tôi.” Trần Kình hơi nổi giận, trách móc: “Nhưng tôi chẳng phải vô duyên vô cớ đi hại người khác, không phải đều do dòng đời xô đẩy sao?”

Lâm Uyển khẽ cười một tiếng, nụ cười hơi bất lực, lại có phần mỉa mai.

“Uyển Uyển, em có thể ích kỉ một chút.” Trần Kình siết chặt tay giữ lấy bờ vai gầy của cô, dường như muốn nhào nặn suy nghĩ của bản thân lên cơ thể cô vậy. Gương mặt không chút cảm xúc này của cô làm hắn nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt. Lúc đó cô khiến hắn động lòng, nhưng lúc này cô lại khiến hắn hoảng sợ.

“Sao anh biết tôi không ích kỉ?” Lâm Uyển tự lẩm bẩm một câu rồi ngước mắt nhìn hắn hỏi: “Anh biết bây giờ tôi có cảm giác gì không?”

“Nhẹ nhõm.” Cô khẽ thốt ra hai chữ.

Trần Kình cau mày nói: “Uyển Uyển, em không được gánh vác những thứ không đáng lên người mình.”

Lâm Uyển thở dài, mệt mỏi nói: “Tôi muốn ở một mình.”

Lâm Uyển bước đi chậm rãi vô định dọc theo con đường, gió đầu hạ ấm áp thổi qua mặt nhưng cô lại rùng mình ớn lạnh. Cô nhớ hồi nhỏ, tan học xong không muốn về ngôi nhà lạnh lẽo đó, cô đành đi lang thang giống như bây giờ, gặp quầy đồ ăn vặt liền mua một ít nếm thử, nhìn thấy những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh nào thú vị cô đều mua một ít, dù sao trong túi luôn có tiền tiêu vặt mà đối với trẻ con khi đó quả thực rất xa xỉ.

Không ngờ đã gần hai mươi năm trôi qua, bản thân vẫn như vậy, lẻ loi một mình chẳng có chỗ dựa giống như cánh bèo nổi trôi trên dòng nước xiết. Hôm nay cô phải chịu đựng cùng lúc những chấn động rất lớn, gặp được cha, còn cả chuyện của mẹ. Cha vẫn khỏe mạnh nhưng vừa trải qua căn bệnh nguy hiểm, mẹ cô đã qua đời nhưng bà giữ lại một tấm ảnh gợi lên sự mềm yếu tận đáy lòng cô. Thật ra với cô, tha thứ hay không chỉ là một vấn đề mang tính khái niệm. Đã nhiều năm trôi qua, những đau thương và oán trách từng không thể tháo gỡ đã hóa thành mây khói, phát triển thành khoảng cách, muốn đi đến gần cần phải có thời gian.

Một đôi học sinh yêu nhau đang cười đùa lướt qua bên cạnh. Lâm Uyển nhìn theo hình bóng tràn trề sức sống thanh xuân của họ lại nhớ đến Vương Tiêu, nhớ những năm tháng họ cùng nhau đi qua những con đường ngập tràn mùi hoa sơn chi ấy. Hiện thực là trò đùa dai khoa trương nhất, giữ anh lại trong tháng năm xưa tươi đẹp, mài giũa cô đến mức thay đổi hoàn toàn…

Sau đó Lâm Uyển không thể không lần nữa đối diện với hiện thực, nhớ lại cảnh tượng vừa xong mà cô gắng sức muốn quên đi. Bác gái liếc nhìn đã nhận ra nét giống nhau trên gương mặt của cha cô và cô, ánh mắt đảo đi đảo lại ở đó. Cô đành giới thiệu đây là cha cháu, hai bên chẳng hề lúng lúng hỏi han vài câu.

Cô không thể bỏ qua vẻ mặt của bác trai khi nhìn thấy Trần Kình, phức tạp, kinh ngạc, phẫn nộ và hoài nghi. Đến khi bác gái hỏi chàng trai này là ai, hắn cau mày, nhấc chân đi thẳng vào trong, bác gái đành vội vàng từ biệt rồi đưa mấy người khác đi vào.

Đã lang thang khoảng hai tiếng, Lâm Uyển vẫy tay gọi taxi rồi bảo họ một địa chỉ. Hai mươi phút sau xe dừng tại cửa một khu nhà nhỏ, cô theo thói quen men dọc theo con đường lát đá đi qua mấy tòa nhà, lên tầng ba của một khu tập thể, lúc đứng trước cửa ấn chuông, bàn tay giơ lên lại đắn đo không ấn xuống nổi.

Bởi suy nghĩ trốn chạy trong tiềm thức, từ sau Tết cô chưa từng quay trở lại nơi đây, bình thường đều liên hệ qua điện thoại. Cô sợ, sợ khi nhớ tới Vương Tiêu, nỗi đau như xé ruột xé gan và sự tuyệt vọng có thể dìm chết người mà cô không thể gạt bỏ kia, sợ bí mật về quan hệ bất chính giữa mình và Trần Kình bị phát hiện. Nhưng suy cho cùng, giấy chẳng thể bọc được lửa, quá khứ là điều mà bất cứ ai cũng không thể nào trốn chạy.

Chuông reo hai hồi cửa liền mở, bác gái kinh ngạc nhưng lại mang vẻ mặt đã thấu hiểu vài phần, giọng Lâm Uyển khô khốc: “Bác gái.”

Bác gái rất nhanh đã hồi phục nhiệt tình trước kia: “Uyển Uyển tới rồi à? Mau vào nhà.”

Lâm Uyển thay dép đi vào phòng khách, chỉ thấy bác trai đang ngồi thẳng trên sofa. Thấy cô, ông chào với vẻ mặt phức tạp: “Tiểu Lâm đến rồi à, ngồi đi.”

Lâm Uyển ngồi xuống theo lời ông, lén hít thở sâu, đợi bác gái cũng qua ngồi, cô nhìn hai người già, nghiêm túc nói: “Bác trai bác gái, hôm nay con đến là muốn nói thật một chuyện. Người vừa nãy hai bác chắc đã biết, tên anh ta là Trần Kình, là anh trai của kẻ đó.” Cô ngừng lại một lúc, cúi xuống nhìn thảm trải sàn dưới chân, hít sâu một hơi: “Một năm nay con đều sống cùng với người này.”

Nghe thấy, bác gái ngồi đối diện kêu lên một tiếng kinh ngạc, rồi bà do dự hỏi: “Con… con đang quan hệ yêu đương với hắn?”

Lâm Uyển sững lại một lát, đáp: “Không phải.”

Bác trai hình như đã đoán ra điều gì, đầu lông mày càng nheo lại, trầm giọng hỏi: “Là hắn uy hϊếp con? Có phải hắn lại lôi thứ đó…”

“Không phải.” Lâm Uyển kiên quyết phủ nhận, ánh mắt cô sâu lắng, điềm tĩnh nói: “Là con chủ động tiếp cận anh ta, vì con muốn báo thù.” Cô dùng cạn sức lực để nói một câu này. Bác trai và bác gái ngơ ngác nhìn nhau, khó lòng tin nổi.

“Chỉ là con muốn cho anh ta nếm trải mùi vị có được rồi lại mất đi.” Lâm Uyển chợt nhớ đến đứa con kia, trái tim bỗng co giật đau đớn đến mức khóe miệng cô run rẩy, cô thuận thế nhếch miệng kèm theo chút lạnh lùng: “Bây giờ tất cả đều đã kết thúc.”

Bác trai bác gái nghe đến đờ đẫn, cứ như không quen biết cô gái từng vô cùng quen thuộc đang ở trước mặt này, nhất thời không biết trả lời ra sao. Cuối cùng Lâm Uyển không thể chịu đựng được nữa, cô cúi đầu xuống, bác gái đau lòng nói: “Uyển Uyển, con đúng là quá ngốc, sao con có thể quăng mình vào đó, con và hắn, hai người…”

Hình như bà muốn hỏi kĩ càng, nhưng lại phát hiện những lời này không cách nào nói ra. Bác trai thở dài nặng nề, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt, xót xa nói: “Là hai người chúng ta già rồi vô dụng, không thể đòi lại công bằng cho con trai mình, còn liên lụy cả con, trước kia nhẽ ra nên liều với họ, có chết cũng phải đòi lại công bằng cho A Tiêu.”

Đến bây giờ ông vẫn vô cùng hối hận, khi đó ông do dự một chút đã bỏ qua thời cơ, mỗi khi nhìn thấy ảnh con trai đang mỉm cười rực rỡ, ông lại xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Có lẽ cả một đời làm nhân viên công vụ đã quen cẩn thận dè dặt, vừa gặp phải tình cảnh này, việc đầu tiên nghĩ đến chính là dàn xếp ổn thỏa. Nhưng người đã chết kia là con trai ông, tuy giữ được cái mạng già này nhưng ông phải chịu đựng một cuộc sống thoi thóp không chút ý nghĩa. Mỗi khi nhìn thấy mấy người bạn già trong khu đưa đón cháu nhỏ đi nhà trẻ, lòng ông lại đau như cắt, lén khóc thầm xót xa.

Bác gái ở bên tiếp lời: “Cho dù thêm một cái mạng của ông thì đã sao, họ có quyền có thế một tay che trời, chúng ta đâu thể đấu lại họ.” Bà dứt lời, hai mắt đỏ hoe, nước mắt liền trào ra.

Lâm Uyển vội rút mấy chiếc khăn giấy trong hộp trên bàn đưa cho bà. Bác trai định nói lại mấy câu, chợt thấy vợ bắt đầu mau nước mắt nên đành bỏ qua, thở dài mấy tiếng, nói với Lâm Uyển những lời chân thành: “Tiểu Lâm, con còn trẻ, không thể sống mãi trong quá khứ, con nên có cuộc sống của riêng mình. Cho dù là ai, chỉ cần tốt với con, con đều có thể chấp nhận, không cần băn khoăn quá nhiều.”

Lâm Uyển chất chứa tâm tư đi ra khỏi hành lang, quay đầu nhìn lên ban công tầng ba phủ kín hoa quen thuộc kia, lòng cô lại đau xót. Kết thúc rồi, tất cả đều đã kết thúc. Cô giơ tay lau khóe mắt, ban nãy bác gái không thể kiềm chế thêm nữa, khóc thảm thiết, bác trai thở dài đứng dậy về thư phòng. Cô không biết khuyên giải ra sao đành lặng lẽ rút khăn giấy giúp bà lau nước mắt, bác gái kéo tay cô, nói mơ hồ không rõ: “Uyển Uyển à, nhà họ Vương chúng ta xin lỗi cháu, để cháu chịu khổ rồi…”

Khi đó nước mắt cô lập tức tuôn trào, thì ra đây là cô đang khóc cho chính mình.

Bác gái tiếp tục khóc lóc: “Tiêu nó yêu con như vậy, nếu biết tất cả những điều này, nó ở nơi chín suối cũng sẽ không nhắm mắt, nó sẽ không tha thứ cho chúng ta, cô gái tốt đẹp đã bị kẻ xấu chà đạp như vậy..”

Bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng khóc của bác gái, những lời đó như một con dao đã găm sâu vào trái tim cô lại bị rút mạnh ra một cách vô tình, cuối cùng để lại vết khoét sâu đầm đìa máu chảy…

Lâm Uyển hồn bay phách lạc đi ra khỏi khu nhà, không hề chú ý đến một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa, đến khi nghe thấy một tiếng còi chói tai vang lên cô mới nhìn về phía phát ra âm thanh. Cửa xe bật mở, một người đàn ông bước xuống, dáng người hắn rất cao, bộ âu phục đen càng làm hiện rõ vẻ anh tuấn mạnh mẽ, đồng thời lại tăng thêm chút áp lực. Hắn bước nhanh đến, ánh mắt nhìn thẳng vào cô không dịch nửa phân.

Vài hình ảnh lướt qua trong đầu Lâm Uyển, tại bệnh viện hai năm trước, cô tỉnh lại trên giường bệnh, nhìn thấy người đàn ông này đứng dậy khỏi chiếc sofa bên cửa sổ bước tới, mang theo áp lực mạnh mẽ. Còn mấy ngày sau, trước cao ốc Chí Thành, cô xông đến cho hắn một cái bạt tai, cô còn nhớ rõ mặt trời ngày hôm đó rất chói mắt, vẻ mặt hắn rất đáng sợ, sau này mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đó cô đều không hiểu sao mình lại có dũng khí lớn như vậy.

Thời gian khiến người ta trưởng thành, dấu hiệu của sự trưởng thành là biết sợ hãi.

Không đợi cô nhớ lại nhiều thêm, hắn đã bước đến trước mặt cô, theo thói quen vươn cánh tay định ôm lấy bờ vai cô, cô chẳng nghĩ ngợi liền lùi lại nửa bước theo bản năng.

Bàn tay Trần Kình hạ xuống giữa không trung, hắn sững lại đôi chút, cau mày nói: “Uyển Uyển?”

Lâm Uyển không nhìn hắn, cúi xuống hỏi: “Sao anh đến đây?”

“Tôi không yên tâm.” Dứt lời, hắn kéo tay trái đang buông thõng của Lâm Uyển: “Đi thôi, lên xe nói tiếp.”

Thấy Lâm Uyển không nhúc nhích, hắn cau mày hỏi: “Đi cả một buổi chiều không mệt à?” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hắn thành thật thừa nhận: “Không sai, tôi luôn theo sau em, bộ dạng em thế này làm sao tôi có thể yên tâm đi được?”

Nói xong cũng chẳng quan tâm Lâm Uyển đồng ý hay không, hắn siết chặt bàn tay thêm một chút, cưỡng ép kéo cô đi. Lâm Uyển cũng không phản kháng, lên xe xong ngồi yên ổn ở ghế phụ, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trần Kình cũng đang nén nhịn trong lòng một sự bực bội khó hiểu, không biết trút vào đâu liền đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vun vυ't trên phố như mũi tên bay lạc. Đôi mắt Lâm Uyển vô định, trong đầu hồi tưởng những chuyện sau ngày hôm đó, cô bị hắn quăng vào xe một cách thô bạo, kinh hoàng la hét bởi tốc độ lái xe cuồng phong của hắn…

Đến hầm để xe của căn hộ, Trần Kình xuống xe lôi Lâm Uyển ra, kéo cô đi về phía thang máy. Bàn tay mạnh mẽ của hắn nắm hơi chặt làm tay cô khẽ đau, bước chân cô vừa mới chần chừ, Trần Kình liền siết càng chặt, dường như muốn bóp nát cánh tay này, đau đến mức cô phải hét lên. Hắn lập tức dừng lại, quay đầu nhìn cô, bàn tay cũng khẽ nới lỏng một chút. Lâm Uyển tức giận vùng ra khỏi tay hắn, Trần Kình hơi sững người, cô nhân cơ hội vượt qua.

Hai người một trước một sau đi đến cửa thang máy, thang xuống đến nơi lại một trước một sau bước vào. Trong không gian chật hẹp, nộ khí khó hiểu trong cơ thể người đàn ông kia lại càng thêm rõ rệt, dường như có mùi vị sát khí đằng đằng. Lâm Uyển ngẩng đầu liếc hắn rất nhanh, thấy lông mày hắn nhíu lại một chỗ, khóe miệng đang nhếch lên, còn cả gân xanh ẩn hiện nơi huyệt thái dương, cô nghi ngờ trong lòng, bất giác dịch chuyển sang bên cạnh.

Trần Kình tuy mặt hướng về cửa thang máy nhưng vẫn cảm nhận được từng hành động nhỏ của Lâm Uyển. Hắn lập tức quay đầu nhìn cô chằm chằm, thà nói là “trừng mắt” còn hơn nói là “nhìn”, “hừ” nhạt một tiếng, nói: “Sợ cái gì? Tôi còn có thể ăn em sao?”

Hắn nói đồng thời đi một bước về phía cô, Lâm Uyển lại lùi xuống ép mình vào tận góc tường, cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Trần Kình khẽ cười, vươn tay trái đè lên bức tường cạnh Lâm Uyển, giọng điệu có chút châm biếm: “Bây giờ em vẫn là người phụ nữ của tôi, làm gì đều không gọi là quá đáng.”

Nói xong câu này, hắn chẳng đợi Lâm Uyển trả lời đã tự thấy không ổn, gì mà “bây giờ vẫn là”? Vậy rất nhanh sẽ “không còn là” nữa ư? Nghĩ đến đó hắn càng thêm bực bội trong lòng, như có một đám lửa càng cháy càng mạnh trong khoang ngực. Trước mắt là một gương mặt trắng nõn xinh đẹp, ánh mắt hắn lướt qua đôi mắt to đen láy mang theo sự sợ hãi và phẫn nộ, đáp thẳng xuống đôi môi mọng đỏ kia.

Hắn bỗng cảm thấy cổ họng khô rát như đã đi trong sa mạc ba ngày ba đêm chưa uống một giọt nước, mà đôi môi đỏ trước mắt giống như một quả anh đào có thể giải khát tức thì. Hắn cúi đầu xuống một cách quả quyết, đồng thời tay phải đệm sau gáy cô. Cuối cùng, khi đã ngậm lấy cánh môi mềm mại kia, trái tim nóng nảy của hắn cũng được vỗ về. Lâm Uyển giãy giụa vài cái, không thể chống lại xiềng xích vững chắc của hắn, hai tay cô bất lực buông thõng mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Trần Kình mạnh mẽ mυ'ŧ lấy cánh môi Lâm Uyển, miệng cô còn vương vấn vị nước cam của bữa trưa, ngọt ngào cám dỗ hắn tiến sâu kiếm tìm. Lưỡi hắn len lỏi vào trong, khuấy đảo một hồi xong mới chịu đi ra, rồi lại lần nữa giày vò môi cô, sau khi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng tô vẽ một lượt cánh môi xinh đẹp này, hắn đột nhiên cắn lên đó.

Lâm Uyển đau đớn lập tức kêu lên, nhưng vì đôi môi đang bị hắn chặn lại nên âm thanh phát ra giống như tiếng rêи ɾỉ. Trần Kình thỏa mãn tạm tha cho đôi môi sưng tấy đã bị rách một tiếng kia, đôi môi ẩm ướt của hắn men theo chiếc cằm nhọn của cô hướng xuống dưới, tay phải dịch chuyển dọc theo gáy, đáp tới vai trái dùng sức kéo ra.

Lâm Uyển mặc một chiếc cardigan hở cổ mỏng màu xanh nhạt, bên trong là chiếc váy liền kẻ sọc. Lúc này cổ áo cardigan và cầu vai chiếc váy đều đã bị kéo xuống, để lộ bờ vai mịn màng quyến rũ, môi hắn chẳng chút chần chừ lập tức hôn lên đó.

Lâm Uyển không ngờ hắn ngày một thậm tệ hơn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy camera gắn nghiêng phía trên, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, vùng vẫy kêu la: “Anh buông ra.”

Trần Kình đâu còn nghe nổi điều gì, tay trái phủ lên ngực Lâm Uyển, vuốt ve thô lỗ qua lớp vải mỏng. Hắn khẽ hôn vai cô mấy cái, đột nhiên cắn một miếng, Lâm Uyển lại đau đớn hét lên.

Cô hơi choáng váng, mắt nhìn chằm chằm chiếc camera đen sì, nghĩ bụng, nếu người khác nhìn thấy cảnh này của họ sẽ nghĩ ra sao đây. Nhất thời cô không chú ý đến hành động càng ngày càng thái quá của hắn cho đến khi một bàn tay hắn trượt xuống dưới chạm vào váy cô, dùng sức nắm lấy, hình như định vén lên…

Cô vội la thất thanh: “Trần Kình, anh đừng để tôi phải hận anh!”

Người đàn ông trong sự kích động lập tức sững lại, đứng thẳng người nhìn cô, khao khát trong mắt còn chưa kịp tan đi, đôi mắt hơi đỏ trông có chút rợn người. Hắn nặng nề thở gấp mấy cái, nhắc lại lần nữa: “Hận tôi?”

Lâm Uyển lạnh lùng đáp: “Phải!”

Vẻ mơ màng trong đôi mắt Trần Kình tan biến như sương khói, hắn nheo mắt, trầm giọng truy hỏi: “Không những hận, em còn sợ tôi đúng không? Từ nhà họ Vương về một cái lại xem tôi như kè thù rồi, em tát tôi một cái coi như đã tháo gỡ tất cả những chuyện trước kia rồi đúng không?”

Lâm Uyển nhìn xuống, không lên tiếng.

Ánh mắt Trần Kình bỗng chốc trở nên nham hiểm, hắn cười khẩy nói: “Dù sao trong lòng em tôi cũng chẳng tử tế gì, vậy nên cũng khỏi cần tuân thủ giao ước.”

Lâm Uyển nghe thấy câu này hơi thở như ngừng lại, không dám nhìn thẳng hắn, sự phẫn nộ mãnh liệt và cả uất ức hiện lên trong mắt. Cô muốn phản bác nhưng không tìm được từ ngữ thích hợp, cô theo thói quen muốn cắn môi nhưng vì đau đớn nên đành thôi.

Hai người im lặng nhìn nhau, trong không gian nhỏ hẹp, làn sóng ngầm sôi sục, dường như ngay giây sau điều gì cũng có thể xảy ra. Một phút trôi qua, Trần Kình mới lùi một bước về phía sau, lúc mở miệng giọng hắn khàn khàn: “Em yên tâm, lần này tôi nói được làm được.”

Hắn dứt lời lại với tay về phía Lâm Uyển, nhưng là để giúp cô kéo vạt áo, cẩn thận cài lại từng chiếc khuy áo vỏ ốc nhỏ bé. Lâm Uyển không dám thở mạnh, chỉ sợ vùng ngực nhấp nhô lại khơi dậy tà niệm của hắn. Trần Kình cài xong xuôi, vén sợi tóc rối tản mát do cô ban nãy vùng vẫy, để lộ ra vành tai trắng ngần mịn màng.

Mái tóc cô rũ trên vai, không cố ý tạo kiểu mà xoăn nhẹ tự nhiên, khiến cô trở nên mềm mại thuần khiết, lại thêm chút dịu dàng đáng yêu, là cô gái mà bất kì một người đàn ông nào cũng muốn giành lấy, thậm chí là cất giữ. Nhưng chỉ có hắn mới biết cô bướng bỉnh đến thế nào, quả thật không dễ có được.

Ánh mắt Trần Kình ngừng lại trong giây lát trên gương mặt Lâm Uyển, hắn khẽ thở dài nói: “Được rồi, đi thôi.” Xoay người ấn nút thang máy, sau sự chờ đợi ngắn ngủi trong im lặng, lúc ra ngoài hắn vẫn không quên kéo tay cô.

Đi được chưa đầy hai bước, Lâm Uyển chỉ về phía thang máy lắp bắp nói: “Cái đó, camera…”

Trần Kình nghiêm mặt cau mày, trả lời cứng nhắc: “Tôi sẽ cho người xử lí.”

Vào cửa căn hộ, Trần Kình đi thẳng tới thư phòng, lúc ra khỏi trong tay cầm hai túi hồ sơ, thấy Lâm Uyển vẫn đứng ở cửa, bàn tay cầm túi giấy của hắn chỉ về phía sofa: “Qua đây ngồi nói chuyện.”

Lâm Uyển nghe lời đi tới ngồi xuống, thấy hắn gỡ dây móc trên túi giấy, rút một tập tài liệu từ bên trong đưa cho cô, “Em xem đi.”

Tim cô đập thình thịch, đây chính là văn bản vạn năng nắm giữ bí mật đó? Là thứ cốt yếu hại họ không thể đòi lại công bằng cho Vương Tiêu? Là thứ khiến cô chịu biết bao nhục nhã? Chuyện cũ quá đỗi đau xót ập đến như thủy triều, trong nháy mắt đã nhấn chìm cô xuống đó… Ngón tay cô run rẩy nhận lấy, lướt qua tổng thể một lượt văn tự trên bìa ngoài, là báo cáo điều tra sự cố và quyết định xử phạt, thời gian ghi bên dưới đã rất lâu rồi. Cô mở ra, thấy ngay tên của cha Vương Tiêu, lướt qua từng hàng chữ in và chữ viết tay đã phai màu, góc dưới bên phải còn có một dấu vân tay màu đỏ nhạt…

Trần Kình kiên nhẫn đợi cô lật xem từng trang, đến khi cô xem xong trang cuối cùng đóng tập tài liệu lại, hắn với tay qua lạnh nhạt hỏi: “Xem xong rồi? Không vấn đề gì chứ?”

Lâm Uyển tâm tư vẫn đang hỗn loạn, ngẩn ngơ gật đầu đồng ý, giao lại đồ cho hắn, nhưng khi nhìn thấy hành động “nhận lại” của hắn, cô kinh ngạc trợn mắt. Chỉ thấy hắn rút bật lửa ra, một tiếng “tách” khẽ vang lên châm ngòi một ngọn lửa, đưa đến gần hai tập tài liệu đang cầm trên tay…

Cô hoảng sợ kêu lên: “Thế này được không?”

Trần Kình ngước mắt nhìn cô, đáp qua loa: “Có gì không được?”, bàn tay hành động không chút do dự, ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng một phần ba tờ giấy.

Lâm Uyển muốn nói đây là phạm pháp, nhưng trước khi câu nói vuột khỏi miệng đã bị cô nuốt trở lại. Từ khi bắt đầu đến hiện tại, có việc gì hắn làm là hợp pháp đâu?

Trần Kình chẳng chút biểu cảm nhìn tờ giấy bốc cháy trong tay, lại như xuyên qua nó để nhìn một thứ khác, tự lẩm bẩm: “Chỉ như vậy mới có thể cắt đứt đường rút của tôi…” Hắn nói xong ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Uyển, gượng cười nói: “Tránh việc tôi hối hận.”

Lời vừa dứt, ngọn lửa kia cũng lan đến góc cuối cùng mà hắn đang nắm chặt trong tay. Hắn nới lỏng tay để tro giấy kia rơi xuống. Lâm Uyển thấy khó hiểu, cũng thấy hoảng hốt trước ánh mắt kia của hắn, lại nhìn một đống tro tàn trắng xám trên mặt bàn hệt như nhìn thấy những tội ác, nhục nhã và cả mối quan hệ giữa họ đã bị đốt sạch, bị chôn vùi, bị phơi khô.

Trần Kình phủi tay, thản nhiên nói: “Đều là những kiện cáo trước đây, người cũng đã nằm sâu dưới đất rồi, chắc ngoài tôi ra thì chẳng ai để ý tới.”

Nhất thời im lặng, ánh mắt hai người đều rơi xuống đống tro tàn, dường như đang tiến hành nghi thức nào đó. Trầm mặc một lúc, Trần Kình gọi to: “Lâm Uyển.”

Lâu lắm rồi hắn chưa gọi đầy đủ tên cô, Lâm Uyển cảm thấy không quen, đồng thời nảy sinh một cảm giác kì lạ. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nghe hắn nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Em tự do rồi.”

Lâm Uyển từng mong ước tự do vô cùng mãnh liệt, vì vậy mà với cô, thời gian trở nên dài đằng đẵng. Nhưng khi nghe thấy hai chữ này được đích thân người đàn ông giam cầm mình nói ra, cô lại chẳng thấy vui sướиɠ như trong dự đoán, chỉ thấy như trút được gánh nặng, còn hơi mệt mỏi, cảm giác kì lạ ban nãy bắt đầu lan tràn âm ỉ.

Trần Kình đẩy túi giấy còn lại lên trước mặt cô nói: “Cái này em cầm lấy.”

Lâm Uyển khó hiểu hỏi: “Cái gì?”

Trần Kình không nói, cô nghi ngờ mở ra rút tài liệu bên trong, vừa thấy đầu đề đã sững người, “Thỏa thuận chuyển nhượng tài sản”… Cảm giác khó hiểu quẩn quanh trong ngực kia lập tức biến thành sự phẫn nộ, thành lời chất vấn không vừa lòng: “Ý gì đây?”

“Uyển Uyển, em đừng nghĩ nhiều, chỉ là tôi hi vọng em có thể sống tốt một chút.” Trần Kình bình tĩnh giải thích, trong mắt ngập tràn sự chân thành.

“Tôi không cần.” Cô nổi giận nhét tài liệu đẩy về phía hắn, ánh mắt Trần Kình dừng lại ở đó một lúc, nói: “Vậy cũng được, sau này nếu cần thì nói tiếp…”

Lâm Uyển bực mình đứng dậy: “Không có sau này, tôi lấy đồ rồi đi ngay.”

Đồ đạc đã đóng gói xong, chỉ việc xếp mấy chai lọ trong phòng tắm vào là ổn. Cô đứng trong phòng ngủ quan sát một lượt xem có sót lại thứ gì hay không, cô không muốn để lại bất cứ thứ gì thuộc về mình, những bộ quần áo Trần Kình mua cho cô chỉ mặc hai, ba bộ, do dự một lúc rồi cũng nhét cả vào túi. Xách hành lí đi ra, Trần Kình vẫn ngồi trên sofa giữ nguyên tư thế trước đó, sững sờ nhìn vào hư không.

Lâm Uyển đặt túi xuống đi ra ban công, Ni Ni đang nằm ngủ trong l*иg xòe cả bốn chân để lộ cái bụng hệt như trẻ nhỏ vô lo vô nghĩ, khiến người ta ước ao, cũng không nỡ quấy rầy. Lâm Uyển ngồi xuống bế nó ra khỏi l*иg, chú cún tỉnh dậy thè cái lưỡi nhỏ màu hồng liếʍ ngón tay cô.

Khi Lâm Uyển bế Ni Ni trở lại phòng khách, Trần Kình đã đứng trước cửa, trong tay còn xách túi của cô, hắn nói: “Tôi tiễn em.”

“Không cần, tôi gọi taxi là được.” Lâm Uyển từ chối ngay tức khắc, tiến lên trước định cầm túi của mình. Trần Kình chặn tay cô lại, thái độ kiên quyết: “Đi thôi, lần cuối cùng rồi.”

Dứt lời hắn liền xách túi đi trước ra cửa, Lâm Uyển ngẩn người một lúc, cô thở dài bất lực bế Ni Ni đi theo, lúc đóng cửa vẫn không nhịn nổi quay đầu lại liếc nhìn.

Từ thang máy đi thẳng xuống, lại lên xe, hai người đều im lặng không nói gì, trong thùng xe chỉ có tiếng Ni Ni thỉnh thoảng kêu ư ử. Lúc vào xe Trần Kình giúp cô mở cửa, Lâm Uyển đấu tranh nội tâm một lát rồi vẫn ngồi vào ghế phụ. Chuyện cũ cứ tùy ý chảy xuôi theo dòng nước, cô nhớ lại lần Ni Ni bị ốm, về mặt hình thức có chút giống với bây giờ. Cô còn nhớ tối hôm đó lúc ra khỏi bệnh viện, bên ngoài tuyết đang rơi, và cả sự hưng phấn của người đàn ông bên cạnh này.

Lâm Uyển khẽ thở dài, hồi ức này đến với cô hơi sớm rồi.

Sau đó cô lại nhớ ra một chuyện lúc chiều mình đã không chú ý, vội nói: “Cảm ơn anh giúp cha tôi tìm bác sĩ chữa bệnh.”

Trần Kình nhìn về phía trước, bình tĩnh đáp: “Không cần khách khí, dễ như trở bàn tay.”

Lâm Uyển bất giác liếc nhìn hắn một cái, tay hắn đang nắm vô lăng, khớp xương quyến rũ thon dài, chẳng qua chỉ là đôi tay có đẹp hơn chút so với đàn ông bình thường. Nhưng nó lại khác với người bình thường, vì đây là đôi tay lật lọng tráo trở, có thể thay đổi vận mệnh của người khác dễ như trò đùa.

Đến dưới nhà Lâm Uyển, Trần Kình khăng khăng đòi tiễn cô lên tầng. Thật ra đồ đạc của cô cũng không nặng mấy, nhưng sự kiên quyết của hắn trỗi dậy thì cô cũng hết cách, đành tự an ủi mình rằng, cứ vậy đi, dù sao cũng là lần cuối cùng. Nhưng nhìn tấm lưng rộng của hắn cô lại có cảm giác kì lạ không thể nói ra, khiến cô những tưởng thời gian và không gian lệch khỏi vị trí, dường như họ đang đi dạo trong công viên, đi ăn tại nhà hàng, đi bệnh viện… Đi mãi đi mãi, người trước mặt đột nhiên dừng lại, quay người nhìn cô, lúc này Lâm Uyển mới nhận ra, mình đã về đến nhà rồi…

Cô lấy chìa khóa mở cửa, không biết làm sao bàn tay lại không chịu nghe lời, cắm chìa vào ổ mấy lần cũng không được. Trần Kình đứng cạnh yên lặng chờ đợi nhưng ánh mắt chăm chú nhìn bàn tay cô hệt như que hàn nóng đến bỏng người. Cuối cùng hắn không thể nhìn tiếp, chìa tay nói: “Để tôi.”

Hắn nhận lấy chùm chìa khóa, ngón tay như thể đã chạm vào tay cô, cảm giác khô ráp nóng ấm khiến bàn tay cô đột nhiên run lên. Hắn hình như không nhận ra, tìm được chiếc chìa khác tra nó vào ổ khóa.

Lâm Uyển khó xử, vừa nãy cô chọn nhầm chìa…

Cửa mở, Trần Kình nghiêng mình để cô vào trước rồi tự động theo sau. Lâm Uyển đặt Ni Ni xuống, nó bực bội trong xe suốt cả đoạn đường lập tức vui mừng chạy biến đi. Cô thở phào, Trần Kình đặt túi xuống, nhưng chưa rời đi ngay mà rút từ trong túi áo ra một chiếc hộp dẹt to bằng nắm tay, đưa cô nói: “Đây là quà sinh nhật.”

Trái tim Lâm Uyển chợt run lên, xảy ra nhiều chuyện như vậy, suýt đã quên hôm nay là sinh nhật mình. Cô còn tưởng món quà hắn ám chỉ là tập tài liệu kia hoặc là để cha con cô gặp mặt, nên nhìn món quà trước mắt cô nhất thời không biết phải làm sao, lời từ chối trước sau chẳng thể thốt ra…

Trần Kình đợi một lát thấy cô không có phản ứng liền đặt chiếc hộp lên tủ giày sát cửa, sau đó nhìn cô nghiêm túc hỏi: “Uyển Uyển, tôi có thể ôm em một lúc không?”

Đầu óc Lâm Uyển chậm nửa nhịp như bị lỗi, đến khi cô kịp phản ứng đã bị hắn ôm chặt, hơi thở quen thuộc ngang ngược xông vào cánh mũi cô cay cay, trong lòng đăng đắng. Trần Kình hơi dùng sức cọ cằm lêи đỉиɦ đầu cô, khẽ hỏi: “Uyển Uyển, em còn hận tôi không?”

Lâm Uyển giật thót, đây chẳng phải cuộc đối thoại vừa nãy trong thang máy sao, hắn vẫn đang thắc mắc điều này, nhưng bây giờ cô không thể nhẫn tâm như vừa nãy. Trần Kình không nghe thấy cô trả lời, tự nói với mình: “Không hận nữa phải không? Tôi biết.”

“Uyển Uyển, tôi không muốn buông tay, cùng nhau không tốt sao? Em muốn kết hôn chúng ta sẽ đến phòng dân sự ngay lập tức, nếu em không muốn thì cứ như vậy, sống những ngày tháng giống như trước kia, được không?”

Nỗi đau khổ lan tràn từ tận đáy lòng Lâm Uyển, cuối cùng hắn vẫn nói ra.

“Trần Kình, điều này là không thể.”

“Chẳng có gì là không thể, việc do người quyết, chúng ta không phạm pháp, cũng không ai ngăn cản, ai dám nói chữ ‘không’? Điều quan trọng là bản thân em nghĩ thế nào?”

Giọng hắn hơi kích động, Lâm Uyển lắc đầu, đôi mắt ươn ướt.

“Tôi biết, điều ‘không thể’ mà em ám chỉ là Trần Túy đúng không? Tôi có thể đảm bảo khiến nó vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em, em cứ coi như nó không tồn tại, nhé… Uyển Uyển, tôi không thể làm khác, nó là em trai tôi, nếu lúc đầu tôi đã bảo vệ nó thì giờ cũng không thể bỏ mặc nó được.”

“Nếu em lo lắng người nhà họ Vương có ý kiến, tôi sẽ đi nói chuyện với họ, tôi tới xin lỗi họ, xin họ lượng thứ, họ không có quyền ngăn cản em. Sau này em chắc chắn phải lấy chồng thì tại sao không thể lấy tôi? Tôi dám nói trong những người đang sống trên thế gian này, chẳng ai yêu em hơn tôi, chẳng ai có thể khiến em hạnh phúc hơn tôi… Em đã chịu nhiều đau khổ như vậy, không cần phải để ý tới ánh mắt của người khác, chỉ cần bản thân hạnh phúc là được.”

Lâm Uyển khổ sở nghĩ, có thể là bất kì ai, nhưng duy nhất không thể là anh.

“Em cũng không cần lo lắng về gia đình tôi, họ đều rất dễ chung sống, không hề khó khăn như bên ngoài đồn đại. Mẹ tôi còn nói phải nhận em làm con gái, nếu em không thích qua lại với họ cũng không sao hết, chúng ta sống bên ngoài… Nếu em không đồng ý ở chỗ tôi cũng được, em cứ ở đây, em muốn chung sống kiểu gì tôi cũng đều chiều theo em.”

Lần đầu tiên Lâm Uyển nghe thấy người đàn ông này nói nhiều lời dịu dàng như vậy, cô cảm thấy đây không giống với Trần Kình mà cô quen biết, lạ lẫm đến mức khiến người ta đau lòng. Cô muốn nói gì đó ngăn lại tất cả những chuyện không nên xảy ra này nhưng cổ họng như bị nhét đầy thứ gì đó, hai cánh tay như có ý chí của riêng nó, giơ lên ôm chặt lấy người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ này.

Cơ thể Trần Kình bỗng cứng ngắc, lập tức ấp úng hỏi bên tai cô: “Uyển Uyển, trong tim em cũng có tôi, phải không?” Không có được câu trả lời, hắn liền thì thào tự đáp: “Tôi biết, tôi có thể cảm nhận được.”

Dứt lời, hắn nâng mặt Lâm Uyển lên nhìn vào mắt cô, thận trọng hỏi: “Uyển Uyển, kiếp này lần đầu tiên tôi muốn nghiêm túc với một cô gái, em có thể cho tôi cơ hội không? Nhé?”

Dòng lệ trong mắt Lâm Uyển đã tuôn trào, cô khó khăn lên tiếng: “Trần Kình, những gì anh đối tốt với tôi, tôi luôn coi trọng và khắc ghi chúng trong tim, những tổn thương anh gây ra cho tôi, tôi cũng có thể không tính toán, nhưng tôi…” Cô giơ tay ấn vào ngực trái, nghẹn ngào nói: “Tôi không thể vượt qua tử huyệt này.”

Cô sụt sịt nói: “Anh nên có một gia đình bình thường, tôi cũng sẽ cố gắng bắt đầu cuộc sống mới, chúng ta không thể tiếp tục sai trái…”

Trần Kình nhìn nước mắt thấm đầy gương mặt cô và đôi mắt đỏ hoe ẩn chứa nỗi đau lòng tột độ. Hắn dùng ngón cái cẩn thận gạt nước mắt trên khuôn mặt ấy, nghẹn lại một lúc rồi nói: “Được, tôi không làm khó em. Cho dù xa cách nhưng vẫn cùng nhau, chỉ cần em hạnh phúc là được.”

Lâm Uyển nghe thấy điều này, không thể kìm chế nổi nữa, cô bật khóc. Trần Kình lần nữa ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng thuận theo cô, dịu dàng nói: “Uyển Uyển, sau này em sống một mình phải tự chăm sóc lấy bản thân cho tốt, kiên trì tập thể dục, đừng kén ăn, buổi tối đừng thức khuya, ra ngoài đi chơi với bạn bè đồng nghiệp đừng uống rượu, bên ngoài nhiều kẻ xấu, mấy cô gái xinh đẹp giống em càng phải đề cao cảnh giác… Tôi đã cài đặt tin nhắn dự báo thời tiết cho em, hằng ngày trước khi ra khỏi cửa phải nhớ xem, mặc thêm quần áo và mang ô… Đừng xem cũng đừng nghe những thứ vớ vẩn kia, nếu tâm trạng không tốt cứ dốc bầu tâm sự với bạn bè, hoặc tìm bác sĩ Lý cũng được, nhất định đừng quan trọng hóa mọi thứ, đừng quên bệnh trầm cảm có thể tái phát…”

Hắn lảm nhảm mãi, dường như muốn dặn dò rõ ràng từng chi tiết một. Nước mắt Lâm Uyển tuôn trào mãnh liệt, tất cả đều hằn lên trước ngực hắn. Cô nức nở: “Đừng nói nữa.”

“Nếu gặp phải chuyện gì khó khăn, nhất định đừng tự mình đương đầu, gọi điện thoại cho tôi, tôi có kém cỏi đi nữa thì vẫn có những mối quan hệ vững chắc, không chỉ em, người nhà và bạn bè em có chuyện gì đều có thể tìm tôi. Đừng xem trọng quá mức lòng tự tôn, giải quyết được vấn đề mới là cần thiết…”

Lâm Uyển không thể chịu nổi nữa, cô vùng ra khỏi lòng hắn, dàng cạn sức lực hét lên: “Sau này như thế nào cũng là chuyện của riêng tôi! Không liên quan đến anh!” Nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra, cô mở cánh cửa sau lưng họ, cứng nhắc nói: “Trần Kình, anh đi đi.”

“Uyển Uyển…”

Lâm Uyển quay mặt đi không nhìn hắn, nếu đã quyết định thì không được mềm lòng, cái ôm ấm áp, ánh mắt dịu dàng của hắn, sự quan tâm hắn dành cho cô, tất cả mọi thứ thuộc về hắn, đều phải cắt đứt ngay lúc này.

Nghĩ đến đây, giọng cô thẳng thừng, lạnh lùng nói: “Đi đi, đây mới là kết cục tốt nhất.”